Ban đầu, trán Lưu Hiểu Hàn có chút đau nhức, sau đó cũng từ từ đỡ dần.
Mở mắt ra là thấy trong nhà xưởng như có bão cuốn qua, mấy người khi trước tưởng chiếm thế thượng phong bây giờ tất cả đều ngã xuống, chỉ còn mỗi hai người đứng thẳng.
Đó là Phương Trường cùng một soái ca có vẻ xuất thân từ tầng lớp thượng lưu tinh anh.
Lưu Hiểu Hàn phải nỗ lực rất nhiều mới có thể dời mắt khỏi người đàn ông đang đứng cạnh anh họ mình.
Cô liếm môi, thất lễ quá, sao lại mê trai trong thời khắc này cơ chứ!!
Nhưng mà....!Đẹp trai thế này không ngắm thì phí!!
...
Hai chân hai tay vẫn bị trói khiến Lưu Hiểu Hàn tỉnh táo lại đôi chút.
Cô nhìn Phương Trường lon ton chạy tới cởi trói hộ, liền ghé tai hỏi nhỏ: "Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy?? Sao em lại ngất đi?"
Phương Trường nghĩ thầm, chắc boss đại nhân sử dụng pháp thuật gây mê rồi.
Cậu vừa cởi trói, vừa nói dối: "Có thể là em sợ quá nên ngất đi thôi."
Lưu Hiểu Hàn nghi ngờ nhìn Phương Trường, "sợ quá nên ngất đi" sao? Có lý nào cái trán lại đau? "Đúng rồi, vậy anh trai đứng kia là ai vậy?"
Phương Trường đầy tự hào: "Ông chủ của anh"
Lưu Hiểu Hàn: "Người dạy anh võ thuật hả?"
Phương Trường: "Ừ, ông chủ của anh cực kỳ lợi hại nhé, bọn chúng đều là một mình anh ấy giải quyết đấy."
Mắt Lưu Hiểu Hàn sáng rực lên: "Lợi hại hơn anh luôn?
"Nói thừa, đương nhiên lợi hại hơn rồi."
Lưu Hiểu Hàn xoay xoay cổ tay bị tê rần, lại quay người nhờ Phương Trường cởi dây thừng ở chân cho.
Lưu Hiểu Hàn vẫn ngẩn ra mà ngắm Lệ Minh Viễn, lại ghé tai Phương Trường nói nhỏ: "Từ từ đã, ông chủ của anh không thu thêm đồ đệ sao? Cái loại bưng trà, rót nước, rửa bát, quét nhà ấy? Các anh không phải ngại đâu, cứ cho em ngắm anh ấy hàng ngày là được rồi."
"Không nhận" Lệ Minh Viễn trả lời hộ Phương Trường luôn, giọng vẫn lạnh lùng như mọi khi nhưng không hiểu sao Phương Trường lại nghe ra sự dịu dàng trong đó.
"Tôi có Phương Trường làm đồ đệ là được rồi."
Này này....!Anh đừng có ngang ngược như thế chứ.
Bỗng nhiên Phương Trường không nhịn được cười, tuy ông chủ sáng nắng chiều mưa, hơi khó chiều tí nhưng trước mặt người khác mà anh ấy công khai nhận cậu làm đồ đệ thì Phương Trường cũng vui lắm.
Lưu Hiểu Hàn híp mắt, tự dưng cười ngây ngô với Phương Trường, sau đó lại quay sang Lệ Minh Viễn mỉm cười biết ơn.
Không hiểu sao Lưu Hiểu Hàn lại muốn ôm bé gái kia vào lòng.
Bé gái vẫn còn nhỏ, thể chất yếu, không thể tỉnh lại nhanh như Lưu Hiểu Hàn được.
Phương Trường tự tay cởi trói cho cô bé, lại bế bé vào lòng nựng một chút.
Đang muốn rời khỏi chỗ nhà kho này, Phương Trường đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trở nên nghiêm túc, giao đứa bé lại cho Lưu Hiểu Hàn, "Trước tiên em cứ bế bé cho anh đã."
Lưu Hiểu Hàn không rõ vì sao nhưng vẫn ôm đứa nhỏ vào lòng.
Phương Trường lấy lại điện thoại di động, quay lưng về phía Lưu Hiểu Hàn, khẽ ra lệnh cho nó quét mặt người đầu trọc: "Dựa theo ghi chép giao dịch của người này thì có tìm ra bên khách hàng không?"
"Đang quét....!Có thể tìm được toàn bộ thông tin khách hàng."
Vậy thì dễ rồi.
Phương Trường quyết đoán: "Đem những video này cắt ra một số ảnh đang lên mạng xã hội, nhớ là cắt những ảnh đúng tiêu chuẩn cộng đồng đấy nhé."
Không gian sao thương, không thương sao gian.
Đúng vậy, tuy mấy người khách đó không trực tiếp tham gia tra tấn, nhưng mua ủng hộ bọn chúng cũng là tiếp tay rồi.
Nếu người mua không có tâm lý dị dạng thế này thì đám cặn bã đó sao có thể có động lực đi gieo vạ cho xã hội như thế chứ.
Muốn bảo khách hàng vô tội sao, đương nhiên là hoàn toàn không thể.
Có ai lại dùng hơn trăm đô mua một đoạn video ngắn không? Nếu đã đầu tư nhiều tiền như vậy thì chắc chắn người mua phải biết nó là sự thực, chính vì tính chân thực nên mới mua!!
Hoàn toàn không thể buông một câu "Không biết" vô tình vô nghĩa là có thể chối bỏ trách nhiệm.
Đã làm là phải chịu.....
Phương Trường không muốn để những người có tâm lý vặn vẹo này vẫn có thể hưởng thụ một cuộc sống bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhỡ may sau này mấy người này rảnh rỗi sinh nông nổi lại tìm đến nhóm súc sinh khác mua loại video này thì sao?? Sẽ còn bao nhiêu nạn nhân phải chịu sự khốn khổ dai dẳng này nữa??
Chắc chắn trong danh sách khách hàng sẽ có mấy quan chức cao cấp hoặc người nắm địa vị khá cao trong xã hội, bởi mỗi lần mua video là vung ra một đống tiền lớn như thế cơ mà.
Vậy cứ để điện thoại gửi hết tư liệu về sở thích "độc đáo" cho bạn bè, người thân của mấy vị khách cao quý này đi.
Hơn nữa, để chính tay người bán tự lột lớp áo vest sang trọng đó xuống cho lộ ra đống thịt thối rữa bên trong dưới ánh sáng chân lý.
Những con người súc sinh đó cứ phải để người đời định tội mới xứng đáng.
Điện thoại làm việc rất năng suất, chưa gì đã có thông báo đăng tải dữ liệu thành công.
Đã trừng phạt rồi nhưng Phương Trường vẫn chưa thỏa mãn, cậu lại tiện chân đá cho thằng đầu trọc kia một phát: "Đấy, suýt nữa quên mất cái đống tiền chuộc bị chúng mày nuốt rồi."
Nhưng nhớ ra gì đó, sau một hồi im lặng, Phương Trường lại đá cho gã ta phát nữa: "Bây giờ, chúng mày mang hết tài sản ra, cả số tiền của tao nữa, đi từng nhà các nạn nhân đền cho họ."
Từng sinh mệnh vô tội cứ vô thanh vô tức mà biến mất khỏi nhân gian, đã thế tất cả đều là phụ nữ.
Chắc chắn đâu đó vẫn còn gia đình chờ họ trở về, biết rằng tiền tài không mua được mạng người nhưng đây là chuyện duy nhất Phương Trường có thể làm để an ủi họ.
Mãi đến khi toàn bộ thông tin về hang ổ này được đăng lên mạng, Phương Trường mới thở phào một hơi, đứng lên đi đi lại lại cho đỡ tê chân rồi đi đến chỗ boss đại nhân cùng Lưu Hiểu Hàn.
Lưu Hiểu Hàn ra khỏi nhà xưởng, nhưng có vẻ cô vẫn chưa thật sự yên lòng: "Mấy anh không sợ chúng nó chạy sao?"
Phương Trường khóa kho, dửng dưng nói: "Boss đại nhân ra tay mạnh lắm, bọn họ đã tỉnh lại được đâu mà chạy."
Lệ Minh Viễn bước ra cuối cùng, nghe thấy câu nói của Phương Trường thì khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên một chút, sau đó lại hạ xuống ngay như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cái mỉm cười đó vô cùng kín đáo, vô hình và im lặng như cánh bướm lướt qua vậy.
Hắn quay đầu, hơi nhăn mày mà nhìn nhà kho, phất tay dựng nên một kết giới.
Bây giờ thì an toàn đến mức con muỗi cũng không lọt chứ đừng nói đến người.
Trên đường về, Phương Trường đang định gọi cho cậu mợ báo bình an, kết quả, chưa kịp gọi thì cậu mợ đã nhanh tay gọi trước.
Phương Trường bắt máy, bên kia vang lên một giọng nói vô cùng lo lắng: "Phương Trường à, cậu mang tiền đến rồi nhưng sao vẫn không thấy ai tới lấy vậy??"
"Cháu cũng đang định gọi về cho cậu đây, cậu yên tâm, không có người đến lấy đâu vì cháu cứu được tiểu Hàn ra rồi."
Lưu Hiểu Hàn bắt máy: "Ba ơi."
Trước mặt Phương Trường, Lưu Hiểu Hàn có thể bày ra bộ dáng kiên cường đến cỡ nào nhưng trước câu nói quan tâm của ba "Có bị thương không con?" là nước mắt lại rưng rưng rơi xuống.
Đôi vai Lưu Hiểu Hàn run lên bần bật, cô nghẹn ngào đến mức không thốt nên lời.
Trong xe chỉ có tiếng cậu mợ dồn dập hỏi thăm: "Con có đau chỗ nào không con? Thoát ra được là tốt rồi, nhanh về với ba mẹ nào....."
Mãi đến khi về đến cửa nhà, Lưu Hiểu Hàn mới ngừng khóc.
Đôi mắt đẹp đã sưng đỏ cả lên.
Phương Trường đưa Lưu Hiểu Hàn về nhà, sau đó lại hỏi boss đại nhân: "Ờm....Boss đại nhân, anh có cần tôi đưa về công ty không?
Phương Trường định đưa bé gái kia về thẳng nhà cho đỡ phiền phức.
Chính ra phải đưa đến sở cảnh sát, nhưng chỉ sợ sau đó giới truyền thông lại liên tục đào bới đời tư của bé lên thì khổ.
Như vậy chẳng khác nào bắt bé gái phải mãi sống trong những ký ức ác mộng đó.
Vậy nên Phương Trường muốn đưa tận tay bé gái cho gia đình, chấm dứt chuyện này từ đây.
Đứa bé vẫn say ngủ ở ghế sau, bây giờ giao bé cho cha mẹ thì phải giải thích lâu lắm, rất tốn thời gian nên cậu định đưa boss đại nhân về trước đã.
Lệ Minh Viễn lắc đầu: "Không cần đâu, cứ giải quyết hết việc đi đã, nhớ chín giờ ngày mai đến công ty là được."
"Cảm ơn boss đại nhân ạ."
Nhìn theo bóng lưng boss đại nhân dời đi, Phương Trường thở dài một hơi.
————
Gần đây cảnh sát thành phố phá được một vụ án kinh hoàng.
Vụ án này gây chấn động khắp cả nước, khiến lòng dân hoang mang không thôi.
Hàng ngàn tờ báo đều đưa tin vụ án lên trang đầu, đồng thời nó cũng được lưu trữ vào hồ sơ quốc gia, dán dấu đỏ trọng án.
Sự kiện bắt đầu là khi có một đám giang hồ bảo kê đến tự thú, báo với cảnh sát là có một tổ chức buôn người đang hoạt động.
Cục cảnh sát nghe bọn họ kể thì mới đầu chỉ kết luận là buôn người đơn thuần thôi, nhưng không ngờ rằng....
Tối hôm đó, có một thanh niên nặc danh gửi tin nhắn, trong đó có một địa chỉ cụ thể cùng mấy video đến cục cảnh sát.
Sau khi xem một loạt video, liên hệ đến việc đám lưu manh mới tự thú buổi sáng thì cục cảnh sát mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức đăng báo.
Kể từ đó, hành vi buôn người rồi đem phụ nữ ra tra tấn đến chết để có video bán dần lộ diện.
Khuya hôm đó, lực lượng cảnh sát cử hết cơ động võ trang đầy đủ đến bao vây hang ổ của bọn tội phạm.
Chẳng ngờ, đến nơi chỉ thấy một đống người lăn lộn cùng phân với nước tiểu.
Nhìn thấy đội cơ động vào, mấy thằng mới tỉnh tỉnh lại vật ra đất, cứ liên tục dập đầu xuống đất mà lạy như thấy tổ tiên hiện về.
Điều kỳ lạ là bọn chúng cứ luôn mồm kêu đau lắm, chỉ xin một phát súng cho chết luôn đi, để cho bọn họ giải thoát đi.
Lực lượng cảnh sát đem người áp giải về cục, làm kiểm tra toàn thân nhưng lại chằng thấy có thuốc kích thích hay chất cấm gì cả.
Đến giờ, nguyên nhân bọn họ hóa điên vẫn còn là một bí ẩn.
Từ miệng bọn họ, lực lượng cảnh sát tìm ra một lượng lớn video được phát tán rộng rãi, cơ bản cũng tìm được thi thể các nạn nhân.
Hơn nữa, tối đó, ngay tại hiện trường, trên tấm nilon chỉ toàn máu là máu.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ nghiệm chứng lại phát hiện ra đó chính là máu của bọn buôn người, còn hai nạn nhân cuối cùng thì không thấy đâu.
Ngay cả trên hồ sơ của hai người cũng không có bất kỳ một tấm ảnh nào cả, chỉ thấy mỗi hai cái tên khá phổ thông.
Điều này trở thành điều bí ẩn thứ hai chưa lời giải đáp của vụ án.
Sau này còn có đoạn phỏng vấn với đám lưu manh bảo kê kia, chúng đều khai rằng có một thanh niên trẻ tuổi khuyên ra tự thú, nhưng vẫn giữ thái độ một mực không khai thông tin thanh niên đó ra.
Cơ hồ sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, ảnh hưởng đến nguyên một mạng lưới các chính khách nhà nước.
Phải nói đây là một dịp lọc máu bộ máy lãnh đạo lớn nhất trong những năm qua.
Hơn nữa, không hiểu sao có ai tìm được thông tin gia đình của từng nạn nhân mà gửi tiền đền bù.
Quan trọng là số tiền lớn đó được chuyển trong một ngày và hoàn toàn hợp pháp!!!
Sau tất cả, người ta đưa ra suy luận.
— Đằng sau sự việc này có một thanh niên ẩn danh giải quyết hết thảy, không cầu hư vinh hám lợi, không cần người đời nhớ ơn.
.