CẠM BẪY HÔN NHÂN

Chồng? Tay anh ôm người phụ nữ khác, mà miệng còn nói anh là chồng của cô!

Lớn như vậy rồi, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện nực cười này!

Cảm tính nói cho cô biết, cô muốn thét lên ủy khuất cùng phản kháng của mình, nhưng lý trí lại làm cho cô trầm mặc. Cô không thể chọc giận người đàn ông này, nếu không Tả thị cùng ba thật sự bị phá hủy.

Cố Thịnh làm tất cả mọi việc, đơn giản cũng là muốn ép cô trở lại, ép cô ở trước mặt anh dâng lên hết tôn nghiêm!

Thấy Thịnh không có ý muốn cho Tôn Tuệ San rời đi, Tả Tình Duyệt nhìn thẳng vào mắt Cố Thịnh, nói ra mục đích lần này, "Xin anh giúp Tả thị cùng ba tôi!"

Cố Thịnh nhìn từ trên xuống dưới Tả Tình Duyệt, ánh mắt nóng rực kia, mang theo dục vọng, tựa hồ muốn đả thương cô, nhíu mày, "Cố phu nhân đi ra ngoài lâu như vậy, bây giờ trở lại tìm chồng là tôi đây giúp một tay, cô nói xem, sao tôi phải giúp cô?"

Cô có biết trong khoảng thời gian này anh đi tìm cô vất vả thế nào không? Người phụ nữ này lại dám trốn anh lâu như vậy, nếu không phải là anh khiến Tả thị gặp nguy cơ, có phải cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện không?

Tả Tình Duyệt ngơ ngẩn, nắm chặt ngón tay, "Anh muốn thế nào mới bằng lòng thu tay lại?"

Cố Thịnh đột nhiên đẩy Tôn Tuệ San đang ở trên người ra, thân hình cao lớn như con báo châu Mỹ, ưu nhã hướng Tả Tình Duyệt từng bước từng bước đến gần, đến cách cô một bước ngắn, đứng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt của cô, nâng lên cằm của cô, "Còn phải xem em biểu hiện ra sao đã! Vợ yêu của anh!"

Tả Tình Duyệt co rúm người lại, cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ là cái gì, dục vọng trong mắt của anh sao mà mãnh liệt đến thế! Bị Tôn Tuệ San khơi lên dục vọng nên muốn ở trên người cô phát tiết sao?

Trong lòng đau xót, cô phát hiện muốn thuyết phục mình tiếp nhận sự thật này, là rất khó! Nhưng cô không có lựa chọn khác!

"Chị họ..."

"Duyệt Duyệt, mặc dù Thịnh là chồng của em, nhưng mọi việc đều phải có thứ tự trước sau, Thịnh, anh nói có đúng không?" Tôn Tuệ San cũng muốn nổ tung rồi, cô thật vất vả mới có cơ hội câu dẫn Cố Thịnh, cũng không muốn cứ như vậy bị bỏ qua, lấy thân thể trần truồng, quyến rũ tựa vào người Cố Thịnh.

Tả Tình Duyệt sắc mặt càng thêm tái nhợt, chưa từng phát hiện qua chị họ của cô lại vô sỉ như vậy!

Cố Thịnh là vật phẩm giống đực dùng chung sao? Cái gì gọi là thứ tự trước sau?

Nắm chặt đôi tay, Tả Tình Duyệt không biết là dũng khí từ đâu tới, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười, nhìn Tôn Tuệ San, "Chị họ, em cho là chị đối với chồng em là thật tâm, không nghĩ tới chị cư nhiên coi anh ấy như vật phẩm công cộng nha!"

Tả Tình Duyệt có điều ngụ ý, cả người Tôn Tuệ San đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Cố Thịnh, vội vàng giải thích, "Thịnh, em không phải có ý đó..."

"Đi ra ngoài!" Cố Thịnh lạnh lùng nói, nhìn cũng không nhìn Tôn Tuệ San một cái, ngược lại ánh mắt trên người Tả Tình Duyệt không cách nào dời đi, mới vừa rồi trong lòng anh thế nhưng nổi lên chút kinh ngạc, Tả Tình Duyệt quả nhiên là thông minh!

"Thịnh, anh nghe em giải thích!" Tôn Tuệ San còn chưa chịu chết tâm, ngay cả cô cũng không nghĩ tới Tả Tình Duyệt ôn thuận thường ngày sẽ dùng chiêu này khích bác ly gián.

"Đừng để tôi nói lại lần nữa!" giọng Cố Thịnh mơ hồ hàm chứa tức giận, tựa hồ biểu thị nếu như Tôn Tuệ San còn tiếp tục dây dưa, kết quả sẽ rất thảm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tôn Tuệ San tuy rằng bỏ lỡ cơ hội tốt mà ảo nảo, nhưng lại không muốn hoàn toàn chọc giận Cố Thịnh. Như vậy cô về sau một chút cơ hội cũng sẽ không có, tức giận nhặt lên quần áo trên đất, mặc vào, hung hăng trợn mắt nhìn Tả Tình Duyệt một cái. Ánh mắt kia giống như là muốn giết cô.

Đợi Tôn Tuệ San đi khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Tả Tình Duyệt cùng Cố Thịnh, Tả Tình Duyệt nhất thời cảm giác được từ trên người anh tản ra cảm giác áp bức không ngừng lan tỏa, làm cho cô muốn hít thở không thông...

Cố Thịnh nhếch miệng, đôi con ngươi thâm thúy nhìn Tả Tình Duyệt, giống như cô chính là con mồi của anh.

"Vợ thân yêu của tôi, còn muốn anh dạy em làm sao lấy lòng chồng em sao?" Cố Thịnh lấy ra một chai rượu đỏ trân quý, rót cho mình một ly, ngồi ở trên sô pha, cả người nhất thời thêm mấy phần lười biếng, nhưng lại không chút nào khiến Tả Tình Duyệt cảm thấy nhẹ nhõm.

Tả Tình Duyệt hít một cái thật sâu, nên tới quả nhiên vẫn tới!

Lấy lòng anh? Mặc dù thân thể và ý thức đều bài xích làm chuyện thân mật với anh, nhưng cô biết, cô đã bị bức đến đường cùng rồi.

Bước tới phía trước một bước, chân giống như nặng ngàn cân, đi tới bên người Cố Thịnh, cô vươn tay, lại cứng ở không trung, không biết nên tiến hành như thế nào.

Kinh nghiệm trong quá khứ đều là anh thô bạo chiếm đoạt thân thể của cô. Điều cô có thể làm cũng chỉ có chịu đựng, hiện tại bảo cô để xuống tự ái câu dẫn anh, cô quả thật cảm thấy thật là khó!

Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ không vui, bàn tay cầm cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo, một giây kế tiếp, Tả Tình Duyệt liền rơi vào trong ngực Cố Thịnh.

"A..." mặt của Tả Tình Duyệt trắng xanh đỏ bừng, cánh tay mạnh mẽ của Cố Thịnh giữ chặt cô, mặt dán chặt lồng ngực của anh, có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.

Phản ứng như vậy của cô thật được lòng Cố Thịnh, nâng cằm cô lên, ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, đôi con ngươi trong suốt như nước, không chút tạp chất nào. Bản thân mình cũng đã vô số lần đắm chìm ở trong đó, nếu không biết chuyện cô từng làm, anh nhất định sẽ bị cô hấp dẫn, thậm chí là mê hoặc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tản ra đỏ ửng mỹ lệ khiến cho lòng của anh không khỏi dao động, nhất thời có chút thương tiếc cô.

"Cô chính là dùng vẻ mặt ngây thơ này để câu dẫn người sao?" Trên mặt cương nghị của Cố Thịnh nở nụ cười ôn hòa, nhưng lời từ trong miệng thốt ra lại giống như dao găm, sắc bén vô cùng. Ngón cái vuốt ve khóe môi cô, rõ ràng cảm nhận được bi thương trong mắt cô và sự run rẩy của thân thể, tiếp tục nói, "Nếu ai không biết, còn có thể cho rằng cô là xử nữ!"

Khổ sở và đau đớn tràn ngập cả tim cô, không biết kế tiếp Cố Thịnh sẽ nói ra lời đả thương người gì nữa, nhưng cô lại biết, mình không cách nào chịu đựng ngôn ngữ tổn thương nhiều hơn nữa, cô sợ tim mình sẽ vỡ!

Giống như là hạ quyết tâm, đôi tay Tả Tình Duyệt ôm cổ của anh, ngăn chặn đôi môi muốn tiếp tục tổn thương cô của anh, môi kề môi nhau, xúc cảm mềm mại khiến hai người đều kinh hãi. Cả hai mở to đôi mắt nhìn đối phương, trong lòng Tả Tình Duyệt cuồng loạn không ngừng, trời ạ! Anh có nghĩ mình dâm đãng hay không?

Dù thế nào thì cô cũng đã không lo được nhiều nữa rồi, nhưng, lúc này cô lại không biết nên tiếp tục như thế nào nữa...

Trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ kinh ngạc, chưa từng có nụ hôn nào khiến anh rung động như vậy, chỉ là môi dán môi mà thôi, không có môi lưỡi dây dưa, không có mập mờ trêu đùa. Nhưng một nụ hôn thế này, khiến trong lòng anh bị ấm áp tràn đầy, càng thêm khiến anh muốn thương tiếc cô gái trước mắt này thật tốt.

Anh có lòng riêng, muốn tạm thời vứt bỏ thù hận, chỉ coi cô như một người đàn bà bình thường để thương yêu.

Cố Thịnh anh cho tới bây giờ đều là người chủ động, lập tức liền nâng giữgáy Tả Tình Duyệt, đầu lưỡi dò vào trong miệng cô, chơi đùa cùng với cái lưỡi thơm của cô. Nụ hôn của anh thật thuần thục, không bao lâu, Tả Tình Duyệt liền mềm ra trong ngực anh...

Bàn tay vén cao làn váy của cô, dò vào vườn hoa bí mật...

Trong phòng làm việc, nhiệt độ kéo dài lên cao, bọn họ giống như hai người yêu nhau, cùng cho đối phương sự nhiệt tình của mình, lấy được yêu thương từ trên người đối phương...

Cố Thịnh tạm thời vứt bỏ thù hận, cho là mình có thể kịp thời rút người ra, nhưng không biết phóng túng ngắn ngủi sẽ làm mình càng lún càng sâu...

Bình luận

Truyện đang đọc