CÁ MẶN SIÊU GIÀU CHỈ THÍCH LỪA GẠT


(Gốc: 绿茶本茶 - Lǜchá běn chá = 绿茶婊: Lǜchá biǎo = Green Tea Bitch)
Mưa gió còn chưa giảm bớt, từng viên mưa đá to như viên bi đập vào cơ thể con người, chỉ cần vài viên đã đủ tạo thành vết tím bầm.

May mắn thay sấm sét trên trời đã dần biến mất, tất cả mọi người có thể đi lùi vào trong hướng rừng cây.
Cho dù rừng cây tối đen như đang có muôn vàn nguy hiểm ẩn nấp thì họ cũng không quan tâm, bởi vì nếu họ không làm như vậy, họ không bị chết vì lạnh thì cũng chết vì mưa đá đập.
Leonard không hề mở miệng ngăn cản, lão thầm tính toán trong lòng --- sấm sét đã xuất hiện được khoảng ba giờ đồng hồ, hẳn là người cứu viện cũng sắp đến nơi.
"Đến lúc rồi", Leonard lẩm bẩm.
Lão lặng yên tháo chiếc vòng trên cổ tay mình xuống, dùng sức bẻ một cái, bên trong vòng tay xuất hiện lưỡi dao ngắn mỏng rất sắc.

Nước mưa trượt từ trên lưỡi dao xuống, không để lại một dấu vết nào trên nó.
"Chỉ cần khiến chúng khốn đốn một hồi là được, đúng không?"
Leonard liếm môi, chăm chú nhìn về hai bóng người đang đỡ nhau phía trước mặt ---
"Chặt cánh tay? Chặt chân? Hay là chặt cả hai?"
Trong rừng cây âm u, lão già da trắng ban ngày luôn tươi cười toe toét thu lại gương mặt dùng để gặp người, biến thành một con quỷ nguy hiểm đang đi dạo quanh ranh giới.

Sát ý là lạnh lẽo xen vào nhau, làm cho hai cha con Thẩm Mặc phía trước lạnh gáy.
Lão đang chuẩn bị hành động, nhưng đột nhiên, lão lại phát hiện ra một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả thiên tai trong rừng cây âm u ---
"Ông chủ!!!"
Hành động của Leonard sững lại, lão hoảng sợ suy nghĩ trong đầu, lão đã làm sai ở đâu? Sao ông chủ lại tự mình tới giám sát lão thế này?
Nhân lúc những người khác chưa chú ý tới, lão liều mạng giơ tay ra hiệu, chứng minh lòng trung thành của mình với ông chủ.
Tôi sai rồi, tôi ra tay luôn đây, đừng trừ lương của tôi nhé, ông chủ ơi!
Đầu năm nay, có là quỷ cũng phải ăn cơm bằng tiền lương đấy.
...
Thẩm Mặc trốn trên tán cây, nửa người bị lá cây che khuất, cũng chỉ có một kẻ già đời như Leonard kia mới có thể nhận ra sự tồn tại của hắn từ chút xíu bóng mờ phản xạ trong vũng nước mưa.
Trong lòng hắn đang bốc lửa, chỉ muốn mau chóng quay lại chăm lo cho Tạ Giác, thế là hắn ra hiệu cho Leonard ngậm miệng, chỉ chỉ vào gốc cây đằng trước.
Lão già người nước ngoài gật đầu.
[Ký chủ, ngài ngài ngài định làm gì vậy?] 555 nhìn thấy con dao trong tay Leonard, hoảng sợ hỏi.
"Làm nhiệm vụ".
[Làm nhiệm vụ đâu cần dùng vũ khí....] Âm thanh của 555 càng lúc càng nhỏ, nó nhớ lại những hành động ký chủ của nó từng làm, khó khăn đưa ra quyết định, thì thào cất tiếng cổ vũ: [Ký chủ cố lên].
Thẩm Mặc tựa sát vào cành cây, tư thế mạnh mẽ không khác gì một con báo săn.

Trong bóng tối, ánh mắt hắn như mắt ưng, chăm chú nhìn bố con nhà họ Thẩm.
Hai bố con nhà họ Thẩm lúc này, dưới sự tính toán cố tình mà làm như vô ý của Leonard, đang dẫn đường cho tất cả mọi người.

Ông Thẩm oán giận Thẩm Mặc---
"Chúng ta có nhiều người như vậy, sao con lại mở miệng trước làm gì? Con không thấy những người khác không dám nói gì sao? Lần này hay rồi, lỡ đâu có chuyện gì đó xảy ra, trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu chúng ta đấy...!Bố nói với con biết bao nhiêu lần rồi, phải cẩn thận, cẩn thận, nghĩ kỹ rồi hãy làm, sao con học mãi vẫn không được? Cũng không biết mẹ con đã dạy con như thế nào nữa?"
Thẩm Mặc: "Bố nói ít vài câu đi, giữ gìn thể lực".
"Sao? Chẳng lẽ bố nói không đúng?" Ông Thẩm nói: "Con lớn rồi, cánh cũng cứng rồi nhưng chuyện trong nhà họ Thẩm vẫn phải do bố quyết định.

Nếu không phải bố chỉ có một đứa con trai, bố..."
Ông Thẩm nói được một nửa, hình như đã đụng chạm đến lời khó nói nào, đột nhiên im lặng.
Thẩm Mặc rũ mắt, cười lạnh.
"Một đứa con trai..." Anh ta mấp máy môi, sau đó nhẹ nhàng đáp lời: "Bố, con sai rồi, bố chú ý thân thể, đừng để mình tức giận".
Ông Thẩm hừ một tiếng, chấp nhận bậc thang này.
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc hai người họ nói mấy lời này vừa hay đang đi ngang qua dưới gốc cây Thẩm Mặc ẩn nấp.

Hắn chăm chú nhìn khẩu hình của hai người họ, ánh mắt bình tĩnh.
Nếu như trước đó, thậm chí là khoảng tầm một tháng trước, Thẩm Mặc cảm thấy nhất định hắn sẽ không khống chế nổi chính mình.

Nhưng bây giờ đây, hắn mới biết được thân phận thật của Tạ Giác, lòng hắn chỉ nghĩ tới chuyện muốn tiếp tục cùng anh diễn tiếp cốt truyện này, bởi vậy...
Hắn gật đầu với Leonard.
Leonard đột nhiên nói: "Ôi, mọi người nhìn sang bên kia đi, đó có phải tảng đá chúng ta mới gặp qua không?"
Mọi người vô thức nhìn theo hướng ngón tay lão chỉ: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật rồi".

Dường như Leonard rất khó chịu khi bị mọi người chất vấn, "Cậu Thẩm, trí nhớ cậu tốt nhất, cậu đến đó xem đi".
"Tôi..." Thẩm Mặc bị ông Thẩm véo một cái, đành mang theo nỗi day dứt đi về hướng Leonard chỉ, vừa định bảo tôi không chắc lắm thì đột nhiên, một cành cây to khỏe đứt gãy ra, sượt qua bờ vai anh ta, nện vào ông Thẩm.
Tất cả mọi người đều bị sự kiện phát sinh bất ngờ này làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Ông Thẩm bị cành cây đập vào gáy, ngã xuống mặt đất, không động đậy nữa.

Trái tim Thẩm Mặc giật thót lên, đôi chân không thể cất bước được --- anh ta chỉ cần chần chừ thêm một giây nữa thôi, cành cây đó sẽ nện trúng đầu anh ta!
Nghĩ tới đây, anh ta cảm thấy rất biết ơn lão già người nước ngoài rất khó chơi – Leonard này.
Bầu không khí yên lặng mấy giây, sau đó ---
"Chết người rồi!"
"Im miệng!" Leonard nhanh chân đi về phía trước, vươn tay đặt xuống dưới mũi ông Thẩm, nói: "Chỉ bị ngất xỉu thôi, ai cõng ông ấy đi".
"..." Lúc này, tất cả mọi người đều mệt bở hơi tai, cố giữ chút sức nào thì cơ hội sống còn thêm được chút ấy, ai lại đồng ý đi giúp người khác?
Thẩm Mặc bình tĩnh nói: "Để tôi".

Dưới sự giúp đỡ của Leonard, anh ta cõng ông Thẩm lên vai.

Nhưng đi chưa được bao xa, anh ta đã hối hận.
Leonard lúc này lại nhớ ra thân phận đối tác của mình, từ đầu đến cuối luôn làm bạn ở bên, cổ vũ Thẩm Mặc – mặc dù anh ta thấy hình như lão đang ngắm trò cười thì đúng hơn.
Lão mở rộng bàn tay đo qua vòng eo của ông Thẩm, than thở: "Thẩm, bố của cậu phải giảm cân đi thôi, thân thể khỏe mạnh là phần vốn tốt cho sự nghiệp thành công đấy".
Nói xong, lão vỗ vai Thẩm Mặc: "Cậu vất vả rồi".
Thẩm Mặc cắn chặt răng, suýt chút nữa bị cái vỗ vai của lão đập ngã xuống đất!
Anh ta gắng gượng chịu đựng, lại đi thêm một đoạn đường.

Lúc này một tiếng nói đột nhiên vang lên bên tai.
"Cậu Thẩm, ngài Leonard? Mọi người?"
Một bóng người xuất hiện ở trước mặt, ánh mắt sạch sẽ đơn thuần, nét mặt ngạc nhiên mừng rỡ, ngay cả kẻ già đời nhất chốn này cũng không nhìn ra nửa điểm diễn trò.
Khuôn mặt đẹp trai vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều nhận ra thân phận người tới – nhân viên phục vụ bên cạnh cậu Lưu!
Lại kể thêm, những kẻ trốn chạy này không phải chưa từng nghĩ tới cậu Lưu, nhưng hầu hết đều bỏ qua sự tồn tại của gã, không một ai đưa ra ý kiến đi tìm hay giúp đỡ gã.

Thậm chí trong lúc họ chật vật nhất, khốn khổ nhất, họ còn đem cậu Lưu ra làm đối tượng bình luận ---
"Mười mấy người chúng ta ở cùng một chỗ còn gian nan đến thế này, hai người bên cậu Lưu kia chắc chắn còn khó khăn hơn"
"Lúc sét đánh xuống không biết họ đang làm cái gì, nếu như đang...!chậc chậc, thế thì thảm quá".
"Cho dù không bị sét đánh tới thì đoán chừng tình nhân nhỏ của cậu Lưu cũng bị dọa sợ hãi."
"Cậu tình nhân nhỏ kia cũng là một kẻ gan lớn, không nhìn kỹ xem cậu ta đang định trèo lên người nào...!Còn cậu Lưu ấy à...!lỡ đâu...!vậy sau này..."
Người nói chuyện chỉ vào nơi xa xa, một cái cây bị sét bổ ra, tán cây cháy đen, cành cây gãy đổ, ngã xuống ven đường.
Đám người không khỏi ngừng lại cuộc bình luận, thực sự cơn đau đớn kiểu đó là cơn đau mà không có người đàn ông nào ở đây chấp nhận được.

Cả đám đều rùng mình.
"Liệu ông cụ Lưu có chấp nhận nổi không..."
"Không sao đâu, không sao đâu, thế kỷ 21 rồi, khoa học kỹ thuật phát triển, y học cũng ngày càng phát triển..." Người nói chuyện không biết đang an ủi cho ai.
Tóm lại, mặc dù từ đầu đến cuối "cậu Lưu" không hề xuất hiện trong đội ngũ của họ, nhưng tinh thần của "gã" vẫn luôn tồn tại cùng mọi người, dùng đủ loại hình thức thảm thương cổ vũ dũng khí cho cả nhóm, có thể khen rằng công đức vô biên.

Những người trong nhóm đều vô cùng cảm động, nhao nhao bày tỏ nếu mình có thể bình an thoát ra ngoài, họ sẽ tìm một bác sĩ nam khoa tốt nhất, cứu sống chiếc "chân gãy" cho cậu Lưu.
Dựa vào lòng tin "có người còn thảm hại hơn mình", đám người ở chốn này mới cố kiên trì được đến bây giờ.


Thế nhưng họ lại phát hiện ra nhân viên phục vụ trước mặt không hề thê thảm như trong tưởng tượng của họ, quần áo sạch sẽ, thể lực dồi dào, tốt hơn tất cả những người ở chốn đây.
Nếu thật sự để người ngoài nhìn thấy, hẳn sẽ tưởng đám người bị hung hăng chà đạp là bọn họ mới phải.
Thẩm Mặc hỏi: "Chỉ có mình cậu? Không phải cậu đi cùng anh Lưu sao? Anh ấy đâu rồi?"
"Đúng thế".

Đám người nhớ tới "cậu Lưu", nhao nhao hỏi: "Không phải cậu ở cùng cậu Lưu hả? Hai người lạc nhau rồi?"
Thẩm Mặc chỉ liếc qua đã biết đám người này đang suy nghĩ điều gì, hắn cố khống chế lại nét mặt mình, trong ánh mắt sợ hãi như gặp phải quỷ của Leonard, hắn nói: "Vừa rồi mưa to còn có sấm sét nữa, cậu Lưu đã dẫn tôi chạy trốn.

Thể lực của ngài ấy rất tốt, chốc lát đã tìm được một hang động, đưa tôi vào đó tránh mưa.

Chúng tôi ở trong đó chờ đợi gần hai tiếng đồng hồ, thấy mưa nhỏ mới đi ra tìm mọi người".
"À đúng rồi".

Thẩm Mặc giơ món đồ trong tay lên: "Ngài ấy tìm cành cây nhóm lửa hong quần áo cho tôi, chiếc mũ này cũng do ngài ấy đan cho tôi đó, còn cả hoa tai..."
Hắn nghiêng đầu, chiếc hoa tai kim cương sáng lấp lánh trong màn mưa, khúc xạ ra một ánh cầu vồng.
Leonard ngẩn người --- cái kẻ được yêu chiều mà sinh kiêu ngạo kia thực sự là ông chủ lão? Lời nói làm như vô tình nhưng thực tế đang khoe khoang kia là lời phát ra từ miệng ông chủ? Thế giới này điên rồi phải không?
Thẩm Mặc nhìn nhóm người, tiếp tục cất lên lời thoại đầy mùi trà: "Hóa ra mọi người đều không tìm được chỗ trú mưa, đáng thương quá đi mất...!Hay là vào trong hang động của tôi với cậu Lưu trú một lát nhé?"
"Mặc dù tôi chưa hỏi thăm ý kiến của cậu Lưu, nhưng ngài ấy tốt như vậy, lại tôn trọng tôi, nhất định ngài ấy sẽ đồng ý".
Đám người: "..."
Tâm tình phức tạp.
Khi bạn đang chạy giữa cơn mưa đá buốt lạnh chẳng khác gì lũ chó, người khác lại ở trong hang động sưởi ấm thân, bên người còn có một tình nhân nhỏ thoang thoảng hương trà thơm ngát.
Người so với người, thật sự tức chết mất thôi.
Thấy người khác không tài nào xuống nước được, Leonard không nhường việc tốt cho một ai, đáp lại: "Được được, cậu dẫn đường đi, gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến cậu Lưu nhé".
Đi qua một đoạn dốc hẹp, chỉ nghe "Á" một cái, tiếng cành cây đứt gãy vang lên.
Thẩm Mặc che mắt cá chân mình, ngồi xuống đất nói: "Xin lỗi, hình như tôi bị trẹo chân rồi...!Cậu nhân viên phục vụ kia, cậu có thể đỡ bố tôi một chút được không? Ông ấy vốn là ông chủ của cậu đấy".
"Được".

Thẩm Mặc chậm rãi bước lên.
Hắn đỡ lấy bàn tay to béo lạnh lẽo của ông Thẩm, chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng, đặt bàn tay đó lên cổ mình, sau đó đứng lên, nhìn như đang điều chỉnh tư thế, thực tế thì đang hỏi 555: "Nhiệm vụ hoàn thành chưa?"
[Để tôi xem nào, mức độ hoàn thành 50%, chúc mừng ký chủ! Tung hoa!]
"Mới 50%?" Thẩm Mặc không vui: "Tôi làm thế còn chưa đủ sao? Ông Thẩm bị thương, Thẩm Mặc trẹo chân, tôi cõng ông Thẩm, ba đoạn cốt truyện đều hoàn thành mà?"
[Người trẹo chân là ông Thẩm, không phải Thẩm Mặc] 555 yếu ớt cãi lời ký chú: [Bên cạnh đó, nhân vật chính thụ trong cốt truyện là người đơn thuần tốt bụng nhiệt tình, ngài diễn không được tốt cho lắm].
Thẩm Mặc nhíu mày: "Chỗ nào của tôi không đủ đơn thuần tốt bụng nhiệt tình?"
555 sốc: [Chỗ nào của ngài cũng không đủ!]
Ngài đang thảo mai thảo mỏ thì đúng hơn đó ạ!
Ở khoảng cách cách xa họ chừng hơn 20m, Tạ Giác đang chiếm một địa hình thuận lợi, trốn sau một tảng đá, nhìn Thẩm Mặc chăm lo cho đám người.
Anh không nhịn được hỏi 038: "Cậu ta thực sự quá đơn thuần tốt bụng nhiệt tình...!cốt truyện hoàn thành chưa vậy? Tôi có thể bước tới anh hùng cứu mỹ nhân rồi chứ?"
038: [...]

[Anh đi đi].

Nó khó khăn phun ra mấy chữ này.
Giây tiếp theo, Tạ Giác thản nhiên từ sau tảng đá đi ra, nói: "Bỏ xuống đi".
"Cậu Lưu?!" Phản ứng của đám người mỗi người một khác.
Thẩm Mặc chống tay xuống mặt đất, kiên cường đứng lên.

Anh ta nhìn sang chỗ "Lưu Lỗi", hi vọng "gã" sẽ để ý đến mình.
Không biết từ lúc nào, anh ta đã xem "Lưu Lỗi" thành cọng cỏ cứu mạng, một loạt hành động trước đó của "Lưu Lỗi" đã để lại hình tượng vĩ đại không thể phá vỡ trong lòng anh ta.

Anh ta cho rằng "gã" có thế tùy tiện giải quyết tất cả vấn đề khó khăn, không gì làm khó được "gã".
Thẩm Mặc không biết ánh mắt mình lúc này khát khao đến cỡ nào, nhưng "Lưu Lỗi" chỉ ngẩng đầu lạnh lùng liếc anh ta một cái, sau đó nói: "Để cậu ấy cõng người hộ cậu, cậu xứng sao?"
Thẩm Mặc như bị dội một chậu nước lạnh, run rẩy nói: "Tôi, tôi không cố ý, tôi cũng bị thương".
"Cậu ấy cũng bị thương".

Tạ Giác nói: "Lại đây".
Vừa rồi anh đã chú ý đến mảnh vải cột trên cánh tay Thẩm Mặc, dường như dùng để cầm máu.

Một ngọn lửa không tên bốc lên đầu, Tạ Giác tháo mảnh vải ra, quét mắt qua: "Nhìn..."
Anh ngừng lại, dùng tốc độ tay còn nhanh hơn ban nãy quấn mảnh vải về: "Nhìn cái gì mà nhìn? Người của tôi các người có thể nhìn sao?"
Leonard ỷ vào mối quan hệ thân quen của mình và ông chủ, nghển cổ thật dài, lại gần ngó được một tẹo.
Lão: "...Ồ".
Đúng là vết thương nặng quá, chậm thêm chút nữa có lẽ sẽ lành hẳn rồi.
Tạ Giác chú ý tới ánh mắt lão già người nước ngoài này không đúng, vì cốt truyện, anh nói: "Ông thì biết cái gì, những vết thương này đều là vết thương nhỏ, nơi nghiêm trọng hơn là...!Khụ".

Anh vòng tay qua eo Thẩm Mặc.
"Ồ..." mọi người lập tức hiểu rõ, chiếu ánh mắt "cậu Lưu giỏi quá" sang.
Một người nhịn không được, lên tiếng: "Sấm sét mưa gió mưa đá to như thế, cậu Lưu vẫn còn hứng thú, đúng là ý chí vững bền".
"Đúng thế, đây là thiên phú của cậu Lưu, đúng là tấm gương mẫu mực..."
Trong những tiếng khen ngợi lấy lòng, Leonard lặng lẽ liếc qua ông chủ lão, phát hiện...!thế mà ông chủ không nổi giận? Còn hơi vui vẻ nữa kìa?
Thẩm Mặc đương nhiên đang vui vẻ, bên tai hắn, âm thanh của 555 cất lên:
[Thẩm Mặc bị thương, S, PERFECT!]
[Ông Thẩm bị trẹo chân, S, PERFECT!]
[Bởi vì bổ sung đầy đủ điều kiện phụ, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ thay đổi, đạt 70%].
Thẩm Mặc đặt ông Thẩm xuống mặt đất, ngồi lên một tảng đá, lén dùng chút kỹ xảo, cánh tay hơi hạ thấp.
Chỉ nghe "Rắc" một tiếng, cổ chân ông Thẩm trẹo đi một góc độ kỳ quái.
Bởi vì Thẩm Mặc một mực nhìn Tạ Giác, còn những người khác mải vây quanh anh lấy lòng, thế nên hành động của hắn không bị một ai phát hiện..


Bình luận

Truyện đang đọc