CÁ MẶN NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI

Giang Quyện: "..."

Giang Quyện: "???"

Còn có thể như vậy?

Giang Quyện vô cùng khiếp sợ: "Huynh nói lý chút có được không?"

Tiết Phóng Ly không đáp, vẫn hỏi y: "Hửm? Không nhớ em là thê tử của ta sao?"

Giang Quyện có thể nói thế nào, y đành chậm rãi trả lời: "Nhớ mà."

Tiết Phóng Ly nhìn y một cái, bàn tay nắm cằm y càng chặt hơn, hắn cười hỏi: "Nhớ sao? Vậy có gì không rõ nữa không?"

Quá nguy hiểm, lúc này ánh mắt của Tiết Phóng Ly rất nguy hiểm, giọng điệu cũng lạ lẫm, Giang Quyện vội vã làm sáng tỏ: "... Không có gì nữa."

Tiết Phóng Ly không tiếp lời, ngón tay thon dài động đậy, xoa xoa bờ môi của Giang Quyện.

Trừ hôn môi thì hắn rất thích xo/a nắn Giang Quyện, đặc biệt là eo và môi của y.

Cái eo nhỏ kia mỗi lần bị hắn nắm lấy vô cùng dẻo dai, dùng sức xoa/ nắn Giang Quyện sẽ càng hoảng loạn trong lòng hắn, tóc tai cũng rối tung, giống như cánh hoa bị vò nát, đáng thương đến mức khiến người ta động lòng.

Màu môi của y hơi nhạt, nhưng bị xoa lâu lại trở nên đỏ ửng, hoạt sắc sinh hương.

Giang Quyện bị xoa khó chịu, muốn cắn nhưng không dám cắn, dù sao tối qua sau khi cắn hắn một chút thì gặp xui xẻo cả đêm, Giang Quyện đành để mặc hắn làm gì thì làm.

Nhưng y nghe lời như vậy vẫn không được tha cho.

Màu môi bị xoa đến đỏ tươi, Tiết Phóng Ly cúi đầu hôn nhẹ mấy cái, khoan thai nói: "Cô nghĩ... cũng trách Cô."

Giang Quyện không rõ hỏi: "Cái gì vậy? Trách huynh cái gì?"

Tiết Phóng Ly cười cười nói: "Để em chơi chung với những người lung tung kia là lỗi của Cô."

Giang Quyện: "A?"

Tiết Phóng Ly: "Ta và em đến giờ vẫn chưa có làm chuyện phu thê. Trách ta quá nhẹ dạ, thương tiếc cho thân thể của em nên chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng, nếu không như vậy thì chắc chắn em đã rõ ràng hơn quan hệ giữa ta và em."

Giang Quyện: "..."

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, chậm rãi nói: "Đã như vậy thì sau này ta sẽ sai người đến khám cho em, điều dưỡng thân thể của em tốt lên, bằng không sau này không có cách nào sinh hoạt vợ chồng."

Giang Quyện há hốc mồm: "Không, không cần đâu?"

Tiết Phóng Ly mỉm cười nói: "Sao lại không cần? Em có biết không..." Hắn cúi đầu, nói từng chữ một: "Thật sự là ta sắp nhịn thành thánh nhân."

10

Lần này không chỉ là nguy hiểm, Giang Quyện cảm thấy một khắc sau y sẽ bị ăn tươi nuốt sống.

Giang Quyện vẫn được ôm ngồi trong lòng hắn như bình thường, nhưng bây giờ y ngồi không yên, hốt hoảng đẩy Tiết Phóng Ly không muốn cho hắn ôm nữa, nhưng mà còn chưa kịp đứng lên lại bị ôm eo kéo trở về.

"Đi đâu."

"Huynh..."

Ánh mắt Giang Quyện đảo lung tung: "Huynh, huynh cộm ta, ta không ngồi với huynh nữa đâu."

4

Cái đồ vật kia, Giang Quyện đã từng nếm qua vị đắng nên y sợ ngồi một lúc nữa sẽ bị cọ đến trầy da, Giang Quyện nói: "Chúng ta từ từ đi, huynh để ta thích ứng một chút, chúng ta, huynh..."

2

Nói đến phần sau Giang Quyện không nói mạch lạc được, y không cẩn thận tiết lộ ý nghĩ chân thật của mình: "Quá lớn, ta không được."

1

Lông mày Tiết Phóng Ly khẽ nhướn, giống như được lấy lòng mà cười tủm tỉm hỏi: "Cái gì không được?"

"Huynh được."

Được hay không được đều là chuyện sau này, Giang Quyện hoảng loạn một hồi mới nghĩ ra là mình đang an toàn, vì vậy y ngả người ra sau dựa lên vai Tiết Phóng Ly.

Thích làm gì thì làm đi.

Không lâu sau Cố Phố Vọng giải Tề Tu Nhiên từ trong ngục của Đại Lý tự vào.

Ngày đó hành cung gặp biến cố liên tiếp, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của lão ta Giang Quyện chưa kịp nhìn kỹ, hôm nay Tề Tu Nhiên bị giải đến y chỉ cảm thấy xa lạ.

Khuôn mặt này có thể thấy được khi còn trẻ khá là tuấn tú.

"Tề Tu Nhiên."

Tiết Phóng Ly đọc tên lão từng chữ một, Tề Tu Nhiên nhìn hắn, trong mắt đều là thù hận nhưng cũng có thẫn thờ, ở trong ngục mấy ngày quần áo của Tề Tu Nhiên vừa bẩn vừa lộn xộn, trên đầu còn dính rơm, nhưng từ đầu tới cuối tư thái của lão vẫn rất tao nhã.

"Nhiều năm như vậy ngươi không cảm thấy ngươi đáng thương sao?" Tiết Phóng Ly nói: "Lột lớp mặt nạ ra, ngươi là chính ngươi hay là người khác?"

Tề Tu Nhiên ngẩn ra, vốn tưởng rằng Tiết Phóng Ly muốn gặp lão là sẽ hưng binh vấn tội, nhưng không nghĩ rằng hắn sẽ nói đến việc này.

"Ta không còn gì cả, nếu đã muốn báo thù thì ắt biết sẽ phải trả giá." Tề Tu Nhiên nở nụ cười, lão là bản thân mình hay là người khác thì lão không để ý lắm.

Những năm gần đây lão đọc sách Tô Phỉ Nguyệt từng đọc, nói những lời Tô Phỉ Nguyệt từng nói, thật sự lão đã sống như một người khác, chỉ còn lại cái xác không hồn, trong cái xác kia chỉ toàn là hận thù.

Cũng nhờ hận thù đó mà lão có thể kiên cường đến bây giờ, là niềm tin duy nhất khiến lão sống sót.

Tề Tu Nhiên than thở nói: "Ta chỉ tiếc không thể lấy mạng ngươi. Máu sói lần trước, lần này cũng vậy."

"Ngươi thật sự không biết mình hận sai người sao?"

Nhìn chằm chằm Tề Tu Nhiên một lúc, Tiết Phóng Ly lại lần nữa lên tiếng: "Phụ hoàng bắt bà ấy vào cung, bắt bà ấy sinh một người con trai cho phụ hoàng, người khiến bà ấy đau khổ dẫn đến điên loạn là phụ hoàng, liên quan gì đến Cô?"

"Ngươi tra ra được việc Cô thấy máu sẽ phát điên nhưng lại không biết rốt cuộc bà ấy chết như thế nào?"

Tề Tu Nhiên cười nói: "Tóm lại là có liên quan đến ngươi, huống hồ nàng ấy hận ngươi."

"Vậy còn ngươi?" Tiết Phóng Ly nở nụ cười: "Suốt mấy năm bà ấy cứ khóc lóc, quậy phá mà cố gắng sống, sao đột nhiên một ngày lại trở nên điên loạn? Bà ấy nhận ra ngươi."

Giọng của Tiết Phóng Ly từ tốn: "Trước ngày bà ấy tự sát, Tô Phỉ Nguyệt lành bệnh tiến cung cầu xin được cưới Trưởng công chúa, bà ấy nhìn thấy, nhận ra là ngươi."

1

Buổi tối hôm ấy người phụ nữ kia khóc lóc thảm thương, bà ấy cũng không phát điên, không đụng đến ai, chỉ nằm gục trên bàn khóc không ngừng.

Lời nói của bà ấy tan vỡ.

"Ái dục với người như cầm bó đuốc. Đi ngược chiều gió sẽ bị thiêu đến tay..."

"Như người nằm trong bụi gai, không động tâm sẽ không bị thương. Nhưng nằm ở một nơi lâu ngày khó chịu trong lòng không chịu đựng được. Động tâm một cái gai sẽ đâm bị thương."

Người đồng ý dẫn bà ấy đi, không giữ lời hứa.

Người đồng ý dẫn bà ấy đi, tiến cung cầu xin được cưới Trưởng công chúa.

2

"Bà ấy hận ta, hận phụ hoàng, bà ấy..." Tiết Phóng Ly khẽ mỉm cười: "Cũng hận ngươi."

Tề Tu Nhiên sững sờ, chỉ cảm thấy hoang đường: "Ngươi nói cái gì?"

Tiết Phóng Ly nhàn nhạt nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì ngày đó ngươi và phụ hoàng ở trong ngự hoa viên, trùng hợp bà ấy cũng đến ngự hoa viên giải sầu, nhìn thấy ngươi."

Cầu xin được cưới Trưởng công chúa là lần đầu tiên Tề Tu Nhiên dùng gương mặt và thân phận của Tô Phỉ Nguyệt gặp người khác, đương nhiên còn nhớ rõ.

Ngày đó lão và Hoằng Hưng Đế cùng dạo trong ngự hoa viên thì gặp Tưởng Tình Mi đang giải sầu, lúc đó Tề Tu Nhiên không dám nhìn nhiều, sợ mình lộ ra tình ý sẽ khiến dã tràng se cát.

Không còn thong dong và tao nhã như trước, giữa mày Tề Tu Nhiên đã hiện lên vài phần bức thiết và lo lắng, lão không thể tin hỏi: "Nàng ấy nhận ra ta? Ngày hôm đó nàng ấy nhận ra ta?"

"Sao bà ấy có thể không nhận ra ngươi." Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: "Ngươi hóa thành tro bà ấy cũng nhận ra."

Những chuyện cũ này cũng là sau khi xác nhận thân phận của Tề Tu Nhiên thì Tiết Phóng Ly mới nghĩ thông suốt.

Hắn vốn tưởng rằng những câu nói kia là vì Tưởng Tình Mi nghĩ đến Tề Tu Nhiên, không ngờ rằng là vì bà ấy đã chịu đựng đến cực hạn, đã bị thương tổn đến thấu tâm can.

Đầu óc Tề Tu Nhiên trống rỗng, lạnh lẽo cũng dần dần lan ra khắp cơ thể.

"Bà ấy nghĩ ngươi không đến là vì bị phụ hoàng phát hiện, ngày ngày lo lắng cho ngươi, kết quả ngươi lại thay tên đổi họ để cưới cô cô."

Giọng của Tiết Phóng Ly vừa nhẹ vừa bình thản: "Lòng vòng luẩn quẩn, ngươi muốn báo thù cho bà ấy nhưng cũng là người hại chết bà ấy. Thay vì hận ta thì ngươi lo mà hận bản thân mình nhiều một chút đi."

Cả người Tề Tu Nhiên chấn động, thất thần nhìn Tiết Phóng Ly, đôi môi run run nhưng không nói ra được gì, chỉ có thể hỏi: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"

Ánh mắt Tiết Phóng Ly lạnh lẽo, vở kịch này hắn đã xem đủ rồi.

Sở dĩ hắn muốn gặp Tề Tu Nhiên là vì không muốn gánh vác tội danh không có thật kia, mặc dù Tiết Phóng Ly không để ý nhưng mà có người để ý.

"Giải đi đi."

Tiết Phóng Ly hất nhẹ cằm, không muốn nhìn lão ta nữa, Tề Tu Nhiên như phát điên, hồn phi phách lạc nói: "Nhưng ta... chỉ muốn cứu nàng ấy! Từ đầu tới cuối ta chỉ muốn cứu nàng ấy, ta chỉ muốn mang nàng ấy đi, sao nàng ấy không chịu chờ ta thêm một chút nữa? Nếu nàng ấy đợi ta thêm một chút... ta..."

2

Càng nói về sau Tề Tu Nhiên gần như là nghẹn ngào. Lão chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng là một trong những hung thủ. Lão làm hết tất cả những việc này rõ ràng là vì cứu Tưởng Tình Mi, nhưng ngược lại là hại chết Tưởng Tình Mi.

Tại sao lại như vậy?

Rốt cuộc là tại sao?

Giang Quyện chỉ có thể dùng một câu để hình dung – tạo hóa trêu người.

Giang Quyện thở dài một hơi, từ đầu tới cuối Tiết Phóng Ly là vô tội.

Nghĩ tới đây Giang Quyện nhẹ nhàng nắm tay hắn, chủ động ôm hắn.

Tiết Phóng Ly liếc mắt nhìn y một cái, đương nhiên biết Giang Quyện nghĩ gì, hắn nở nụ cười, nhấc một tay lên dùng tư thái bình thản ôm eo Giang Quyện, ôm cả người vào trong lòng.

Đến đây, vụ án Trưởng công chúa bức vua thoái vị hết thảy đều đã rõ ràng, vì Tô Phỉ Nguyệt và Tưởng Tình Mi mà Tiết Phù Oanh và Tề Tu Nhiên bắt tay nhau, trù tính trong bóng tối nhiều năm chỉ vì trả thù, có An Bình Hầu bên cạnh hiệp trợ.

Tiết Phóng Ly nói: "Cô cô... áp giải nhốt trong phủ Trưởng công chúa, từ giờ trở đi không được bước ra khỏi phủ Trưởng công chúa nửa bước. Tề Tu Nhiên và An Bình Hầu ít ngày nữa đày đến U Châu, đời này không được rời khỏi."

1

************

Trong ngục Đại Lý tự.

Cố Phố Vọng đến truyền lệnh.

Tiết Phù Oanh vỗ nhẹ Oanh bài, bị giam trong ngục nhiều ngày vẻ mặt bà đã tiều tụy, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, Tiết Phù Oanh lẩm bẩm nói: "Đứa cháu này của ta không muốn lấy mạng một ai cả."

An Bình Hầu hừ lạnh một tiếng: "Hắn chỉ làm bộ làm tịch!"

Cố Phố Vọng liếc gã một cái, nhớ tới gì đó lại nói: "Hầu gia, bệ hạ có chuyện nói với ngươi. Lúc trước ngươi tiến cung thỉnh cầu tiên đế ban hôn, tiên đế không đồng ý, bây giờ tân đế nhớ đến tình thâm ý thiết của ngươi và nhị công tử, đồng ý cho hai ngươi thành hôn trong ngục sau đó cùng đi đến U Châu."

5

An Bình Hầu biến sắc: "Cái gì?"

Cùng lúc đó sắc mặt Giang Niệm cũng trắng bệch: "Ngươi nói cái gì?"

Quãng thời gian ở trong ngục này Giang Niệm vẫn luôn lo sợ bất an. Hắn cùng bị bắt vào ngục với đám người Trưởng công chúa. Chỉ là thân phận Trưởng công chúa đặc biệt, dù là thủ phạm chính thì mấy người họ bị giam trong ngục của Đại Lý tự, Giang Niệm thì chưa đủ tư cách nên bị giam trong ngục phổ thông.

Mấy ngày nay Giang Niệm vẫn luôn nghĩ xem rũ sạch quan hệ như thế nào, thậm chí hắn đã có một số suy nghĩ, nhưng khi nghe xong lời của Cố Phố Vọng thì Giang Niệm chỉ thấy trời đất quay cuồng.

Ban hôn cho hắn và An Bình Hầu.

Cùng An Bình Hầu đi đày đến U Châu.

An Bình Hầu là hạng người gì Giang Niệm đã thấy rõ ràng, hơn nữa với tình huống bây giờ đương nhiên Giang Niệm sẽ không muốn dính lấy một chỗ với An Bình Hầu, hắn càng không muốn đi đày U Châu!

Giang Niệm nghe xong dường như sắp điên mất: "Ta không thành hôn với gã!"

Giang Niệm liều mạng lắc đầu, hắn cầu xin cai ngục: "Ta là nhị công tử của phủ Thượng thư, cầu xin ngươi nói với cha ta một câu để ông ấy cứu ta, để ông ấy cứu ta nhanh một chút! Cầu xin ngươi! Ngươi chỉ cần nói với cha ta là Giang Niệm muốn gặp ông ấy, ông ấy sẽ gặp ngươi, ta là con trai mà ông ấy yêu thương nhất, khi nào ta ra khỏi đây nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi, cầu xin ngươi giúp ta một chút!"

Cai ngục liếc hắn một cái, hỏi: "Cha của ngươi là Giang Thượng thư? Lễ bộ Thượng thư?"

Giang Niệm vội nói: "Đúng, là ông ấy, ông ấy là cha ta!"

Cai ngục thương hại nói: "Bị ngươi liên lụy cho nên phủ Thượng thư của nhà ngươi đã bị hạ lệnh xét nhà, chắc là Giang Thượng thư không rảnh bận tâm đến ngươi đâu."

Giang Niệm mờ mịt: "Cái gì?"

Cai ngục không nói với hắn nữa, vươn tay muốn bắt Giang Niệm, đột nhiên hắn hoàn hồn hét lớn: "Ta không biết, ta không biết gì cả! Hầu gia nói muốn xuôi nam lúc đó ta cũng muốn đi về phía nam, nói là chung đường nhưng mà gã lại đem ta đến doanh trại của bọn họ. Ta không biết gì cả, ta bị oan..."

Dù hắn thanh minh như thế nào thì cai ngục cũng lôi đi, xô đẩy một đường đến chỗ, An Bình Hầu cũng bị cai ngục khác dẫn đến, sắc mặt tái nhợt nhìn Giang Niệm, hiển nhiên đã nghe thấy lời vừa rồi Giang Niệm nói.

Trong lao ngục âm u, chỉ có vài ánh nến le lói, vội vàng tổ chức một lễ cưới, không có hỉ bà, không có thân bằng quyến thuộc, không có gì cả.

"Nhất bái thiên địa!"

Giang Niệm bị cai ngục đè xuống bái thiên địa với An Bình Hầu.

"Nhị bái cao đường!"

Giang Niệm lại bị đè đầu xuống lần nữa.

"Phu thê giao bái!"

2

Chỉ cần lạy cái này coi như kết thúc, hắn phải đi theo An Bình Hầu đến U Châu, Giang Niệm vô cùng phản kháng, hắn liều mạng giãy giụa: "Buông ta ra! Buông ta ra! Ta không thành hôn với gã! Ta không thành hôn với gã!"

Giang Niệm điên cuồng: "Ta không đi U Châu! Người bức vua thoái vị mưu phản là gã, ta không biết gì cả, không liên quan gì đến ta cả!"

1

Nhưng dù hắn có thanh minh như thế nào đi chăng nữa cũng vẫn bị đè đầu xuống lạy cho xong cái cuối cùng.

Rốt cuộc Giang Niệm cũng toại nguyện việc thành hôn với An Bình Hầu, khi hắn nghe cai ngục nói "Lễ thành!" thì mắt tối sầm, tức giận đến chịu không nổi nữa mà ngất đi.

9

Hết chương 106.

Bình luận

Truyện đang đọc