Phương Trường lải nhải nhiều như vậy cũng chỉ để kích thích Tần Tri Trí nổ một phát súng này.
Nòng súng nhắm ngay vào tử huyệt của Vương Tử Thiến, Phương Trường ứng phó không kịp, nhưng chỉ cần nòng súng rời xa cô bé, cho dù đạn có bắn trúng thì với thân thể của hắn bây giờ cũng không thành vấn đề.
Thời điểm Tần Tri Trí nổ súng, Phương Trường thấy được nòng súng tóe ra tia lửa, viên đạn bay tới.
Khoảng cách của hắn và Tần Tri Trí không gần, nếu bắn trúng cũng không thành vấn đề, thế nhưng nếu né tránh, thân thể sẽ theo quán tính làm mấy động tác thừa.
Những người sử dụng súng có khả năng không chế thời gian cùng chớp cơ hội khá tốt.
Không biết Tần Tri Trí có khả năng như vậy không như cẩn tắc vô áy náy, mấy giây quán tính ngắn ngủi mà để hắn ta phản ứng lại thì toi công hết.
Phương Trường không dám đánh cược, quay người nghênh đón viên đạn đang bay thẳng về phía mình, sau đó trực tiếp vọt tới chỗ Tần Tri Trí!!
Đạn không găm vào thân thể Phương Trường.
Hắn chỉ thấy trước ngực tê rần một cái, nhưng sự đau đớn ấy liền biến mất ngay.
Biết vật phẩm "Giáp phòng hộ sơ cấp" đã phát huy tác dụng, Phương Trường càng không kiêng dè, lao thẳng đến chỗ Tần Tri Trí.
Trực tiếp giật lấy súng lục trong tay hắn.
Tuy rằng Tần Tri Trí thấy được thân ảnh Phương Trường xông về phía hắn ta, nhưng thân thể lại theo không kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn súng lục bị đoạt đi
Vứt súng về phía sau lưng, thấy một người cảnh vệ giơ tay bắt được, Phương Trường lại tiếp tục túm lấy Tần Tri Trí, nhấc lên.
Một thanh niên cao lớn lại bị một thanh niên khác xách cổ như xách gà con, hình ảnh chấn động đánh mạnh vào thị giác, khiến những người xung quanh không nỡ nhìn thẳng.
Thấy mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, Lưu Khang Ninh mạnh mẽ xông tới.
Súng trong tay Lưu Khang Ninh luôn mở sẵn chốt an toàn, lúc nào cũng có thể ngay lập tức nổ súng.
Thời điểm Phương Trường xông tới chỗ Tần Tri Trí, hắn cũng để ý.
Nhưng không biết làm sao, súng của hắn lại không có nổ.
Thấy Lưu Khang Ninh xông đến, Phương Trường ném Tần Tri Trí vào một góc, tập trung đối phó với hắn ta.
Nhưng Lưu Khang Ninh không thể đánh bại Phương Trường, súng cũng không nổ, chỉ đành trơ mắt nhìn thân thể mình bay đến chỗ Tần Tri Trí.
Hai người đụng mạnh vào nhau, không dậy nổi.
Cướp súng, đánh nhau, quăng người.
Trên thực tế, những hành động vô cùng phức tạp ấy chỉ mất một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Xác định hai người khó chơi nhất đã xong, Phương Trường đang định giải quyết nốt hai người còn lại thì sau lưng có âm thanh xé gió xẹt tới.
Theo bản năng, hắn nghiêng đầu, liền thấy một lưỡi đao màu trắng sắc lẹm, trên đó còn đọng máu tươi.
Tên tập kích không để cho Phương Trường có thời gian quay người, thấy hắn né được, lập tức thay đổi phương hướng lưỡi đao, bổ ngang vào gáy Phương Trường.
Phương Trường sử dụng dược phẩm kia, tự nhiên thần kinh của hắn cũng nhạy cảm lên rất nhiều.
Nhìn thấy lưỡi dao từng bước ép sát, Phương Trường lui bước, cúi người, hoàn mỹ tránh được đòn đánh này.
Động tác của Phương Trường cũng không có ngừng, hắn quay người, hai tay trực tiếp bắt lấy trường đao đang bổ xuống, giật mạnh.
Cướp được trường đao rồi, Phương Trường tiện tay xách cổ Phương Hàm Sướng, quăng trúng hai người đang chuẩn bị vùng dậy kia.
Ba người ngã thành một đoàn.
Bốn người cũng chỉ còn một Khổng Duệ Lợi kia thôi.
Có lẽ hắn ta cũng chỉ là tay sai cấp thấp, vô cùng dễ đối phó.
Phương Trường nhanh chân đi tới, xách cổ Khổng Duệ Lợi ném cho đám cảnh vệ đang shock đến trợn mắt ngoác mồm chung quanh.
Hắn hất hất cằm, ra hiệu cho bọn họ mau đem hiện trường giải quyết đi.
Xong xuôi, Phương Trường nhanh chóng đi tới bế cô bé Vương Tử Thiến lên.
Lúc này, sắc mặt con bé đã trắng bệch, nhưng từ lúc Phương Trường đến giải quyết lũ người kia liền ngang ngạnh cắn răng, không rên lên nửa tiếng.
Hắn xoa xoa đầu cô bé "Em giỏi lắm, rất dũng cảm".
Bàn tay Vương Tử Thiến nếu được chữa trị, cấy ghép kịp thời thì vẫn có thể hồi phục.
Tiếp đến, hắn trực tiếp đoạt lấy khẩu súng cuối cùng đang ở trong tay Lưu Khang Ninh, ném tới cho cảnh vệ.
Phương Trường đoán chừng thời gian phát tác cũng sắp đến, muốn nhanh chóng đi tìm phòng riêng rồi rời khỏi phòng livestream.
Vừa mới đi được một bước, cổ chân xuất hiện một trận đau đớn kịch liệt.
Phương Trường quay đầu lại, thấy Tần Tri Trí đã nhổm dậy từ bao giờ, trong tay còn đang cầm thanh trường đao màu trắng hắn vứt xuống đất ban nãy.
"Tao chạy không thoát, thì mày cũng đừng mơ sẽ được sống an ổn! Cả đời chịu tàn tật đi!!
Cổ chân Phương Trường xuất hiện một vết thương lớn, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Gân chân bị chém đứt...!
Dùng kỹ thuật y học hiện tại, muốn hoàn toàn khôi phục là điều không thể.
Huống chi thời điểm phát tác của dược phẩm cũng sắp đến.
Hắn không có thời gian.
Phương Trường mặc kệ Tần Trí Trí khiêu khích, dùng chân trái không bị thương nhảy về gian phòng gần nhất.
Đó là một KTV nhỏ, hắn thuê một gian, sau đó vọt ngay vào, click rời phòng livestream.
Một giây sau, hắn trở về căn nhà của chính mình.
Chân phải đau đớn, hoàn toàn không động đậy được, PhươngTrường chỉ có thể bám vào ghế sô pha, đứng vững, dùng chân trái nhảy nhảy, đi tìm điện thoại di động, bấm 120, nhanh chóng nói rõ cụ thể địa chỉ.
Sau khi cúp điện thoại, một cảm giác đau đớn ùn ùn kéo tới, kịch liệt đến mức có thể để cho Phương Trường quên đi cái chân phải bị đứt gân, không ngừng dày vò từng tấc thần kinh của hắn.
Loại đau đớn này còn kịch liệt hơn bất cứ lần đau đớn nào hắn từng trải qua từ khi sinh ra đến nay.
Phương Trường cắn môi gắng gượng, cắn đến bật cả máu, vị sắt lan tỏa trong miệng.
Trong cơn đau, mọi vật xung quanh trong mắt Phương Trường đều hóa mơ hồ.
Mỗi giây dài tựa thế kỉ, hắn chỉ nhớ mình nhất định không thể té xỉu lúc này.
Nếu không, hắn vĩnh viễn không thấy được mặt trời ngày mai nữa.
Sống không bằng chết...!
Đau đớn khôn cùng...!
Không biết đã qua bao lâu, xe cứu thương vẫn chưa đến.
Đầu óc Phương Trường ngày càng mơ hồ.
Cuối cùng, không nhịn được nữa, hắn vô thức rên lên đau đớn.
Âm thanh ngày càng thống khổ, đây là tận cùng nỗi đau mới không kìm nén được mà kêu lên như thế.
Cả người Phương Trường như vừa được vớt từ dưới nước lên, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
Trong cơn đau đớn, Phương Trường mơ hồ thấy một bóng người xuất hiện trước mắt.
Lệ Minh Viễn vẫn luôn chú ý đến cậu streamer mới đến công ty này.
Hắn ta dự liệu được Phương Trường sẽ khá liều mạng, thế nhưng không nghĩ tới cậu ấy lại liều mạng đến mức này.
Người trước mắt nằm trên đất, vì đau đớn mà không ngừng kêu rên, nhưng vẫn gắng gượng không để chính mình hôn mê mất.
Lệ Minh Viễn chẳng biểu lộ gì, nhưng đôi mắt nhiễm lên chút nhiệt độ.
Hắn ta ngồi xuống, ôm lấy Phương Trường nâng lên.
Vung tay phải một cái, vết cắt ở chân ồ ạt máu chảy dần khép miệng, hồi phục như lúc ban đầu.
Tiếp đến, hắn ta giơ hai tay đè ngực Phương Trường lại.
Trong cơn đau đớn, ý thức mơ hồ của Phương Trường đột nhiên cảm thấy lồng ngực mình mát lạnh.
Luồng mát lạnh kì quái ấy dần lan sắp cơ thể, cơn đau chầm chậm tiêu biến.
Phía bên ngoài, tiếng xe cấp cứu vang lên inh ỏi.
Lệ Minh Viễn nghe thấy âm thanh ồn ã, nhíu mày, đẩy kính mắt một cái.
Nhìn Phương Trường, lại xoay người nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lệ Minh Viễn thoáng nhướn mày, quyết định vỗ mạnh lên lồng ngực Phương Trường.
Nếu như vừa nãy chỉ là mát mẻ, vậy lần này là cấp độ băng tuyết.
Cảm giác tựa hồ như có một khối băng mạnh mẽ đập vào ngực mình, Phương Trường hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức trở nên dễ chịu bởi cơn đau hoàn toàn biến mất.
Trong ý thức mơ hồ, hắn cảm thấy bên tai có ai đó nói một câu "Ngủ đi."
Hai chữ này dường như có ma lực, khiến ý thức vẫn luôn khổ sở chống đỡ nãy giờ của Phương Trường liền chìm xuống, lập tức tiến vào mộng đẹp..