Sau khi nhận được tin tức Tam hoàng tử bức vua thoái vị, Cảnh Thái phó liền cùng người nhà thương lượng qua đối sách.Nhà mình trước tới giờ theo Thái Tử đảng, tuy rằng không chèn ép bức hại Tiên Hoàng hậu và nhất tộc Lý thị, nhưng cũng không giúp Lý thị nói đỡ câu nào, hơn nữa Cảnh Tình nhà mình là Thái Tử Phi mà Bệ Hạ khâm định, Cảnh gia rơi vào trong tay Tam hoàng tử liền sẽ không có kết quả tốtNhẹ thì nam tử lưu đày biên quan, nữ tử làm quan kỹ; nặng thì xét nhà diệt tộc.
Bất luận kết cục nào đều làm người nhà họ Cảnh không thể tiếp thu.Cảnh gia tuy rằng cũng từ nghèo khổ đi lên giàu có, nhưng Cảnh Lão Thái gia là người nhiều mưu lược, từ trước tới nay chưa bao giờ để thê nhi chịu một chút ủy khuất, Cảnh Thái phó trời sinh là người có thiên phú học tập, từ khi còn nhỏ đều được cha mẹ phủng ở trong tay, lớn lên bằng bản lĩnh của mình vào triều làm quan, cuộc sống đó giờ chưa chịu qua đau khổ.Cảnh An Hoằng biết rõ nhi nữ nhà mình đều được hắn cùng thê tử dưỡng vô cùng kiều khí, kéo đi biên quan hay thanh lâu khẳng định đều sống không nổi, thay vì bị bắt làm nhục, còn không bằng cùng uống rượu độc tự kết liễu đi, tốt xấu gì vẫn giữ được thể diện cùng trong sạch của nhà họ Cảnh.Thấy phụ thân từ ngoài cửa đi vào, Cảnh Tình vội vàng dừng xếp đồ từ nhà chính đi ra đón.Cảnh Thái phó vẻ mặt bi thương nói: “Không cần xếp nữa, chúng ta không dùng được, quân đội xét nhà đã đến đầu phố rồi, chúng ta đều tránh không khỏi huống chi còn chờ quân coi giữ cổng thành.”Nghe trượng phu nói xong, Triệu Hoa Lan không khỏi bi thương, tâm thần đại loạn, trong lòng minh bạch kiếp này nhà mình trốn không được, đôi tay nàng run rẩy nắm quần áo, hoang mang lo sợ nói: “Lão gia, kia……”Triệu Hoa Lan thoát lực dựa vào ghế, ngơ ngác lẩm bẩm: Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể đi một bước kia sao?Còn chưa tới một khắc cuối cùng, Triệu Hoa Lan vẫn đợi một tia may mắn, muốn khuyên trượng phu để nhi nữ từ phía sau chạy trốn đi, bọn họ sống nhiều năm như vậy, xem như sống đủ, chính là bọn trẻ còn nhỏ, bọn họ…… Bọn họ không thể cứ như vậy cùng chết a! Không thể!Chính là lập tức Triệu Hoa Lan liền nghĩ đến mỹ mạo xuất chúng cùng phẩm hạnh của nữ nhi nổi danh toàn bộ Đại Chu triều, nàng căn bản không dám tưởng tiếp ——Cảnh Tình nếu bị bắt thảy vào đám quân ngũ kia, sẽ là hậu quả gì.Liền tính là chạy khỏi kinh thành, rời đi Cảnh gia, con cái làm sao tự bảo vệ mình sống sót khi Tam hoàng tử thống trị Đại Chu.Tổ mẫu Cảnh Tình - Sở thị là người nhiều tuổi nhất Cảnh gia, tuy rằng trong lòng cũng thực hoảng, nhưng vẫn còn có thể phân ra tâm tình giáo huấn con dâu:“Hoảng cái gì, một chút việc cũng gánh không được, chết có gì mà sợ, thế đạo này còn sống mới còn tội, để bọn nhỏ tự mình chọn đi, bọn họ muốn sống thì để bọn họ đi từ cửa sau, nếu là tưởng cùng chúng ta ngốc cùng một chỗ thì cùng nhau đi, chúng ta cùng nhau xuống hoàng tuyền, Diêm Vương liền xếp một nhà chúng ta đoàn tụ.”Triệu thị bình thường không thiếu nghe bà mẫu cằn nhằn, cho nên nghe bà nói xong, mặc kệ trong lòng nàng nghĩ như thế nào, ít nhất ngoài mặt đã bình tĩnh lại.Giáo huấn con dâu xong, Sở thị vung tay lên, xoay người nhìn tôn tử cùng cháu gái.Không đợi Sở thị mở miệng, Cảnh Tình liền cướp lời: “Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ta không đi, ta muốn cùng các ngươi đãi ở bên nhau.”Cảnh Tình biết rõ chính mình nữ tử yếu đuối, liền tính trăm cay ngàn đắng chạy thoát được, về sau cuộc sống trôi qua cũng không tốt.
Tam hoàng tử không thấy được thi thể của “Thái Tử Phi tương lai”, liền sẽ không bỏ qua nàng.
Thay vì ở bên ngoài giãy giụa tham sống sợ chết, còn không bằng cùng người nhà tới hoàng tuyền.Nghe Cảnh Tình nói vậy, Cảnh Lâm cũng vội vàng nói: “Ta cũng không đi, ta sợ ở một mình, ta không sợ chết, ta liền sợ không thể cùng các ngươi chết chung một chỗ.”Tuy rằng năm nay Cảnh Lâm chỉ mới mười tuổi, nhưng hắn vốn dĩ rất thông minh, hơn nữa khi ngồi chờ tin tức tỷ tỷ cũng đã phân tích lợi hại cho hắn, vốn dĩ Cảnh Tình chỉ muốn gõ đệ đệ một chút, để hắn lúc trốn đi không cần làm mình làm mẩy, nhưng nghe nàng liệt kê khả năng sẽ gặp sau khi chạy khỏi kinh thành, Cảnh Lâm liên tưởng chạy nạn thành chảo dầu âm tào địa phủ!!Nếu là người một nhà ở bên nhau, Cảnh Lâm cảm thấy chính mình còn miễn cưỡng chịu được, nhưng để hắn một mình đi chạy nạn mà nói ——Vẫn là thôi đi, thật sự quá khó khăn!Cảnh Tình và Cảnh Lâm tỏ thái độ, ánh sáng trong mắt Triệu Hoa Lan liền hoàn toàn dập tắt, nàng trừu trừu mũi, không tiếng động chảy nước mắt, sau đó hung tợn đem lá vàng trong tay bóp nắn dày vò ném xuống đất, phát ti3t hết buồn bực nơi đáy lòng.Nhìn thê tử như vậy, Cảnh Thái phó cũng không có tư vị gì, làm người cha, hắn tự nhiên muốn nhi nữ sống sót, nhưng mà tình cảnh bọn họ thật sự quá gian nan.Trầm mặc một lát, Cảnh An Hoằng cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Ta đi lấy rượu thuốc.”Cảnh phủ trước đây cũng không trữ sẵn mấy loại chết chóc này, Cảnh An Hoằng nói rượu thuốc chính là loại Sở thị vì trị bệnh phong hàn của mình mà mua nguyên liệu thuốc bổ về tự tìm tòi pha chế.Sau khi pha xong rượu thuốc, đại phu đến phủ xem bệnh trông thấy liền nhắc nhở, ô đầu (tên nguyên liệu) pha trong rượu này chưa trải qua bào chế sẽ có kịch độc, không thể uống được.Lúc ấy Sở thị bị dọa, cũng không dám động tới, bất quá y thuật đại phu đó cũng không tốt, Cảnh Lâm vốn dĩ chỉ bị phong hàn nhẹ, hắn trị liệu nửa tháng mới hết.
Điều này làm cho Sở thị cảm thấy đại phu có khi chỉ phán bừa moi tiền, cho nên cũng không ném vại rượu thuốc kia đi, mà lưu trữ để dùng ngoài thân như mát xa đầu gối.Hiện giờ rượu thuốc kịch độc này vừa lúc có công dụng.Cảnh Thái phó thực mau liền mang theo bầu rượu ô đầu trở lại, hắn rót đầy đưa cho mẫu thân, thê tử, nhi nữ mỗi người một li, còn hắn đổ tràn đầy một bát lớn cho mình.Thời điểm sinh mệnh sắp kết, Triệu Hoa Lan nắm chặt li rượu trong tay, lấy hết can đảm nói ra trong lòng nghẹn hồi lâu, nàng quay đầu bình tĩnh nhìn bà mẫu, thẳng đến khi Sở Tú Nương quay đầu lại nhìn nàng, mới mở miệng nói: “Nương, làm con dâu ngài thật mệt mỏi, nếu có kiếp sau, ta tuyệt đối không làm con dâu ngài nữa.”Dù sao đều phải chết, Triệu Hoa Lan cảm thấy cũng không còn gì để sợ, từ khi nàng gả vào Cảnh gia, bà mẫu liền chưa cho nàng một ngày sắc mặt tốt, nàng trong lòng giận giữ nín nhịn không ít đâu.Lời này của Triệu Hoa Lan vào trong tai Sở Tú Nương không thể nghi ngờ chính là lên án bà tựa như một ác bà bà, nếu là ngày thường, nàng khẳng định xử lí một phen, nhưng tưởng tượng đến sinh li tử biệt trước mắt, bà cũng không muốn cùng nàng so đo, cho nên Sở Tú Nương chỉ lười nhác xốc mí mắt, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ chính mình nghe được.Nhìn người nhà trước mặt, Cảnh Thái phó nguyên bản còn tưởng nói vài câu, lời tới cổ họng, cuối cùng vẫn nuốt lại.Cảnh Thái phó trước tiên lui sau hai bước hướng Sở thị dập đầu mạnh ba cái, đứng dậy xong lại yêu thương xoa đầu đôi nhi nữ, cuối cùng ngồi lại vị trí cũ, tay trái nắm tay thê tử, tay phải giơ cao chén rượu.Cảnh An Hoằng trầm giọng nói: “Nâng chén đi, trên đường hoàng tuyền người một nhà chúng ta cũng cùng nhau đi, hy vọng Phật Tổ rủ lòng thương, để chúng ta kiếp sau lại làm gia đình.”Đến nỗi vừa rồi thê tử nói những lời kia, Cảnh An Hoằng căn bản không để trong lòng, chỉ cảm thấy thê tử giận dỗi nói mấy câu phát ti3t.
Hắn cùng nam nhân khác giống nhau, chỉ cần mâu thuẫn của mẹ chồng nàng dâu không nháo lớn tới trước mặt hắn, hắn đều cảm thấy quan hệ giữa thê tử và mẫu thân thập phần hòa hợp.Lúc này Cảnh Tình vốn đang rối rắm muốn khuyên mẫu thân một chút, bất quá nghĩ đến bọn họ lập tức sẽ chết, liền thở dài cho qua, nàng theo động tác phụ thân cũng giơ lên li rượu trong tay.Năm li rượu cụng vào nhau nhẹ nhàng, Cảnh Tình ngửa đầu rót hết rượu thuốc vào miệng.Nhưng mà liền khi vừa uống xong, một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện, đôi mắt Cảnh Tình đau đớn, sợ tới mức nàng buông li rượu văng ra đất, còn không đợi người nhà họ Cảnh phản ứng, lại một tiếng ‘ầm vang’ vang lớn, theo này thanh âm, tất cả người nhà họ Cảnh đều mất đi ý thức ngã xuống, chén rượu trong tay cũng nặng nề lăn lông lốc trên sàn…….