CÁC ANH HÙNG CỦA ĐỈNH OLYMPUS TẬP 5: MÁU ĐỈNH OLYMPUS (DÒNG MÁU OLYMPUS)

SAU ĐÓ, HỌ KỂ CHO CẬU NGHE ĐIỀU GÌ đã XẢY RA. Tất cả những gì cậu nhớ là tiếng la hét.

Theo Reyna, không khí quanh cậu đột ngột đông cứng lại. Mặt đất đen ngòm. Trong một tiếng kêu khủng khiếp, cậu giải phóng một trận lụt của nỗi đau và giận dữ thẳng vào mọi người. Reyna và huấn luyện viên đã trải nghiệm chuyến đi qua Tartarus của cậu, những tên khổng lồ bắt giữ cậu, những ngày lãng phí bên trong cái lọ đồng của cậu. Họ cảm thấy nỗi thống khổ của Nico trong những ngày trên tàu Argo II của cậu và sự chạm trán của cậu với Cupid ở đống tàn tích ở Salona.

Họ đã nghe lời thách thức không được nói ra của cậu với Bryce Lawrence, lớn và rõ ràng: Ngươi muốn những bí mật? Đây.

Các mầm xương tan ta thành tro bụi. Những khối đá của ụ đá biến thành trắng xóa với màn sương. Bryce Lawrence trượt chân, ôm lấy đầu mình, cả hai lỗ mũi chảy máu.

Nico tiến về phía cậu ta. Cậu tóm lấy tấm thẻ thử nghiệm của Bryce và xé toạc nó ra khỏi cổ cậu ta.

“Ngươi không xứng đáng với cái này,” Nico gầm lên.

Mặt đất nứt ra dưới chân Bryce. Cậu ta chìm xuống tới eo. “Ngừng lại!” Bryce bám lấy mặt đất và những bó hoa nhựa, nhưng cơ thể cậu ta cứ chìm xuống.

“Ngươi đã thề với quân đoàn.” Hơi thở của Nico bốc hơi lạnh lùng. “Ngươi phá vỡ luật lệ. Ngươi gây ra nỗi đau. Ngươi giết sĩ quan của mình.”

“Tôi – tôi không! Tôi –”

“Ngươi phải chết vì những tội lỗi của mình,” Nico tiếp tục. “Đó là sự trừng phạt. Thay vào đó ngươi chỉ bị trục xuất. Ngươi nên tránh xa ra. Cha của ngươi Orcus có thể không chấp thuận những lời thề bị phá vỡ. Nhưng cha ta Hades thực sự không chấp thuận những kẻ trốn thoát khỏi sự trừng phạt.”

“Làm ơn!”

Từ đó không có nghĩa gì với Nico. âm phủ không có sự khoan dung. Nó chỉ có công bằng.

“Ngươi đã chết rồi,” Nico nói. “Ngươi là một con ma không có lưỡi, không có ký ức. Ngươi sẽ không thể chia sẻ bất cứ bí mật nào.”

“không!” Cơ thể Bryce chuyển sang đen và như khói. Cậu ta trượt vào lòng đất, đến tận ngực. “không, Ta là Bryce Lawrence! Ta còn sống!”

“Ngươi là ai?” Nico hỏi.

âm thanh tiếp theo từ miệng Bryce là một tiếng thì thầm lập cập. Gương mặt cậu ta trở nên mơ hồ. Cậu ta có thể trở thành bất cứ ai – chỉ là một linh hồn vô danh khác giữa hàng triệu.

“Cút,” Nico nói.

Linh hồn tiêu tan. Mặt đất khép lại.

Nico nhìn lại và thấy rằng bạn cậu vẫn an toàn. Reyna và huấn luyện viên nhìn chằm chằm cậu kinh hãi. Mặt Reyna đang chảy máu. Aurum và Argentum cuộn tròn lại, như thể bộ não cơ học của chúng bị đoản mạch.

Nico đổ sụp xuống.

Những giấc mơ của cậu chẳng có ý nghĩa gì, điều mà gần như là một sự khuây khỏa.

một bầy quạ bay vòng vòng trên một bầu trời đen kịt. Sau đó bầy quạ biến thành những con ngựa phi nước đại trên những con sóng.

Cậu thấy chị gái mình Bianca ngồi ở nhà ăn ở Trại Con Lai với các Thợ săn của Artemis. cô mỉm cười và cười lớn với với nhóm bạn mới của mình. Sau đó Bianca thay đổi thành Hazel, người hôn vào má Nico và nói, “em muốn anh trở thành một ngoại lệ.”

Cậu thấy yêu nữ mình chim Ella với mái tóc đỏ bờm xờm và bộ lông đỏ của cô, đôi mắt cô giống như cà phê đen. cô đậu trên trường kỉ của phòng khách Nhà Lớn. Tựa bên cô là đầu con báo nhồi bông ma thuật Seymour. cô đu đưa qua lại, đút cho con báo ăn Cheetos[1].

“Pho mát không tốt cho yêu nữ mình chim,” cô lẩm bẩm. Sau đó cô nhăn mặt và hô vang một trong những lời tiên tri học thuộc lòng của cô: “sự sụp đổ của mặt trời, câu thơ cuối cùng.” cô cho Seymour ăn thêm Cheetos. “Pho mát tốt cho đầu báo.”

Seymour gầm lên đồng tình.

Ella thay đổi thành một nữ thần đám mây tóc đen, mang thai với các bụng lớn, quằn quại trong đau đớn trên một cái giường cắm trại đôi. Clarisse La Rue ngồi cạnh cô ấy, lau đầu cô với một miếng vải mát. “Mellie, cô sẽ ổn thôi,” Clarisse nói, mặc dù cô nghe có vẻ lo lắng.

“không, không có gì ổn cả!” Mellie khóc than. “Gaia đang trở dậy!”

Cảnh thay đổi. Nico đứng với Hades ở đồi Berkeley vào ngày đầu tiên Hades dẫn cậu đến Trại Jupiter. “Đến với họ,” vị thần nói. “Hãy giới thiệu con là một đứa con của Pluto. Điều đó quan trọng để con tạo nên sự liên kết này.”

“Tại sao?” Nico hỏi.

Hades tan biến. Nico thấy bản thân mình trở lại dưới Tartarus, đứng trước Akhlys, nữ thần của sự đau đớn. Máu chảy dòng dòng trên má bà. Nước mắt tuôn trào từ đôi mắt bà, nhỏ giọt xuống tấm khiêng của Hercules trong lòng bà. “Con của Hades, ta có thể làm gì hơn cho ngươi? Ngươi thật hoàn hảo! Rất nhiều nỗi buồn và đau đớn!”

Nico thở hổn hển.

Đôi mắt cậu mở ra.

Cậu nằm dài, nhìn chằm chằm vào ánh nắng mặt trời trong những nhánh cây.

“Cảm ơn các vị thần.” Reyna cúi người về phía cậu, bàn tay cô mát lạnh trên trán cậu. Vết cắt chảy máu trên mặt cô đã hoàn toàn biến mất.

Bên cạnh cô, Huấn luyện viên Hedge cau có. Buồn thay, Nico có một tầm nhìn tuyệt vời ngay trên hai lỗ mũi của ông.

“Tốt,” huấn luyện viên nói. “Chỉ là thêm một vài lời thỉnh cầu.”

Ông cầm một miếng băng gạt lớn hình vuông bôi thứ gì đó nhớp nháp dinh dính màu nâu và dán nó lên mũi Nico.

“Cái gì…? Ối.”

Cái thứ nhớp nháp có mùi như đất trồng, vỏ tuyết tùng, nước ép nho và chút ít dấu hiệu của phân bón. Nico không có sức để bỏ nó ra.

Cảm giác của cậu bắt đầu làm việc lại. Cậu nhận ra cậu đang nằm trên một cái túi ngủ ngoài lều. Cậu đang không mặc gì ngoài một cái quần sooc và một ngàn sự kinh tởm, băng gạc thạch cao màu nâu quấn khắp người cậu. Hai cánh tay, hay chân và ngực cậu đang ngứa ran bởi lớp bùn chết.

“Ông – ông đang cố gắng trồng tôi à?” cậu lẩm bẩm.

“Nó là y tế thể thao kết hợp với một ít pháp thuật thiên nhiên,” huấn luyện viên nói. “Đại loại là một sở thích của ta.”

Nico cố gắng tập trung vào khuôn mặt Reyna. “Chị cho phép điều này?”

cô trông như sắp sửa ngất xỉu vì kiệt sức, nhưng cô cố gắng nở một nụ cười. “Huấn luyện viên Hedge đã mang em trở lại từ vực thẳm. Nước kỳ lân, bánh thánh, rượu tiên… bọn chị không thể dùng bất cứ thứ gì. Em đang nhạt đi rất trầm trọng.”

“Nhạt đi…?”

“Đừng lo lắng về điều đó bây giờ, nhóc.” Hedge đặt một đồ uống có ống hút cạnh miệng Nico. “Uống chút Gatorade[2] đi.”

“Tôi – tôi không muốn –”

“Cậu sẽ uống ít Gatorade,” huấn luyện viên khăng khăng.

Nico uống một ít Gatorade. Cậu ngạc nhiên bởi cậu khát như thế nào.

“Điều gì đã xảy ra với tôi?” câu hỏi. “Với Bryce… với những tên người xương đó…?”

Reyna và huấn luyện viên trao đổi một ánh nhìn lo lắng.

“Có tin tốt và tin xấu,” Reyna nói. “Nhưng trước tiên ăn gì đó đi đã. Em sẽ cần sức mạnh trở lại trước khi em nghe tin xấu.”

Chú thích

[1]

cheetos-engineered-to-be-addicting-530x353.jpg 

[2]

tải xuống.jpg 

***

Bình luận

Truyện đang đọc