CÁM DỖ KHÓ CƯỠNG


Cánh cửa mở ra, người xuất hiện trước mắt Yến Thư không phải Dịch Phàm mà là bạn cùng phòng của anh - Lâm Tinh.

Thấy tiểu thư nhà mình đại giá quang lâm ghé đến, Lâm Tinh lắp ba lắp bắp:
“T-T-Tiểu thư? Cô đến đây có việc gì à?”
“Tôi mang thuốc tới cho anh Phàm, anh ấy có ở đây không?”
“Có, nhưng mà…”
Lâm Tinh còn chưa nói hết câu, Dịch Phàm đã bước từ nhà tắm ra.

Trùng hợp là anh vừa chạy bộ về, mới tẩy rửa xong, trên thân chỉ quấn độc một cái khăn trắng để che đi bộ vị quan trọng.

Dáng vẻ nửa kín nửa hở ấy khiến khuôn mặt Yến Thư nháy mắt đỏ cả lên, cô vội vàng đưa tay lên che mắt, nhưng mà khe hở giữa ngón trỏ và ngón giữa lại bè ra thành hình chữ V, che cũng như không.
Thân hình của Dịch Phàm đằng sau lớp áo chính xác rất quyến rũ, cởi áo ra rồi, có thể nhìn thấy bờ vai rộng, phần ngực săn chắc, cơ bắp vừa phải và vòng thắt eo khoét sâu vào khiến người ta muốn nhỏ nước miếng.


Yến Thư không muốn thể hiện mặt mê trai trước mắt anh, nhưng mà cô chịu gì nổi, mắt cứ lia tới lia lui quanh vùng eo của anh.
Dịch Phàm phản ứng chậm chạp, thấy cô nhìn anh chăm chú, anh im lặng làm như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay cầm lấy quần áo trên giường rồi mới trở vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Đối với sự việc ngoài ý muốn này, Lâm Tinh xấu hổ gãi gãi đầu:
“Tiểu thư, hay là cô đưa thuốc cho tôi đi, lát nữa tôi giao…”
“Không sao, tôi chờ được!” Yến Thư kiên quyết, gò mà nóng bừng bừng.
Ánh mắt cô như thể hận tại sao Lâm Tinh lại ở đây, nếu không có tên này, cô chắc chắn đã bổ nhào tới sờ thử…
Qua một lát, Dịch Phàm mở cửa bước ra với áo thun và quần cộc, anh lên tiếng hỏi:
“Em đến tìm anh à?”
“Vâng, vết thương trên mặt anh sao rồi, em giúp anh bôi thuốc nhé?”
Yến Thư đứng ngoài cửa, bị Lâm Tinh chặn nãy giờ chưa được vào.

Lúc cô hỏi câu này, Dịch Phàm quan sát một lượt căn phòng có chút bừa bộn hiện tại, nói:
“Không cần.”
Anh đi tới chỗ cửa, đẩy Lâm Tinh sang một bên.

Trên mặt hắn ta viết rõ năm chữ “cẩu độc thân đáng thương”, trông vẻ mặt hết sức uất ức.
Dịch Phàm hỏi Yến Thư:
“Lát nữa anh qua tìm em được không? Phòng của con trai, em vào không tiện lắm.”
“Được, vậy em cầm thuốc về trước, anh chuẩn bị xong đến phòng em nhé?”
“Ừm.”
Đôi trai gái trẻ nói chuyện như chốn không người, khiến trái tim yếu ớt của Lâm Tinh tổn thương không chịu nổi.

Chờ Yến Thư ngượng ngùng nhảy tưng tưng đi chỗ khác và khuất bóng sau hành lang, Lâm Tinh ôm ngực để đè nén cảm xúc của mình, hỏi:
“Các người có cần phải vậy không? Tiểu thư đưa thuốc cho cậu sao cậu không lấy đi chứ? Lại còn để cô ấy cầm về rồi tự mình qua lấy!”

Yến Thư ngồi bên giường chờ anh từ sớm, thấy anh vào thì vỗ vỗ bên cạnh chỗ mình và nói:
“Anh lại đây đi.”
Đệm giường trũng xuống, chàng vệ sĩ trẻ không còn e dè như trước, áp sát đến gần vị tiểu thư xinh đẹp của mình.

Hai người họ ngồi cùng một chỗ có thể dùng trời sinh một cặp để hình dung, nam thanh nữ tú cũng chỉ đến vậy.
Khóe môi Yến Thư cong nhẹ lên, mở lọ thuốc trên tay ra, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng quệt một chút rồi thoa lên những vết thâm trên mặt anh.

Những vết thương này đã không còn sẫm màu nữa, nhưng nhìn thấy vẫn khiến cô đau lòng, hỏi:
“Ai đánh anh vậy chứ? Anh không biết đánh trả hay sao?”
Bình thường anh giỏi nhất là động tay động chân với người ta mà!
Dịch Phàm không đáp, đầu lông mày hơi nhếch.

Anh đang do dự có nên khai ra là thiếu gia Nam Cung Cảnh đánh mình hay không…
Đầu ngón tay Yến Thư được bảo dưỡng kỹ càng nên rất mềm mịn, sờ một lúc khiến anh hơi mất tự nhiên.

Trên người thiếu nữ có mùi thơm nhạt làm anh xao xuyến, mười tám tuổi, xinh đẹp tựa như một đóa hồng đang nở rộ, kiều diễm không gì sánh bằng.

Dịch Phàm nhìn cô chăm chú, quyến luyến không muốn dời tầm mắt, cho đến khi cô lên tiếng:

“Xong rồi.”
Yến Thư cất lọ thuốc đi, sau đó vẻ mặt có hơi trịnh trọng nói:
“Em gọi anh đến thật ra là vì một chuyện, anh hứa trước là đừng tức giận khi em hỏi chuyện này, được không?”
Dịch Phàm gật đầu: “Được.”
“Ừm, thật ra thì chuyện liên quan đến gia đình của anh…”
Dừng lại một chút, Yến Thư quan sát biểu cảm của anh, thấy anh vẫn bình tĩnh mới dám nói tiếp:
“Anh biết cha mẹ anh là ai không?”
“Biết, họ Doãn.”
“Vậy anh biết mình có một đứa em trai không?”
“...”
Dịch Phàm lắc đầu.
Ngày mà Dịch Phàm bị đuổi khỏi Doãn gia, bà Doãn chỉ vừa mang thai hai tháng, còn chưa nói cho ai biết, vậy nên đương nhiên anh không hề biết chuyện mình có em trai..


Bình luận

Truyện đang đọc