CÁ NHỎ ĂN LƯƠN LỚN

Editor: Tư Di

Cách vài bước chân ngắn ngủi, bước chân đột nhiên dừng lại, tách thành hai phe.

Hai người đàn ông nhìn nhau, hai bên trao đổi ánh mắt.

Tuyên Tịnh vội ho một tiếng, đang muốn nói chuyện, thì một cơn gió nhẹ thổi qua mặt, chỉ trong chớp mắt người bên cạnh đã vượt lên mấy bước, kéo hai phe thành một.

"Chàng không sao chứ?" Đoan Tĩnh lo lắng nhìn hắn. Tính tình kém, võ công kém, còn một mình chạy lên núi có sơn phỉ, ngẫm lại cũng cảm thấy thật sự gian khổ. Nàng nhìn dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của hắn, đột nhiên có chút lo lắng cho chính mình, quay đầu hỏi Tuyên Tịnh: "Nhìn muội không lôi thôi lếch thếch giống huynh ấy đúng không?"

Tuyên Tịnh khẽ nhếch miệng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Tuyên Ngưng chăm chú nói: "Mấy đứa một đứa về trước một đứa về sau không cách nhau là bao, căn bản không có thơi gian nhìn kỹ. Ừm, nó nhiều hơn muội bộ râu." 

Đoan Tĩnh không ngừng cảm thấy may mắn: "May quá muội không mọc râu."

Đâu chỉ không mọc râu, còn không có mắt!

Cuối cùng lý trí của Tuyên Ngưng cũng bò về từ vại dấm chua to đùng, giơ tay lên gõ một cái lên trán nàng.

Lúc xuống tay, Đoan Tĩnh vùng vẫy né trãnh, cuối cùng vẫn dính đòn.

Tuyên Ngưng nói: "Lúc về tính sổ với nàng."

Đoan Tĩnh che cái trán: "Chàng để ta đánh lại."

Còn muốn đánh lại?

Sau khi Tuyên Ngưng xách nàng lên liền xuống núi.

Đoan Tĩnh không thể tin được mình bị xách cả một đoạn đường, đang muốn giãy giụa, lại nghe thấy giọng nói âm trầm bên tai: "Nàng còn muốn hết tẩu hỏa nhập ma hay không hả?

Đôi tay Đoan Tĩnh cứng đờ, ngoan ngoãn rũ người xuống.

Tuyên Tịnh đưa mắt nhìn hai người: "Ta ở lại chờ Tam thúc."

Chẳng ai để ý hắn nói cái gì. 

Lúc trở về, hai người còn chưa về đến nhà đã bắt đầu cãi vã.

Tuyên Ngưng lớn tiếng đến dọa người, chỉ trích nàng chạy loạn khắp nơi.

Đoan Tĩnh giải thích việc mình làm là trừ gian diệt ác, dùng giọng nói trầm bổng kể lại chuyện ngày hôm đó.

Tuyên Ngưng cười lạnh: "Nói cách khác, Ngư đại cao thủ mất tích ba ngày, không thu hoạch được gì."

"Không thể nói như vậy." Đoan Tĩnh nắm ngón tay suy nghĩ một lúc: "Ít nhất chúng ta cũng biết, sơn phỉ trốn trong núi."

Tuyên Ngưng nói: "Ừ, còn trốn ở trong nước thì gọi là thủy phỉ."

Đoan Tĩnh: "……………"

Nàng trầm mặc một lúc lâu, lại thiếu kiên nhẫn hỏi: "Chúng ta phải cứu những người đó ra."

"Nàng và đại ca nói chuyện lâu như vậy, chắc là có nói chuyện này nhỉ."

"Có nói."

Quả nhiên nói chuyện rất lâu.

Trong lòng Tuyên Ngưng âm thầm ghi sổ nợ: "Tam thúc sẽ xử lý." 

Nàng thật sự nhớ không ra, trong tất cả các cuộc chiến, vị Tam thúc này từng có biểu hiện gì xuất sắc. Như vậy có thể đấu lại với bọn chúng hay không?

Đoan Tĩnh không yên lòng hỏi: "Tam thúc có cần người hỗ trợ không?"

"Nàng hết tẩu hỏa nhập ma rồi à?"

"Có thể sử dụng võ công bất kỳ lúc nào sao?"

"Chân khí sẽ không chạy tán loạn nữa?"

"......"

Mấy câu hỏi liên tiếp khiến Đoan Tĩnh không ngóc đầu lên được.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên Tuyên Ngưng làm là báo với Uyển thị một tiếng để bà yên tâm di., sau đó xách theo Đoan Tĩnh trở về phòng, tiên hành giáo dục một chọi một "thân thiết".

"Hết tẩu hỏa nhập ma rồi?"

"Không hề."

Tuyên Ngưng nghi ngờ nhìn nàng: "Đưa cổ tay đây."

Mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa ra.

Tuyên Ngưng nắm cổ tay nàng, hai ngón tay bắt mạch: "Không có chỗ nào không ổn cả."

"Đó là bởi vì còn chưa phát tác mà."

"Nàng thật sự bị tẩu hỏa nhập ma?" Tuyên Ngưng đe dọa nhìn nàng, khí thế bức người!

Vậy mà ở trong mắt Đoan Tĩnh, đôi mắt đẹp kia chỉ chứa hỉnh ảnh của nàng, không khỏi đỏ mặt gật gật đầu.

......

Trong giọng nói của Tuyên Ngưng lập tức mất đi mấy phần nhuệ khí, hơi mất tự nhiên hỏi: "Vậy kỳ hạn hai ngày mà nàng nói thì sao?"

Hả?

Đoan Tĩnh nháy nháy mắt, dáng vẻ hoàn toàn không nhớ ra.

Rõ ràng làm ra vẻ vô tội.

Hắn không nhìn nổi nữa, hung hăng nhéo mặt của nàng: "Không phải nàng nói nếu hai ngày không động phòng sẽ bị tẩu hỏa nhập ma mà chết sao?" 

Vì những lời nói này của nàng, có trời mới biết mấy ngày qua hắn sống như thế nào, có lúc tưởng chừng như muốn nổi điên!

Thất khiếu* nàng chảy máu.

*Thất khiếu: bao gồm hai tai, hai lỗ mũi, hai mắt và miệng.

Cả người nàng co giật.

Những hình ảnh đó luôn hiện đi hiện lại trong tâm trí hắn, đến lúc gặp lại lại thấy nàng vẫn êm đẹp, vui vẻ nói cười với Tuyên Tịnh.

Lý trí còn sót lại như sợi dây cung bị đứt, không cần nhớ lại cũng biết biểu hiện của mình lúc đó buồn cười và ngu xuẩn đến mức nào.

Lấy tâm địa xấu xa của Tuyên Tịnh, nhất định sẽ rêu rao chuyện này ra ngoài.

Tuyên Ngưng tưởng tượng ra hình ảnh mình trở thành trò cười, lửa giận trong lòng lại bùng cháy, đã thế còn bị dội một gáo dầu, cháy càng dữ dội.

Đều do nàng làm hại!

Đoan Tĩnh nuốt nước miếng ừng ực. Nếu bị hỏi nam nhân có chỗ nào giống nhau? Thì ít nhất, khi nổi giận, Tuyên Ngưng rất giống sư công, đều rất đáng sợ!

Nàng nói: "Chàng bình tĩnh một chút, nghe ta giải thích."

Tuyên Ngưng nói: "Ta chịu nghe nàng giải thích, thì chứng tỏ ta đủ bình tĩnh."

"Thật ra gì thời hạn hai ngày tẩu hỏa nhập ma……. Là ta đoán! Không ngờ đoán sai."

Đoán, sai!

Mình điên cuồng kêu gào trong rừng cũng vì nàng đoán?

Hắn suýt không kìm nén được mà đưa hai tay bóp chết nàng.

Đoan Tĩnh nghiêm túc nói: "Có thể do ta lạy thần nhiều, nên có thần che chở! Ta quên tính phần này vào rồi. Ta cảm thấy mình nên đến đạo quán gần đây dâng hương."

"Không cần, ta đốt giúp nàng."

"Ặc, tự mình đốt mới có thành ý chứ?"

"Nhưng mà nàng không ổn cho lắm."

"Mặc dù bị tẩu hỏa nhập ma nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến việc dâng hương."

"Nàng đốt nhiều, sao không ảnh hưởng đây?"

"…………" Đoan Tĩnh do dư không biết có nên nhắc nhở căn bản trong chuyện này hắn không phải đối thủ của nàng hay không. Nhưng nhìn ánh mắt phát lửa của hắn, suy đi nghĩ lại, vẫn quyết định nói uyển chuyển một chút: "Người đứng hạng bốn Thương Lan vẫn còn chờ ta đánh bại đấy. Vì dân vì nước, vẫn nên đốt thì tốt hơn." 

Tuyên Ngưng lạnh lùng hỏi: "Còn chưa hết tẩu hỏa nhập ma, đánh bại thế nào được?"

Đoan Tĩnh khiếp sợ nhớ tới một chuyện: "A, hôm nay là ngày chúng ta bái đường!"

"Không còn kịp rồi."

"Chỉ dập đầu ba cái thôi mà, vẫn kịp."

Tuyên Ngưng nói: "Nếu như mà ta nói, ta không muốn động phòng ngày hôm nay thì sao?"

Đoan Tĩnh bật thốt lên: "Tại sao?"

"Chẳng tại sao cả." Tuyên Ngưng nhìn nàng: "Nếu như ta không đồng ý động phòng thì nàng sẽ làm như thế nào?"

Vậy sẽ phải dùng phương án khác, tìm phu quân khác rồi.

Nhưng.

Không muốn làm như vậy chút nào.

Cảm giác, giống như có chỗ nào đó không đúng.

Đoan Tĩnh đau khổ suy nghĩ, rốt cuộc nhớ ra số tiền để bỏ trốn "quyên góp" toàn bộ cho Uyển thị rồi, căn bản chạy không thoát!

Thì ra là như vậy. Bảo sao nàng có cảm giác không thể làm như vậy. 

Đoan Tĩnh ngẩng đầu.          

Thời gian chờ đợi càng lâu, sắc mặt Tuyên Ngưng càng ngày càng khó coi nhưng vẫn nhìn nàng chằm chằm như cũ, nhìn mặt có vẻ không thay đổi gì nhưng thật ra đôi mắt đã bộc lộ hết cảm xúc ra bên ngoài, thấy nàng chuẩn bị mở miệng, cả người càng thêm căng thẳng, như lâm đại địch.

Đoan Tĩnh nói: "Vậy ta chỉ có thể cứng rắn một chút. Chàng phải biết là, nữ nhân cũng có thể dùng sức mạnh!" Con mắt trợn to cố gắng biểu đạt sự "bá đạo", "cậy mạnh", "vô sỉ".

Tuyên Ngưng cười nhạo, nghiêng đầu bỏ đi.

Đoan Tĩnh: "………" Tại sao nhìn bóng lưng của hắn lại cảm thấy hắn đang rất vui vẻ nhỉ?

Bình luận

Truyện đang đọc