Lâm Thanh Mai phản bác: “Tôi bắt ép anh xin lỗi lúc nào…”
Khi đó đều là Trần Hoàng Khôi mặt dày quấn lấy cô nói lời xin lỗi.
Hai tay của Trần Hoàng Khôi nắm chặt lấy đôi tay nhỏ của Lâm Thanh Mai, giọng điệu có chút lấy lòng nói: “Được rồi được rồi, là tôi chủ động giải thích với cô, được chưa?”
Anh ta đột nhiên gần gũi khiến cho Lâm Thanh Mai phản cảm rút tay về, trong đôi mắt của cô có chút phiền muộn: “Chuyện đã qua rồi đừng nhắc lại nữa…”
Nhìn đôi tay đã rút về kia, trong tim của Trần Hoàng Khôi xẹt qua một chút không cam tâm, không cam tâm cứ thả cô đi như vậy.
Anh ta nghiêm túc nói với cô: “Một giờ trước, Lê Anh Đào vừa mới rời đi.”
Vừa nghe được cái tên Lê Anh Đào, Lâm Thanh Mai liền tức giận đứng dậy, một tay của Trần Hoàng Khôi dùng lực giữ chặt cánh tay của cô, anh ta có chút tức giận nói: “Trước tiên cô có thể nghe hết lời của tôi không?”
Lâm Thanh Mai dùng sức kéo tay ra cũng không thoát nổi anh ta, cô tức giận trừng mắt: “Tôi và anh đã ly hôn! Giữa chúng ta đã không còn gì để nói! Anh mau buông tay ra!”
Nhìn thấy dáng vẻ quật cường này của cô, trong lòng của Trần Hoàng Khôi mừng rỡ, anh cho rằng hành vi của Lâm Thanh Mai là biểu hiện của việc ghen.
Anh ta kéo cánh tay của cô xuống ghế salon, trọng tâm của Lâm Thanh Mai không vững liền ngã ngược về phía sau, Trần Hoàng Khôi để cô ngồi ở trên đùi anh ta, đoán được cô sẽ giãy dụa, còn tiện tay ôm chặt lấy tay cô, kiên quyết không cho cô chạy thoát.
“Trần Hoàng Khôi, anh mau buông tôi ra!” Lâm Thanh Mai đều tức giận đến mức muốn cắn người.
Trần Hoàng Khôi nói: “Lâm Thanh Mai, cô cho tôi cơ hội giải thích năm phút, sau năm phút tôi sẽ cho cô đi.”
Lâm Thanh Mai lại vùng vẫy cũng không thể tránh thoát, lực lượng giữa nam và nữ trời sinh đã chênh lệch.
Cô cố gắng khôi phục lại tâm tình, giọng nói lạnh lùng: “Anh muốn giải thích cái gì? Mau nói!”
Trần Hoàng Khôi vẫn ôm chặt cô không dám buông, anh ta thở ra một hơi nói: “Đêm nay tôi đã chia tay với Lê Anh Đào rồi.”
Thân thể của Lâm Thanh Mai cứng đờ, bên trong đôi mắt đen có chút cảm xúc phức tạp, nhưng cô cười lạnh nói: “Anh và cô ta chia tay hay kết hôn cũng không liên quan gì với tôi cả.”
Cô lạnh lùng khiến cho anh ta có chút thất vọng, Trần Hoàng Khôi nghiêng người đẩy Lâm Thanh Mai xuống ghế salon, nhanh chóng ngăn cản cô, chăm chú nhìn cô nói: “Tôi là vì cô mới chia tay với cô ta!”
Nhìn biểu cảm hưng sư vấn tội này của Trần Hoàng Khôi, Lâm Thanh Mai cười càng thêm giễu cợt: “Có phải đầu của anh bị úng nước vào hay không? Lúc trước chúng ta ly hôn là bởi vì cô ta! Bây giờ ngược lại, anh lại trách cứ tôi sao?”
Thấy ánh mắt của anh ta sửng sốt, cô tiếp tục nói: “Tôi đã nói rồi, chuyện của anh và cô ta không liên quan gì đến tôi cả, anh thích làm như nào thì làm! Mau thả tôi ra!”
Trần Hoàng Khôi đang muốn nói gì đó, lúc này điện thoại của Lâm Thanh Mai ở trong túi xách vang lên, anh ta thấy được trong mắt của cô có vẻ khẩn trương và sợ hãi.
Đôi mắt đen của anh ta cụp xuống, quả quyết buông Lâm Thanh Mai ra, lập tức nhặt túi của Lâm Thanh Mai ở dưới đất lên, lấy được điện thoại của Lâm Thanh Mai.
Lâm Thanh Mai vội vàng muốn đi cướp điện thoại về, nhưng Trần Hoàng Khôi cao hơn cô rất nhiều, Trần Hoàng Khôi lại giơ tay lên, Lâm Thanh Mai chính là nhảy lên cũng không đoạt được.
Cô tức giận ngồi ở trên ghế salon, cô cũng không muốn quan tâm nữa.
Trần Hoàng Khôi đứng cách cô không xa, buông điện thoại xuống, nhìn màn hình điện thoại báo cuộc gọi đến, tên ở phía trên rất đặc biệt, Lâm Thanh Mai lưu tên đối phương là “Bệnh tâm thần”.
Anh ta nhìn Lâm Thanh Mai một chút, cô không nhìn anh ta, nhưng thấy bàn tay mất tự nhiên của Lâm Thanh Mai lại khiến cho anh ta nhìn ra Lâm Thanh Mai đang khẩn trương.
Trần Hoàng Khôi cười lạnh: “Ngược lại tôi muốn nhìn xem, gian phu của cô đến cùng là thần thánh phương nào!”
Anh ta nhấn vào nút nghe, trả lời trước: “A lô, anh là ai?”
Lúc này, Lập Gia Khiêm vừa mới bước ra khỏi biệt thự của nhà chính, bước chân của anh dừng lại, đôi mắt đen lập tức biến đổi khó lường, âm thanh của anh rất êm tai nhưng cũng rất lạnh lùng: “Anh là ai?”
Trần Hoàng Khôi trực tiếp trả lời: “Tôi là chồng của Lâm Thanh Mai.”
Lâm Thanh Mai ngồi ở trên ghế salon lập tức trách móc anh ta: “Anh nói bậy cái gì vậy! Chúng ta đã ly hôn!”
Sắc mặt của Lập Gia Khiêm ở bên kia điện thoại tối sầm lại, anh nghe được giọng nói của Lâm Thanh Mai, anh nói: “Theo như tôi biết thì hai người đã ly hôn, hiện tại cô ấy là người phụ nữ của tôi.”
Ly hôn là sự thật, Trần Hoàng Khôi cũng không níu kéo không buông, anh ta thản nhiên cười: “Đúng vậy, tôi đã ly hôn với cô ấy, nhưng cũng có thể phục hôn! Tôi và cô ấy còn có chuyện cần nói, không nói nhiều với anh nữa!”
Nói xong, Trần Hoàng Khôi liền cúp điện thoại trước.
Lập Gia Khiêm ở biệt thự đầu bên kia thu điện thoại lại, sắc mặt lạnh lùng rời đi.
Lúc này, Lâm Thanh Mai không hiểu sao có chút tâm thần không yên, cô đều có thể tưởng tượng được hiện tại Lập Gia Khiêm có biểu cảm gì, cô lập tức đứng dậy, đi về phía trước, nói với Trần Hoàng Khôi: “Đưa di động cho tôi!”
Anh ta cũng không kiên trì, đưa di động cho cô, trên mặt của Trần Hoàng Khôi mặc dù mang theo ý cười, nhưng trong mắt lại là núi tuyết lạnh lẽo, anh ta gằn từng chữ: “Cô thật sự là người phụ nữ của anh ta? Đến cùng anh ta là ai?”
Lâm Thanh Mai tức giận nói: “Đúng vậy, tôi đúng là người phụ nữ của anh ấy! Về phần anh ấy… anh không đắc tội nổi đâu.”
Thấy cô muốn đi, Trần Hoàng Khôi một tay níu cô lại: “Thanh Mai, tôi đã chia tay với Lê Anh Đào! Cô biết vì sao không?”
Lâm Thanh Mai không hỏi anh ta, chỉ là lạnh lùng nói: “Buông tay.”
“Chuyện ly hôn, tôi rất hối hận. Còn có, tôi rất nhớ cô.”
Anh ta vừa buông tay cô, Lâm Thanh Mai liền mở cửa phòng rời đi.
Giây phút khi cửa đóng lại, cô nghe được lời anh ta nói.
Bước chân của Lâm Thanh Mai dừng lại, cô cảm giác được trong lòng ngột ngạt đau đớn, cô nện bước vô lực rời đi.
Đợi khi cô ra đến cửa chính của hộp đêm, tin nhắn của Lập Gia Khiêm liền đến: Hạn cho cô một giờ, về đến biệt thự.”
Anh không cần có bất kỳ uy hiếp nào cũng đủ khiến cho Lâm Thanh Mai e ngại anh, vừa nghĩ đến mẹ mình, cô không dám không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Lâm Thanh Mai ngồi xe taxi dừng ở xung quanh hộp đêm, rời đi.
Khi cô sắp đến biệt thự của Lập Gia Khiêm, Lưu Bảo Bảo gọi điện đến: “Tớ nói này, Thanh Mai, đến cùng cậu đi xe gì đến đây? Coi như ngồi xe bò thì cũng đến rồi chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Bảo Bảo, hiện tại tớ có chút việc về trước, hôm nào tớ lại đi tìm cậu.”
Lưu Bảo Bảo nghe ra giọng nói của Lâm Thanh Mai có gì đó là lạ, cô hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tớ không sao, cậu cứ chơi với bạn bè đi.”
“Được, vậy cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì thì tuỳ thời gọi điện cho tớ.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Mai chết lặng để điện thoại vào trong túi, trong đầu nghĩ đến câu nói sau cùng mà Trần Hoàng Khôi nói với cô.
Chuyện ly hôn, tôi rất hối hận. Còn có, tôi rất nhớ cô…
Trong mắt của cô dần dần nhiễm sương mù, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Trần Hoàng Khôi giống như một cây châm vừa mảnh vừa dài, đâm xuyên qua trái tim của cô, lại khiến cho cô không dám hung hăng rút ra.
Cứ như vậy chậm rãi giày vò cô… Để cô đau đến nghẹt thở.
Khi Lâm Thanh Mai giống như một cái xác không hồn đi vào biệt thự, trở lại căn phòng của mình, vừa mở cửa ra cô liền cứng đờ.
Có một người ngồi ở bên trong gian phòng, anh yên tĩnh ngồi ở ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, dưới ánh trăng giống như một bóng ma ở trong đêm đen, tản ra khí lạnh lẽo.
Cô vốn nghĩ rằng Lập Gia Khiêm sẽ ở trong phòng ngủ của anh, lại không nghĩ đến anh lại ôm cây đợi thỏ ở đây.
“Đóng cửa lại.”
Lập Gia Khiêm bình thản không gợn sóng, làm cho thân thể của cô khẽ run lên, bàn tay sợ hãi của cô chậm rãi đóng cửa lại.
Anh ngoắc ngoắc ngón tay với cô: “Tới đây.”
Bước chân của Lâm Thanh Mai lập tức giống như là đổ chì vào, cô sợ hãi không dám đi qua.
“Đừng để tôi nói lần thứ hai.”
Cuối cùng cô vẫn đi tới trước mặt của anh, nhưng trái tim đập kịch liệt, toàn bộ đại não đều có thể cảm nhận được nhịp tim kịch liệt.
Lập Gia Khiêm bỗng nhiên đứng cách cô rất gần, qua mấy giây anh mới dùng một tay đẩy ngã cô, sự tức giận của anh liên tục xuất hiện, hỏi: “Mùi trên người cô là của ai?”