CÁCH VÁCH KIA SỐNG CHẾT MUỐN HIẾN THÂN….

Chị tôi về đến nhà đã là hơn mười giờ đêm, tôi ngồi trong phòng khách, nghe tiếng chị ấy dùng chìa khóa mở cửa, không biết có phải bởi vì nghĩ nhiều quá hay không, cảm thấy tay chị ấy không có chút lực nào.

Có lẽ là quá mệt mỏi, tôi đoán.

Đèn trong phòng sáng, chị tôi dường như có chút giật mình, nhưng sau khi nhìn thây tôi lập tức cười rộ lên: “Bảo bảo tới đây lâu chưa? Ăn cơm tối chưa? trong nhà chỉ còn rau, bằng không thì gọi giao hàng đến?”

Tôi nói: “Em đã gọi giao hàng rồi, không đói.”

Chị tôi đứng trước cửa, dùng chân gảy rớt  giày, “cộp cộp” hai tiếng, cứng rắn nện xuống sàn nhà bằng gỗ. Chị cũng không dựng lại giày, cởi giày xong liền một đường nhỏ chạy tới, thân mật ngồi vào cạnh tôi.

“Muốn chị chơi cùng không?” Chị đưa tay sờ sờ trán tôi, bàn tay kia lành lạnh, “Gần nhất không vội, có thể xin nghỉ mấy ngày.”

Ngồi gần sát, tôi mới để ý thấy trên người chị có mùi thơm nhàn nhạt.

Chị trang điểm cực nhẹ, hoặc là nói không trang điểm*? Mùi thơm này hơn phân nửa là xuất phát từ mỹ phẩm. Mái tóc xoăn nhuộm màu nâu được vén gọn về sau tai, trên vành tai còn có một đôi bông tai kim cương nhỏ. Chị còn sơn móng tay, màu hồng nhạt, dưới ánh đèn mỗi một ngón của hai bàn tay kia đều đang phản quang.

(*Nguyên văn 素颜妆 tố nhan trang: tố nhan là chỉ khuôn mặt k chút son phấn.)

Tôi không tin chị ấy gần nhất không vội, nhưng cũng không từ chối đề nghị của chị ấy.

“Ngày mai là đủ rồi.” Tôi nói, “Xin phép một ngày thôi.”

Chị tôi cười hì hì đồng ý, lại hỏi tôi: “Sao em lại rảnh rỗi tới đây? Không bên cạnh bạn trai?”

“Em một đứa không có nghề ngỗng gì,  lúc nào cũng rảnh. Trịnh Triết anh ấy có việc ra ngoài.”

“Ồ..” Chị tôi như có điều suy nghĩ ngửa mặt nhìn tôi một chốc, bỗng nhiên vô cùng phấn khởi mà đề nghị, “Chúng ta ra ngoài ăn xiên nướng đi! Thật vất vả em mới đến đây, bình thường chị chỉ có thể ăn một mình, hiện tại hai người ăn xiên nướng, có thể ăn đến hai ba giờ mới về.”

Tôi không có lý do từ chối.

Sau khi chị tôi đi thay đồ xong liền lái xe dẫn đường, quẹo trái quẹo phải đưa tôi tới một hẻm nhỏ. Chúng tôi xuống xe, còn chưa tới gần, hương vị cay nồng cùng cái nóng hừng hực theo tiếng ầm ĩ truyền đến đây, đi thêm mấy bước, liền nhìn thấy bàn thấp ghế đẩu san sát nhau của sạp hàng, mọi người cũng chen chen chúc chúc cùng nhau ăn uống, sa tế tràn lan khắp nơi.

Chị dắt tôi ngồi vào một bàn trống phía ngoài, sau đó một mình hào hứng đi lựa xiên nướng, chị vừa đi, cả người tôi liền có chút không ổn.

Vừa ầm ĩ vừa nóng.

Bàn ghế ở đây vốn đã thấp, tôi lại cao, sau khi ngồi xuống cả người đều bị bó tay bó chân, may mà mình còn dịch ghế về phía sau, ít nhất chân còn duỗi được.

Nhưng mà tôi cũng quen rồi. Chỗ ăn cơm bên ngoài lúc nào cũng vừa nhỏ vừa kín, khiến tôi bó tay bó chân.

Lúc chị tôi trở về bưng một khay thịt đầy, phía sau còn có hai bác gái, một người bưng một nồi nước nhúng*, một người ôm một thùng bia. Chống lại ánh mắt kinh ngạc của tôi, chị tôi tiêu sái đặt khay xuống: “Bia đều là của chị, em không thể uống, lúc về em lái xe.”

(*Nguyên văn 串串底料)

Tôi muốn nói là có thể nhờ người chở dùm, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Cho nồi sôi, chị tôi không đầu không đuôi cho nguyên một khay xiên nướng vào nồi, đầu tre lung tung lộn xộn, không phân rõ xiên nào là xiên nào. Chị khui một lon bia, còn chưa ăn gì, rót hết một lon vào bụng.

Nhìn qua căn bản không giống như đang uống bia, giống như là chị ấy khát nước hơn, cho nên uống để làm trơn cổ họng.

Tôi còn chưa mở miệng, chị cũng không nói. Chúng tôi cùng chờ đến khi nồi nước sôi, sau đó mỗi người cầm một xiên tre để vào bát, dùng đũa tuốt thịt xuống, đầy cả một bát, sau khi ăn xong lại tới một bát.

Chị tôi ăn vừa nhanh vừa yên tĩnh, hơn nữa sẽ không để ớt dính vào môi. Cái trước tôi cũng có thể làm được, cái sau, tôi đoán chị là do dùng son lâu rồi liền thành thói quen.

Chị vừa ăn vừa uống bia, tôi một bên ăn một bên nhìn chị uống.

Trong lúc đó chị đi wc hai lần, sau đó còn gọi thêm một thùng bia nữa.

Một thùng mười hai lon, hai thùng hai mươi tư lon. Chị lúc trước cũng là cái dạng nát bia thế này, nhưng ở trong trí nhớ của tôi chị chưa uống hết hai thùng là đã có thể khóc thành đồ ngốc.

Hiện tại uống hết hai thùng chị vậy mà còn muốn gọi thêm thùng thứ ba.

Người ăn xung quanh liên tục nhìn về phía hai chúng tôi, xì xào bàn tán, có cô gái trẻ tuổi cố ý cao giọng nói: “Này thì tính là gì? Không muốn chia tay liền có thể uống thành như vậy? yêu đương là ngươi tình ta nguyện, ăn vạ người ta đúng không!”

Chị tôi bật cười ra tiếng, cuối cùng đưa mắt nhìn tôi nói: “Người soái chính là chiếm ưu thế, em xem chị muốn chết rồi, người ta còn cảm thấy chị là quấn lấy em không buông.”

Tôi cảm thấy lời chị nói có hàm ý sâu xa. (*Nguyên văn 意有所指 ý hữu sở chi: ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.)

Có lẽ lời chị muốn nói thật sự là “Có tiền chính là chiếm ưu thế”.

Tôi không biết trả lời thế nào.

“Chị vốn là muốn uống say quên hết sự đời, đến lúc đó liền thần kinh* lôi kéo em khóc, sau đó em sẽ đưa chị về ở bên giường trông chị một đêm.” Chị nói, giọng điệu rõ ràng, ánh mắt tỉnh táo, “Đáng tiếc làm việc vài năm tửu lượng rồi lại luyện được, lúc muốn say lại say không nổi.”

(*Nguyên văn 歇斯底里, hiết tư để lý, hysterical, mắc bệnh thần kinh khi gặp phải đả kích tâm lý cực mạnh)

Tôi nói: “Chị có thể khóc.”

“Này quá mất mặt.”

Tôi thầm nghĩ ở trước mặt tôi còn có mặt mũi để ném? Năm đó chị uống nhiều đến thiếu chút nữa chết đuối trong đống nôn, em ngay cả quần áo như chó chết gội rửa cho chị, xong còn đeo bao tay trùm khăn tắm cởi đồ lót cho chị, tới tới lui lui đổi bốn năm lần mới thu thập chị xong ném vào trong chăn, ngày hôm sau cũng không thấy chị cảm thấy mất mặt.

Chị không để ý đến tôi, ngơ ngác nhìn nồi nước sôi mà xuất thần.

“Lúc cha mẹ mất chị thật ra rất hận bọn họ.” Chị còn nói, “Thật sự, đặc biệt đặc biệt hận.”

Bình luận

Truyện đang đọc