CÁC ĐẠI LÃO ĐỀU SỦNG TA


Hoàng Cường đau đớn rống to, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch vô cùng, nước mắt đều tuôn ra, "Tao Đmm ——"Hốc mắt gã ta đỏ bừng, còn chưa kịp phấn khởi phản kháng, lại bị Lam Cận một tay giữ chặt hai tay hắn cắt ngược lại phía sau, lại mạnh mẽ nhấc lên một cước ác đạp phía sau đầu gối gã ta.

Khớp gối Hoàng Cường vang lên một tiếng, cả người quỳ một gối xuống, cảm giác khuất nhục tự nhiên sinh ra.

"Xin lỗi.

"Lam Cận mạnh mẽ túm tóc gã, bức bách gã ta ngẩng đầu lên, hướng về phía Lam Dật Thần.

"Tê——"Hoàng Cường đau đến da đầu tê dại, trong lòng cuối cùng cũng có thêm một tia khủng hoảng, nhưng phần lớn lại là oán độc, nghĩ thầm hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, xin lỗi thì xin lỗi, sau này lại báo thù.

"Đúng, thực xin lỗi! "Hoàng Cường khuất nhục dị thường nghẹn ra ba chữ, không có nửa phần thành ý, ngược lại nghiến răng nghiến lợi, hận ý tăng mạnh.


Lam Dật Thần đứng ở trước mặt gã, đã sớm trợn tròn mắt, cả người ngây ngốc như gà trống.

Ánh mắt cậu lúc này nhìn về phía Lam Cận quả thực so với nhìn thấy lệ quỷ còn kinh hãi hơn, kinh ngạc nửa ngày phản ứng không kịp.

"Lớn tiếng một chút, không ăn cơm sao?"Lam Cận vẫn không chịu bỏ qua, dùng thủ đoạn bạo lực ép buộc gã ngẩng mặt lên góc 45 độ.

Da đầu sắp nổ tung, sợ hãi lập tức lớn hơn căm hận, vội vàng xin lỗi:"Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi có tội! ""Thật bẩn.

"Lam Cận lập tức buông tay ra, ghét bỏ ném người sang một bên, sau đó từ trong túi móc ra một cái khăn tay, chậm rãi lau hai tay.

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên thấu qua khe hở giữa mái hiên, chiếu lên người cô, phủ lên cô một tầng hào quang thần thánh, trong nháy mắt xua tan sương mù, chói mắt làm cho người ta run rẩy.

"Đi thôi.

"Thấy Lam Dật Thần còn ngây ngốc đứng tại chỗ, cô không khỏi đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu ta, đem hồn của cậu gọi trở về.

Lam Dật Thần cước bộ tựa như có chút phù phiếm đi theo phía sau Lam Cận, một trước một sau ra khỏi ngõ nhỏ.

Thẳng đến khi hai người ngồi ở một nhà hàng, Lam Dật Thần lúc này mới kinh hồn chưa định lấy lại tinh thần.

"Cô! Sao cô lại trở nên tồi tệ như vậy? "Lam Dật Thần không thể tưởng tượng nổi nhìn người đối diện.


"Muốn ăn cái gì tùy tiện một chút, tôi mời.

"Lam Cận không trả lời câu hỏi của cậu, mà tự mình lật xem thực đơn.

"Ồ, vậy tôi sẽ không khách khí.

"Lam Dật Thần tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng rốt cuộc là chị ruột của mình, cách đây ba năm, cuối cùng lại để cho cậu cảm nhận được cái loại cảm giác được chị gái bảo vệ, rất ấm áp.

Cậu ta thả lỏng, lại khôi phục tư thái bất cần đời trước kia, treo lơ lửng tựa lưng vào ghế, vừa gọi đồ ăn, trong miệng vừa lẩm bẩm.

"Nếu có thể ăn được rau ở Liên Xuân Viên thì tốt rồi.

"Đáng tiếc Liên Xuân Viên là do Chân gia đối thủ Lam gia mở, mà Liên Xuân Viên nổi danh là quán mỹ thực, đến đó ăn cơm cần phải đặt trước ít nhất nửa tháng, có thể thấy được việc làm ăn nóng bỏng đến mức nào.


Lam lão gia tử cùng Lam Yến Hào đều hạ mệnh lệnh, người Lam gia cả đời này cũng không cho phép đi Liên Xuân Viên ăn cơm, ai dám đi chặt đứt chân người đó.

Rất nhiều bạn bè bên cạnh Lam Dật Thần đều đã đi qua đó ăn, các loại tâng bốc Liên Xuân Viên đồ ăn có bao nhiêu mỹ vị, đồ ăn ngon có thể khiến người ta đều nuốt đầu lưỡi vào.

Đáng tiếc quá khó đặt được chỗ, hơn nữa giá cả cũng mười phần đắt đỏ, nhà bình thường thật đúng là ăn không nổi.

Thế cho nên, Liên Xuân Viên ngược lại trở thành nơi tiêu thụ của xã hội thượng lưu, nhất là những đại gia tộc có thân phận bối cảnh, bọn họ có chỗ ăn cố định, không cần đặt trước.

Lam Dật Thần muốn đi ăn cũng muốn điên rồi, thế nhưng không dám khiêu chiến quyền uy của lão gia tử cùng cha nhà mình, chỉ có thể yên lặng trốn đi chảy nước miếng.

.


Bình luận

Truyện đang đọc