CẠM BẪY HOA HỒNG BƯỚC VÀO TIM ANH



Nhìn ví tiền trống rỗng trên tay, cô chợt nhớ lại chuyện hôm qua cô đã đổi ví tiền vì chiếc ví cô đang dùng bị rách.

Nhưng do thói quen nên khi ra ngoài cô lại vơ tay lấy chiếc ví quen thuộc cho vào túi xách.

Cả tiền mặt và thẻ tín dụng cô đều để trong ví mới.

Bây giờ quả thật rơi vào hoàn cảnh không một xu dính túi.

Mộc Đoan ngại ngùng nhìn người phục vụ rồi nhẹ nhàng nói:
- Xin lỗi nhưng tôi quên mang tiền rồi.

Để tôi gọi người nhà đến trả giúp.

Người phục vụ nở nụ cười thân thiện:
- Dạ được, quý khách cứ từ từ.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, mẹ kế và ba cô đã đi du lịch Pháp, hai người bạn thì vừa rời đi lúc nãy, hơn nữa cô bảo rằng sẽ khao người ta, bây giờ điện thoại mượn tiền thì bẻ mặt thật.

Chợt nghĩ đến "chồng" mặt lạnh của mình, quán café này cũng rất gần công ty anh.

Cô lấy hết can đảm bấm vào danh bạ điện thoại, tìm số của anh:
- Đang giờ nghỉ trưa, chắc anh ấy sẽ có thời gian.

Mộc Đoan hồi hợp chờ đợi, tiếng chuông cuộc gọi vang lên từng hồi.


Cô dần cảm thấy hụt hẫng, chợt cô nghe thấy giọng anh, Y Phong đã bắt máy, lời nói lạnh lùng:
- Chuyện gì?
Nghe giọng nói có chút hằn hộc từ anh, cô hơi lo lắng, dịu dàng nói:
- Anh à, em...em đang ở quán café nhưng quên mang ví rồi.

Anh đến thanh toán giúp em được không?
Tim cô đập mạnh trong giây phút chờ đợi câu trả lời từ anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần anh sẽ phũ phàng mà không đồng ý.

- Ở đâu?
Tuy lời nói sắc lạnh chỉ vẻn vẹn hai chữ, nhưng dù sao anh cũng không bỏ mặt cô, đối với Mộc Đoan như vậy đã quá hạnh phúc.

- Em đang ở quán café Tigon trên đường Bạch Vân.

Đầu dây bên kia đáp lại tiếng tút tút, anh không nói gì đã vội cúp máy.

Y Phong cứ đưa cô từ hy vọng này đến thất vọng khác.

Nhưng cô vẫn kiên quyết ngồi chờ anh, vẫn nuôi hy vọng rằng anh sẽ không bơ cô.

Mười lăm phút sau, từ ngoài cửa quán, một mỹ nam quen thuộc xuất hiện.

Cô mừng đến xém chút rơi cả nước mắt.

Anh đảo mắt một vòng, nhìn thấy cô liền bước đến.

Cô rụt rè nhìn anh, sau khi thanh toán tiền xong, cô thấy anh quay lưng rời đi nên cũng không dám nói thêm bất kỳ điều gì.

Chợt Y Phong quay người lại nhìn cô:
- Còn không mau về.

Cô nở nụ cười bước đến cạnh anh:
- Ý anh là muốn đưa em về sao?
Khi đến đây cô đi taxi nên vừa rồi định bụng gọi điện taxi đưa về, nhưng nào ngờ người chồng tảng băng này cũng còn chút lương tâm.

Anh không nhìn cô, lời lẽ vẫn cứ cụt ngủn:
- Bất đắc dĩ.

Cô xụ mặt, ai bắt anh phải đưa về mà nói như thế.

Chỉ trách cô yêu anh nên mới nhịn nhục kẻ mặt lạnh khó ưa này.


- --------------------------------
Buổi chiều anh đi làm về, dì Ánh giúp việc vội nói với anh, vẻ mặt dì ấy lo lắng:
- Y Phong à, Mộc Đoan không ăn uống từ trưa đến giờ.

Dì có lên phòng xem thử nhưng con bé bảo muốn nghỉ ngơi.

Con lên phòng xem vợ con thế nào rồi.

Anh nhíu mày, có phải cô đang làm nũng để anh quan tâm không?
Y Phong điềm tĩnh đáp:
- Con biết rồi.

Anh đi thẳng về phòng của mình, tắm rửa sạch sẽ, từ tốn làm chút việc cá nhân đến mãi một lúc khá lâu sau mới nhìn đồng hồ.

Cũng đã đến giờ cơm, anh đi xuống phòng ăn, dì Ánh dọn cơm lên bàn, không quên hỏi anh:
- Mộc Đoan sao rồi con?
Lúc này anh mới chợt nhớ đến "vợ".

Vì cứ đinh ninh rằng cô muốn làm nũng để anh quan tâm nên Y Phong không để tâm đến.

Nhưng dù sao cũng mang phận "vợ chồng", anh bước lên lầu, đứng trước cửa phòng cô gõ vài tiếng "cốc cốc":
- Mộc Đoan, xuống ăn cơm.

Bên trong vẫn im lặng, anh dần nhận thấy sự bất thường.

- Cô không nghe tôi gọi à?
Vẫn chẳng có bất kỳ lời hồi đáp nào từ cô.

Y Phong không đủ kiên nhẫn, dứt khoác mở cửa, cánh cửa vừa hé ra, anh thấy cô nằm im trên giường: "Ngủ rồi sao?"
Anh định quay người rời đi nhưng chợt Mộc Đoan trở mình, nhìn sắc mặt không ổn của cô, anh vội bước đến cạnh giường.


Y Phong ngồi xuống, nhẹ nhàng gọi:
- Mộc Đoan.

Cô vẫn nhắm ghiền mắt, anh đưa tay sờ trán cô, nhiệt độ nóng hừng hực khiến anh sững sờ.

Y Phong vội lấy nhiệt kế điện tử bấm độ rồi khẩn trương dùng khăn mát chườm lên trán cô.

Anh cúi xuống, đặt tay lên má cô để gọi cô dậy:
- Mộc Đoan, dậy ăn cháo để uống thuốc.

Cô gượng hé mắt nhìn vào gương mặt tuấn tú cận kề.

Nếu là lúc bình thường thì có lẽ cô đã hạnh phúc đến nhảy cẩn lên, nhưng bây giờ cô thật sự rất đau đầu, cảm giác kiệt quệ đến cử động cũng không đủ sức.

Mộc Đoan khẽ lắc đầu, Y Phong nhỏ nhẹ nói tiếp:
- Cô phải ăn mới uống thuốc được.

Tôi đỡ cô dậy.

Cô quay mặt sang hướng khác, mỏi mệt nhắm mắt, lần đầu tiên Trắc Y Phong ở cạnh cô với khoảng cách gần gũi như thế mà cô lại không đủ hơi sức để hứng thú, vui mừng.

Anh chống một tay xuống giường, dịu dàng vén tóc bám trên gương mặt xinh đẹp:
- Ngoan đi, ăn một ít thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc