CÁCH THỨC CHĂN NUÔI TỔNG TÀI KIÊU NGẠO

Mộc Tiểu Ngư vừa được sinh ra đã nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái, trừ Mộc Nam và Mộ Bắc hai người cha ra còn có Mộc Tiểu Quy, Trình Duệ hai người anh, còn có Tô Văn Khanh bọn họ.

Quần áo bé được tặng có thể mặc cả một quý cũng không lặp lại, không chỉ có Mộc Tiểu Ngư mà đồ chơi của Mộc Tiểu Quy cũng không ít, trong biệt thự của Mộ Bắc đặc biệt dọn ra hai gian, một gian đựng đồ của Mộc Tiểu Ngư, một gian đựng đồ chơi của Mộc Tiểu Quy.

Đám người Ngân Sương như là chưa thấy qua đứa bé nào nhỏ như vậy, mỗi ngày đều đến thăm, có khi đến còn không chịu đi, Yêu đao còn đặt trước cả đồ ăn, đến giờ khiến người ta mang tới.

Biệt thự ban đầu trống trải, vì bọn họ tới trở nên náo nhiệt hơn hẳn, Ngân Sương và Yêu Đao mới chỉ 18 tuổi, nhảy nhót cùng Mộc Tiểu Quy như điên rồi, Mộc Tiểu Quy còn kéo Yêu Đao đi bơi, là một người cá, Mộc Tiểu Quy kế thừa gen của Mộc Nam, dễ dàng chiến thắng Yêu Đao.

Mộ Bắc rất không vừa lòng thấy con trai con gái của mình bị chiếm mất, hắn vừa quay người sang một chút, người ôm Mộc Tiểu Ngư lại thay đổi, một phút trước còn nằm trong ngực Tô Văn Khanh, một phút sau đã bị Kỳ Nham ôm đi phơi nắng.

Mộc Nam nhàn nhã nằm trên xích đu, anh rất vừa lòng có người trông con giúp mình, lúc anh sinh Mộc Tiểu Quy mệt hơn nhiều, vì lo lắng nên không dám mời người giúp việc, ăn uống gì đều do anh làm, giờ thì tốt rồi, không chỉ có Mộ Bắc mà còn có cả một đoàn chú bác giúp, không thể hạnh phúc hơn.

“Được rồi, đen mặt cái gì?” Mộc Nam kéo tay Mộ Bắc, nói “Nhiều bảo mẫu miễn phí như vậy còn không vui sao?”

Mộ Bắc ngồi xuống cạnh Mộc Nam, ánh mắt vẫn không rời Mộc Tiểu Ngư vừa bị Ngân Sương đoạt qua.

“A, cô chủ cười với tôi này!!!”

Thanh âm hưng phấn của Ngân Sương truyền tới, cậu đang ôm Mộc Tiểu Ngư nhẹ nhàng đong đưa.

“Hừ.” Mộ Bắc khẽ hừ một tiếng, thu hồi tầm mắt của mình, “Kẻ lỗ mãng.”

Mộc Nam đã quen với Mộ Bắc yêu con như mạng, anh nhớ tới lần đầu hắn thay tã cho Mộc Tiểu Ngư, do còn chưa quen nên làm đau bé, đứa bé kia lúc đó liền khóc khiến Mộ Bắc luống cuống tay chân.

Còn có lần đầu tiên đút sữa cho bé, tuy rằng Mộ Bắc đã rất cẩn thận nhưng vẫn khiến Mộc Tiểu Ngư bị sặc, bé ho khan vài tiếng xong lại khóc, bộ dáng đáng thương khiến Mộ Bắc suýt nữa quỳ xuống.

Có hai lần sai lầm đó, Mộ Bắc chỉ dám ôm Mộc Tiểu Ngư, không dám chạm vào những thứ khác nữa, sợ mình không cẩn thận lại làm con gái khóc. Mộ Bắc canh cánh trong lòng, Mộc Tiểu Ngư lại không thèm để ý, bé rất quyến luyến Mộ Bắc, vừa nằm vào lòng hắn liền sẽ im lặng kéo quần áo của hắn không bỏ, có khi Ngân Sương làm bé khóc, vừa được Mộ Bắc ôm là bé lại yên tĩnh trở lại.

Mộc Nam cảm thấy đây là thiên tính, Mộc Tiểu Ngư có một loại quyến luyến tự nhiên đối với Mộ Bắc.

“Lão đại, đứa bé này thật đáng yêu! Em đem về làm con dâu nuôi từ bé nha.” Ngân Sương hô một tiếng.

“Cậu cút được rồi đấy.” Mộ Bắc không thèm ngẩng đầu lên nói.

Từ khi bụng Mộc Nam lớn, Mộc Tiểu Quy đã không ngủ chung với họ nữa, Mộc Tiểu Quy cũng không cảm thấy em gái đang đoạt sủng ái với mình, ngược lại còn rất thích, ngày nào đi ngủ cũng phải sang hôn một chút mới ngủ được.

So với Mộc Tiểu Quy, Mộc Tiểu Ngư càng giống Mộc Nam, trừ bỏ mái tóc quăn ra còn lại ngũ quan đều giống Mộc Nam, Mộc Nam ngoại hình không tồi, còn thêm gen của Mộ Bắc nên bề ngoài của bé cũng không kém, mới mấy tháng đã trổ mã, nhìn trong veo như nước.

Phòng làm việc của Mộc Nam có tiểu Trương ở nên anh cũng không lo lắng, anh cùng hai nhóc con ở lại thành phố S với Mộ Bắc, coi như cho mình nghỉ phép.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến nghỉ hè, vì ở lại thành phố S nên đã một học kì Mộc Tiểu Quy không có đến trường, chẳng qua chuyện này cũng không quan trọng lắm, không nói nhóc đã tự học đến chương trình tiểu học, chỉ nói gần đây học mấy thứ cùng Ngân Sương bọn họ đã hơn nhà trẻ gấp trăm lần.

Đương nhiên Mộc Nam vẫn muốn cho con về đi học, dù sao ở trường học cũng có thể học những điều ở nhà không thể dạy, ví dụ như làm thế nào để giao tiếp với người khác linh tinh. Tháng 9 là Mộc Tiểu Quy lên tiểu học, Mộc Nam tính trước khai giảng về lại Tân thành, đi xa lâu như vậy anh cũng nhớ thành phố kia.

Mộc Tiểu Ngư được sáu tháng là đã có thể bò đi khắp nơi, Mộ Bắc phải lót cả phòng khách bằng thảm trải sàn để bé đi thoải mái hơn.

Con nít 6 tháng đúng là thời gian nghịch ngợm nhất, có khi Mộ Bắc bọn họ không để ý Mộc Tiểu Ngư cũng không biết sẽ bò đến góc nào nữa. Có lần bé đụng phải cái máy quay đĩa trong phòng khách khiến trán đỏ lên, Mộ Bắc phải ôm dỗ cả buổi, Mộc Nam thì chỉ có thể ngồi một bên nhìn, ngay cả ôm cũng không được.

So với Mộ Bắc thì Mộc Tiểu Ngư tuyệt không thèm để ý đến trán mình bị thương, bé cười với Mộ Bắc xong liền lắc lắc người muốn xuống, giờ bé cảm thấy đi trên đất vui hơn được ôm nhiều.

Mộ Bắc thấy vậy mới yên tâm một chút, đặt bé xuống sàn cho bé chơi, trong lòng thì nghĩ làm hẳn một khu cho bé chơi đỡ bị thương, dù sao nhà cũng rộng.

Mộc Tiểu Ngư mở miệng nói câu đầu tiên không phải là ba, cũng không phải anh, lại càng không phải mẹ, mà là Bắc Bắc.

Hôm đó Mộc Nam đang dạy Mộc Tiểu Quy làm bài tập, Mộc Nam ôm Mộc Tiểu Ngư ngồi trên ghế sa lông đút táo cho bé ăn. Con nít 8 tháng đã mọc răng, có khi bé sẽ cầm tay của Mộ Bắc để nghiến.

Ăn xong một phần táo nhỏ, Mộc Tiểu Ngư lại ngồi không yên, bé trượt xuống khỏi chân Mộ Bắc, bám vào sô pha lắc lắc đứng vững rồi bắt đầu hoạt động, bé đã muốn học đi đường.

Mộ Bắc ở phía sau cẩn thận che chở, sợ bé ngã, cho dù trên sàn trải thảm dày, có té cũng không đau nhưng hắn cũng không dám phớt lờ.

Học đi đường là trò chơi Mộc Tiểu Ngư thích nhất hiện nay, có khi bé sẽ học đi nhờ sự trợ giúp của Mộ Bắc hoặc Mộc Nam, có khi sẽ ôm những đồ vật xung quanh mình tự đi, ngã cũng không khóc mà sẽ đứng lên tiếp tục đi.

Bám sô pha đi một hồi sau bé thấy Mộ Bắc đang đi theo mình, nghĩ Mộ Bắc đang cùng mình chơi nên bắt đầu đi nhanh hơn, đáng tiếc chưa đi được mấy bước đã vấp chân té, Mộ Bắc phía sau nhanh tay đỡ bé bế bé lên.

Đột nhiên bay lên không khiến bé sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lên ôm cổ Mộ Bắc, hôn lên mặt hắn một cái, bập bẹ nói “… Bắc… Bị…”

Giọng nói ngọng nghịu không rõ nhưng khiến Mộ Bắc nháy mắt đơ lại.

“Bắc… Bối… Bắc…” Bé lại bập bẹ gọi tiếp, lần này Mộc Nam cũng nghe được, anh kinh ngạc quay lại, thấy Mộ Bắc đang ngơ ra và Mộc Tiểu Ngư đang nắm mặt hắn.

Hình ảnh này khiến anh bật cười, trong lòng hạnh phúc muốn tràn ra ngoài, Mộc Tiểu Quy cũng đã chạy tới vây quanh hai người muốn dạy em gái gọi anh, đáng tiêc Mộc Tiểu Ngư ngoài Bắc Bắc ra thì vẫn chưa học được những từ khác.

*

Gần khai giảng, một nhà bốn người quay về Tân thành, Tô Văn Khanh mấy người đưa họ đến sân bay. Mộc Tiểu Ngư nghe theo Mộc Nam giơ tay ra vẫy vẫy, khiến một đám chú bác manh đến tim cũng sắp tan ra.

Lúc chờ máy bay, Mộc Tiểu Quy ôm điện thoại nói chuyện với Trình Duệ, nói cho nhóc mình sắp về, còn không ngừng nói trong khoảng thời gian này mình nhớ nhóc như nào như nào, hỏi nhóc nhớ mình không, Mộc Nam nghe toát cả mồ hôi, mấy từ “Cục cưng tớ nhớ cậu cậu nhớ tớ không” là ai dạy cho nhóc kia vậy?

“Tôi đi toilet một chút.” Mộc Nam đem Mộc Tiểu Quy đưa cho Mộ Bắc ôm, hỏi Mộc Tiểu Quy “Cục cưng đi không?”

“Không đi.” Mộc Tiểu Quy lắc đầu, cắn ống hút của hộp sữa nói “Đại soái thận hư, không tốt.”

“Hư cái đầu của con ấy.” Mộc Nam cạn lời búng trán của nhóc, anh chỉ là quên đi toilet trước khi xuất phát thôi mà. Anh bảo Mộ Bắc đút sữa cho tiểu Ngư rồi đi toilet.

Sữa của Mộc Tiểu Ngư đã pha sẵn trước khi ra cửa, đặt ở trong bình giữ ấm, Mộ Bắc lấy ra đút cho bé. Mộc Tiểu Ngư bây giờ đã có thể ngồi vững trên đùi của Mộ Bắc, bé ngoan ngoãn ôm bình sữa uống, Mộ Bắc vịn bình giúp bé cho vững.

“Lộc cộc.” Một cái di động đột nhiên lăn đến bên chân của Mộc Tiểu Quy, nhóc nhìn lại thì thấy một cô bé mặc áo đầm màu lam đang đi về phía họ.

Chân của cô bé có vẻ không được bình thường lắm, cô đi rất chậm, một khoảng ngắn ngủn nhưng cô lại đi không dễ dàng. Mộc Tiểu Quy do dự một chút liền nhảy xuống nhặt cái di động màu hồng nhạt kia lên, nói với Mộ Bắc “Ba chờ con chút.” rồi chạy về phía cô bé kia.

“Chờ đã.” Mộ Bắc vừa ra tiếng ngăn cản nhóc cũng đã chạy tới trước mặt người ta, cũng may hai người đứng cách đó không xa, chỉ khoảng 4-5m. Mộ Bắc rút bình sữa ra khỏi miệng Mộc Tiểu Ngư nói “Cục cưng, từ từ đã.” Nói xong hắn liền đứng lên ôm bé đi qua, vừa đi hai bước đã ngừng lại, nhìn người phụ nữ đang chạy tới gần Mộc Tiểu Quy bọn họ.

Sắc mặt bà ta lo lắng, chạy tới bên người cô bé kia ôm cô vào lòng, không ngừng vuốt tóc cô và kiểm tra xem cô có bị thương không. Mộ Bắc cách bọn họ không xa nên hắn có thể thấy rõ sự lo lắng trên mặt người kia, cùng với biểu tình thả lỏng khi thấy cô bé không có việc gì.

Cô bé kia lớn hơn Mộc Tiểu Quy một chút, cỡ 8-9 tuổi, ban nãy di động của cô bị rớt còn chưa kịp nhặt đã bị một người vô ý đá văng sang bên Mộc Tiểu Quy, cô bé muốn sang nhặt nhưng lại quên nói cho mẹ mình biết một tiếng.

Người phụ nữ kia thấy cô bé không sao bèn quở trách hai tiếng, tuy là mắng nhưng cũng không thể che dấu sự quan tâm. Cô bé nhỏ giọng giải thích bà mới phát hiện Mộc Tiểu Quy đang đứng kế bên, đang định nói cảm ơn đã bị vẻ ngoài của Mộc Tiểu Quy làm giật mình.

“Chào bác.” Mộc Tiểu Quy chào hỏi, không biết tại sao vừa nhìn thấy bà đã cảm thấy rất thân thiết, có lẽ là vì bà có một mái tóc xoăn?

Người phụ nữ kia thất thần nhìn Mộc Tiểu Quy, bà sửng sốt một hồi rồi đột nhiên muốn vươn tay đi sờ Mộc Tiểu Quy. Cô bé kia thấy thế liền hô bà một tiếng.

Cô bé gọi khiến bà bừng tỉnh, bà thu hồi cánh tay lại, miễn cưỡng cười hỏi Mộc Tiểu Quy “Bạn nhỏ, con đi một mình hả?”

“Không ạ, con đi cùng với ba, ba con ở đằng kia.” Mộc Tiểu Quy chỉ hướng Mộ Bắc.

Bà nhìn theo tay của Mộc Tiểu Quy, thấy được Mộ Bắc đang đứng ở một bên, hai người nhìn đối diện, ánh mắt không mang cảm xúc của Mộ Bắc khiến bà chấn động.

Lúc này Mộc Nam cũng trở về, anh nhìn thấy Mộ Bắc lạnh mặt, hỏi “Làm sao vậy Mộ Bắc? Mộc Tiểu Quy đâu?”

Anh vừa dứt lời thì chuyến bay của họ cũng vừa thông báo, Mộ Bắc bình tĩnh dời tầm mắt, giương cằm nói cho Mộc Nam Mộc Tiểu Quy đang ở bên kia rồi kêu “Mộc Tiểu Quy, đi thôi con.”

“Dạ.” Mộc Tiểu Quy trả lời, chào hai người kia rồi chạy về.

Mộ Bắc một tay ôm Mộc Tiểu Ngư, một tay dắt Mộc Tiểu Quy, không nhìn người phụ nữ kia, đi theo Mộc Nam qua an kiểm.

“Bắc Bắc…” Người phụ nữ kia cuối cùng cũng hô lên cái tên mà trước giờ bà chưa bao giờ gọi.

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Cô bé kia kinh ngạc thấy nước mắt đang trượt xuống má bà.

Bà giật mình vươn tay chùi nước mắt, lại không thể nào lau hết, những giọt nước mắt đó như là mang theo sự hối hận của bà bao nhiêu năm nay, bà nhịn không được ngồi xổm xuống bụm mặt khóc lên.

“Con trai của bà tôi đã đặt tên là Mộ Bắc, từ nay về sau sẽ sống cùng tôi, tôi sẽ chăm sóc nó tốt. Còn bà, không cần biết bà đã mang lại cho nó hạnh phúc hay đau khổ cũng sẽ biến mất theo sự vứt bỏ của bà, bao gồm cả quan hệ huyết thống của hai người.”

Thanh âm của người đàn ông tên Tô Văn Khanh kia vang lên bên tai bà, lúc trước nghe không cảm thấy gì, bây giờ lại cảm thấy như một lưỡi dao sắc cứa vào tim bà, sự tự trách và hối hận khiến bà cảm thấy như bị lăng trì.

Lúc trước Tô Văn Khanh gửi cho bà tin tức của Mộ Bắc, còn có hình chụp của Mộ Bắc lúc lớn, chính vì vậy bà mới có thể vừa liếc nhìn liền nhận ra người vừa rồi là con trai nhiều năm không gặp của mình, nhưng sự bình thản và xa cách trên mặt Mộ Bắc khiến bà không dám bước ra một bước, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi….”

Âm thanh của bà bị bao phủ trong biển người, bên người trừ con gái của mình đã không có người con trai bị bà coi như quái vật, lại không bao giờ rời bỏ bà kia nữa.

Sự tổn thương có thể biến mất theo thời gian, nhưng đồng thời mất đi còn có sự ràng buộc về huyết thống kia nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc