CÁ MẶN VỊ DIỆN PHÒNG PHÁT SÓNG TRỰC TIẾP



Hàn Mai tưởng Phương Trường đùa, cô nhỡ một bật thốt một câu: "Đừng nháo."
Phương Trường dở khóc dở cười: "Nháo cái gì? Tôi có đùa đâu."
Dư Liên Kiều ngẩng đầu nạt lại: "Không cần phùng má giả làm người mập nữa đâu, con xe này anh bán gan, bán phổi cũng không tậu nổi."
Chậc, nội tạng thì lời lãi gì cơ chứ, cậu bán thân còn hơn!!!
Phương Trường cau mày, vô dưng vô cớ bị cô ta sỉ nhục, liền quơ quơ thẻ ngân hàng: " Không dông dài nữa, tôi mua."
"Ơ....vâng" Hàn Mai thấy hình như Phương Trường không đù, cô ngơ ngác nhận thẻ ngân hàng, mau chóng chạy đi tìm giám đốc.

Hàn Mai vừa đi, Phương Trường một mình đứng với Dư Liên Kiều thì rất khôg thoải mái, chẳng thèm cho cô ta sắc mặt nữa, trực tiếp ngồi vào ghế lái.

Chỉ trong chốc lát, Hàn Mai cùng giám đốc đã đến.

Giám đốc thấy Phương Trường chỉ là cậu thanh niên mặt mũi sáng sủa thì co chút bối rối, nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh trở lại.

Đương nhiên rồi, làm đến chức vị này thì có cái gì chưa chứng kiến đâu.

"Quý khách, anh xác định muốn mua chiếc xe cao cấp nhất ở đây sao!?"
Phương Trường: "Ừ, có thể lái đi luôn là tốt nhất."
Giám đốc: "Là như thế này, bởi vì đặc thù xe cao cấp nên khách hàng phải chờ một thời gian mới có.

Trước vừa có vị đặt làm xong nhưng giữa chừng lại hủy nên nó vẫn còn đang ở trong cửa hàng chúng tôi.


Nếu như anh muốn, chúng tôi sẽ bớt chút đỉnh cho anh."
Phương Trường có chút do dự: "Không phải hàng second-hand đó chứ?"
Giám đốc: "Tôi đảm bảo xe này hoàn toàn mới, chỉ là vị khác kia đột nhiên không lấy nữa thôi.

Giấy chứng nhận đầy đủ, nếu quý khách thấy có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm chúng tôi."
Phương Trường rút điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhìn đồng hồ: "Vậy lấy nó đi, tôi đến quẹt thẻ.

Tiện thể, ở đây có bán xăng không, đổ luôn đi rồi tính tiền một thể."
Sắc mặt giám đốc lại bắt đầu xoắn xuýt: "Đổ xăng cho quý khách cũng không thành vấn đề, nhưng không được.

Không phải chúng tôi hẹp hòi, mà là xe mới cùng đầy rồi, với lại mới mua mà đã rót dầu thì hại xe lắm."
Phương Trường ngượng đến đỏ mặt
Cậu vội ho một tiếng "À thì...anh cứ đổ thêm chút nữa cho tôi"
Giám đốc vội vàng nói: "Được được...Quý khách chờ tôi một chút nhé."
Thủ tục rất mau chóng được hoàn thành, đúng với chân lý có tiền bơm vào thì làm gì cũng thuận lợi.

Nói chung, ngoại trừ giấy phép chưa đến tay thì xe đã hoàn toàn thuộc về Phương Trường rồi.

Phương Trường nhận lấy chìa khóa giám đốc đưa tới rồi vào trong xe ngồi luôn.

Ngắm nghía một chút, cậu thò đầu ra, cười cười với Dư Liên Kiều: " Đã bắt đầu liếm xe đạp được chưa?"
Viền mắt Dư Liên Kiều lập tức đỏ hoe, "Đúng là tôi nói cây này, thế nhưng anh có tiền rồi muốn làm gì thì làm sao!? Có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi mà cũng tự hào mang ra khoe.

Có gì để hãnh diện cơ chứ? Quá đáng"
Đấy, thói đời.

Biết khóc thì đều có lý.

Mới nãy vừa cao hứng bắt Phương Trường liếm giày cho cô ta, bây giờ sao tình hình lại thành "nhà giàu mới nổi" ức hiếp con gái nhà lành rồi? Mở mồm "Đồng tiền dơ bẩn", đóng mồm "Quá đáng".

Phương Trường nghe câu nói này mà tức đến bật cười, cậu gãi gãi sống mũi, móc luôn điện thoại ra cho cô ta tự nghe:
【....! Vâng vâng vâng, khách hàng của cô, tôi nào dám cướp.

Nếu hắn mua được thì tôi sẽ liếm giày cho hắn luôn, cô có tin không? 】
Giám đốc nghe thấy đoạn ghi âm trong điện thoại Phương Trường, sắc mặt liền tái xanh: "Dư Liên Kiều!! Cô...cô...cô...dám đối xử với khách như thế sao? Ngày mai cô không cần đến nữa đâu."

Mặt Dư Liên Kiều dại ra.

Phương Trường nổ máy, cười cười: "Đương nhiên cô mất việc vì mấy đồng tiền bẩn này thì hơi quá đáng, nhưng cô nợ tôi một lời xin lỗi đấy." Lại quay sang nói với giám đốc: "Không đến mức phải đuổi việc đâu, anh chỉ cần bảo cô ta đi trả cái xe đạp kia về chỗ cũ cho tôi thôi."
Giám đốc gật đầu liên tục: "Vâng, vâng."
Mấy cái chuyện hạ đẳng như chửi chó ném mèo Phương Trường không làm được, nhưng chí ít cũng phải trào phúng cô ta chút đỉnh chứ.

Dù sao hôm nay trời khá đẹp, nắng to vỡ đầu thế nỳ thì cứ để cô ta è lưng đạp cái xe cà tàng kia đi trả cũng được.

Phương Trường lái luôn chiếc Mercedes-Benz về nhà.

Gần về đến nhà, Phương Trường làm màu kêu cái điện thoại: "Này, gọi cho cha ta đi."
Giọng Phương Trường có hơi phèn thật nhưng rất may điện thoại vẫn hiểu.

Tuy bề ngoài thì nhìn như hàng rởm nhưng đó là đồ cậu được người xem ở thế giới tương lai tặng đấy.

Nói trắng ra thì đây như robot mini.

Hôm qua Phương Trường chỉ định lôi nó ra chơi một lát, kết quả lại sợ đến ngây người: Nó có thể biến ra đủ mọi loại hình dạng.

Vậy nên Phương Trường vứt luôn cái máy điện thoại của mình sang một bên, rồi cho nó biến thành cái thay thế.

Thật chứ, nhìn không đẹp nhưng với chức năng của nó thì Phương Trường cam đoan luôn là chẳng có cái máy nào sánh bằng.

"Gì!?" Giọng lão cha nhà mình vẫn đầy chán nản.


"Cha, bây giờ cha đang ở nhà đúng không!?"
"Ừ, rồi sao?"
Phương Trường lái thẳng vào tiểu khu nhà mình, đỗ xe ven đường, lại cười nham hiểm: "Con có bất ngờ tặng cha đấy, nhất định phải đứng vững nha."
"Bất ngờ gì cơ?"
Phương Trường nhô đầu ra khỏi cửa xe rồi nói vào điện thoại: "Cha đi vào phòng bếp rồi nhìn xuống là thấy."
"Bất ngờ gì chứ?"
Bên kia vọng lại tiếng bước chân: "Có gì tốt à, sao cứ lấp lửng thế —— "
Ông vừa nhìn thấy Phương Trường thì im bặt.

Ánh mắt hai người nhìn nhau đắm đuối.

Phương Trường tắt điện thoại, vẫy vẫy tay: "Quà cho cha đấy, vui không!?"
Cha Phương Trường:...!!??
Sợ đến mức dập luôn cửa sổ phòng bếp lại.

Chốc sau lại có điện thoại của mẹ gọi đến: "Con trai, sao cha con lại nói con thuê BMW về dọa ông ấy?"
Phương Trường: "Không phải!"
"Vậy tóm lại là sao? Mau lên nhà giải thích đi, cái thằng này..."
Phương Trường bò lên lầu, mới đặt mông ngồi xuống ghế đã bày các loại chìa khóa, giấy chứng nhận, thẻ ngân hàng lên cho hai ông bà xem: "Yên tâm nhé, xe là con tự mua, không phải thuê đâu"..


Bình luận

Truyện đang đọc