CÁM DỖ NGỌT NGÀO


Điều khiến Đường Đường ngạc nhiên là anh chàng thanh niên ngồi đối diện cũng đưa cho cô một cái hộp đã bọc sẵn, tuy rằng không nói gì, nhưng Đường Đường vẫn hiểu, thế là lại cảm ơn lần nữa.
Đường Chử nhìn chàng thanh niên ấy, cười hỏi: “Đây là Tiểu Dục nhà ông à? Lần trước gặp còn bé tí, thoắt cái đã tốt nghiệp đại học.

Haizz, chúng ta già cả rồi.”
Đường Đường len lén nhìn qua, người đàn ông đang ngồi đối diện với cô cúi đầu nhìn điện thoại, có vẻ như không hề nghe bọn họ nói chuyện.
Hạ Hiến Đình nói ngay: “A Dục, sao con không chào hỏi cô chú vậy hả?”
Hạ Dục ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Chú Hạ, cô Hạ.”
Bà Hạ hơi lúng túng: “Cải thằng nhóc này thật là, không lễ phép gì cả!”
Đường Chử nở nụ cười: “Không sao, toàn là bạn cũ với nhau, cũng coi như người nhà cả, khách sáo gì cơ chứ! Nào nào, ăn cơm thôi, ăn rồi trò chuyện tiếp.”
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi trong phòng khách, vừa uống trà vừa trò chuyện.

Vợ chồng Đường Chử và vợ chồng Hạ Hiến Đình lâu ngày không gặp nhau, lại còn là bạn học cũ, vậy nên có rất nhiều chuyện để nói.

Được một lát, chủ đề chuyển sang vấn đề con cái.
Đường Chử hỏi vợ chồng Hạ Hiến Đình: “Lão Hạ, bây giờ Tiểu Dục đang làm ở đâu?”
Hạ Hiến Đình cười nói: “Ở Viện Kiểm sát, năm ngoái tốt nghiệp xong thì vào đó làm.”
Đường Chử cười: “Công tố viên à? Công việc này được đó.”
Hạ Hiến Đình cười, nói: “Được gì mà được, cũng gọi là có công ăn việc làm thôi.

Những nơi như thế cứ chín giờ đi, năm giờ về, ăn lương cố định, làm sao mà bằng ông bà được.”

“Ha ha, thôi thôi...” Đường Chử cười nói: “Tôi làm gì có tài cán gì để vào nơi đó, không thì cần gì phải vất vả buôn bán, bận từ đầu năm đến cuối năm, còn không có thời gian ở nhà với Đường Đường.”
Nghe vậy, Hạ Hiến Đình nở nụ cười: “Nói gì thế, ông bà bận thì còn có A Dục đấy thôi, bình thường rảnh rỗi, có thể bảo A Dục tới dẫn Đường Đường đi chơi mà.”
Dứt lời, ông hỏi Đường Đường: “Đường Đường, cháu nói xem có đúng không?”
Đường Đường đỏ mặt, cô liếc nhìn Hạ Dục, không nói gì cả.
Hạ Hiến Đình cười lớn tiếng: “Đúng là con gái dễ thẹn thùng! Nhưng lão Đường này, ông khéo nuôi con gái quá, vừa xinh xắn lại vừa ngoan ngoãn nghe lời, chắc là không làm ông bà lo lắng gì đâu nhỉ? Chẳng bù cho A Dục nhà tôi, từ nhỏ đến lớn luôn khiến người ta hao tâm tổn trí.”
Bà Đường cười: “Sao lại thế được, tôi thấy A Dục ngoan lắm mà.”
Bà Hạ cũng cười theo: “Nói thật là tôi thích Đường Đường lắm đấy, đáng yêu ngoan ngoãn quá.

Hiến Đình, tôi thấy để Đường Đường làm con dâu của chúng ta được đó.”
Bà Hạ nói vậy, Đường Chử và Hạ Hiến Đình đều cười lớn tiếng.

Hạ Hiến Đình nói ngay: “Tôi thì không có ý kiến gì cả, đi đâu mà tìm được cô con dâu ngoan như Đường Đường, chỉ sợ vợ chồng lão Đường không nỡ gả con đi xa thôi.”
“Xa gì mà xa.” Bà Hạ liếc xéo ông ấy: “Chẳng phải A Dục ở đây đấy sao? Xa gì?”
Mới đầu Hạ Hiến Đình hơi sửng sốt, sau đó lại nở nụ cười: “Ha ha, đúng là thế thật!”
Nói xong, ông ấy nhìn Đường Đường, cười nói: “Sao hả Đường Đường, cháu có thích A Dục nhà cô chú không? Tuy rằng bình thường thằng nhóc này không thích nói chuyện, nhưng tính cách vẫn ổn lắm.”
Bà Hạ cười không ngớt: “Thôi dẹp đi, ông khen con trai mình như thế mà không thấy ngại à?”
Hạ Hiến Đình hớn hở: “Tôi nói đầu có sai, phải không Đường Đường?”
Đường Đường đã xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi rồi, nào dám nói chuyện.
Hạ Dục thì vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc nào, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt cũng hơi lạnh lùng, dáng vẻ như thể người mà bọn họ đang nói tới không phải mình.
Thấy thái độ của Hạ Dục lạnh lùng như thế, ít nhiều gì vợ chồng Đường Chử cũng cảm thấy không thoải mái.


Bà Đường nói: “Lão Hạ, ông bà đừng đùa nữa, sao A Dục lại để mắt tới Đường Đường nhà bọn tôi cơ chứ!”
“Không có đâu ạ.” Hạ Dục đột nhiên lên tiếng, nhìn Đường Đường rồi thản nhiên nói: “Cháu cảm thấy Đường Đường rất tốt.”
Hạ Dục nói vậy, Đường Đường càng ngượng ngùng hơn, vành tai bắt đầu nóng lên.
Hạ Hiến Đình cười ha ha: “Lão Đường, nghe thấy chưa, A Dục nhà chúng tôi phát biểu ý kiến rồi kìa.”
Đường Chử đang định nói gì đó thì Hạ Dục bất chợt đứng lên, nói với Đường Đường: “Đường Đường, em có một không? Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi.”
Đường Đường đang ước gì được rời khỏi đây, ở lại nữa thì cô muốn tìm cái lỗ mà chui vào mất.

Nghe Hạ Dục nói vậy, cô vội vàng gật đầu: “Được ạ.”
Hạ Dục và Đường Đường đi rồi, bà Hạ cười hỏi vợ chồng Đường Chử: “Lão Đường, ông bà vẫn chưa nói chuyện này với Đường Đường à?”
Bà Đường hơi bất đắc dĩ, đáp: “Ông bà cũng thấy tình trạng hiện giờ của Đường Đường rồi đấy, có một số việc tôi cũng không biết phải nói thế nào.

Hơn nữa tôi chỉ sợ A Dục nhà ông bà chê con bé thôi.”
Bà Hạ hỏi dò: “Chẳng phải tôi nghe nói ông bà tìm một bác sĩ cho Đường Đường đấy sao, hiệu quả điều trị thế nào?”
Bà Đường thở dài một hơi, nói: “Cũng không biết phải nói thế nào nữa, lần này người mà bọn tôi mời tới là một bác sĩ trung y, em trai tôi phải nhờ cậy quan hệ mới tìm được.

Bác Sĩ ấy có vẻ rất tự tin, ngày đầu tiên khám cho Đường Đường đã đảm bảo là sẽ chữa khỏi.

Haizz, bọn tôi cũng hy vọng là thế, nhưng ông bà cũng biết rồi đấy, mấy năm nay bọn tôi đã đưa Đường Đường đi khám biết bao bác sĩ rồi, nhưng chân con bé không có một chuyển biến tích cực nào, thế nên tôi sợ mừng hụt.”
Nghe bà Đường nói vậy, bà Hạ vội vàng an ủi: “Đừng nói thế, bác sĩ đã đảm bảo rồi thì ông bà cũng phải có niềm tin chứ! Tôi thấy Đường Đường thực sự rất ngoan, cũng thích và thương con bé lắm, mong là con bé sớm ngày chữa khỏi chân, khỏe mạnh trở lại.


Nếu con bé không chê A Dục miệng vụng, không biết dỗ dành người khác, vậy thì tâm nguyện của bốn ông bà già chúng ta cũng coi như được hoàn thành.”
Bà Hạ nói vậy, bốn người lại bật cười.

Đường Chử cười nói: “Chuyện của đám thanh niên cứ để bọn nó tự quyết định thôi, chúng ta không can thiệp vào được đâu.”
Sau khi đưa Đường Đường về phòng, Hạ Dục hỏi cô: “Đường Đường, em có muốn uống nước không? Anh đi rót cho em.”
Nói xong, không đợi Đường Đường đồng ý, anh ấy đã xoay người đi rót nước cho cô, sau đó mang mấy món quà mà cô đặt trên cái bàn ở cạnh cửa tới: “Có muốn bóc ra xem không?”
Đường Đường đang uống nước nên chỉ có thể ậm ờ đồng ý.
Hạ Dục đặt mấy hộp quà lên giường, nói: “Anh bóc cho em nhé? Xem cái nào trước?”
Đường Đường do dự giây lát rồi chỉ vào cái hộp màu hồng mà Hạ Dục tặng mình.
Trong cái hộp không lớn lắm, vừa rồi cô cầm cũng không nặng, còn có mùi thơm, không biết là thứ gì.
Hạ Dục cầm lên, nhìn Đường Đường rồi lại hỏi: “Em đoán xem trong này là cái gì.”
Đường Đường lắc đầu: “Không đoán ra được...” Nói đến đây, cô lại tò mò hỏi một câu: “Thơm lắm, là kẹo à?”
Hiếm khi trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Dục hiện lên ý cười.

Anh ấy không trả lời, chậm rãi xé lớp giấy bọc bên ngoài ra, lộ ra cái hộp hình chữ nhật.

Anh ấy đặt vào tay Đường Đường, nói: “Em tự mở ra xem đi.”
Hộp mở ra, bên trong chứa một lọ nước hoa màu hồng, trên thân lọ có hàng chữ “Miss Dior”.
Cô từng thấy chai nước hoa này trên một quyển tạp chí, của hãng Dior.
Hạ Dục ở bên cạnh giải thích: “Anh chưa tặng quà cho con gái bao giờ, vậy nên cũng không biết tặng gì, nhân viên bán hàng giới thiệu chai nước hoa này cho anh, không biết em có thích không.”
Đường Đường nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Hạ Dục tiện tay cầm một hộp quà khác lên, là quà của cậu Thái Dương.

Anh ấy hỏi Đường Đường: “Có bóc nữa không?”

Đường Đường nói có, Hạ Dục lại lần lượt bóc quà cho cô.

Cậu Thái Dương tặng cô một bộ sách, em họ Thái Vũ tặng có một đôi khuyên tai hồng ngọc, rất hợp với sợi dây chuyền hồng ngọc mà bố mẹ cô tặng.
Hạ Dục cầm cả dây chuyền và khuyên tai lên xem, nói: “Bọn họ ăn ý quá nhỉ, hay là thông đồng với nhau từ trước rồi?”
Câu nói ấy khiến Đường Đường phì cười ra tiếng.
Hạ Dục đưa cả dây chuyền và khuyên tại cho cô, nói: “Em xem, rõ ràng là một bộ mà.”
Đường Đường cầm lên, nhìn kỹ lại thì đúng là thế thật.

Kiểu dáng dây chuyền và khuyên tại rất hợp nhau, hiển nhiên là một bộ.

Thế thì lạ thật, thường thì đồ trang sức theo bộ như thế này đều bán cả bộ chữ không bán lẻ từng thứ.
Đường Đường nhìn Hạ Dục với vẻ nghi hoặc, rốt cuộc lời nói vừa rồi của anh ấy là có ý gì?
Nhìn dáng vẻ lơ mơ của cô, Hạ Dục sực hiểu: “Bố mẹ em không nói với em sao?”
Nói gì cơ? Đường Đường càng lơ mơ hơn.
Hạ Dục hỏi lại: “Bố mẹ em không nói anh tới là để làm gì à?”
Đường Đường thật sự không hiểu, Hạ Dục không phải bác sĩ, đấu thể tới khám bệnh cho cô được.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác ấy của cô, Hạ Dục giải thích: “Xem mắt.”
“Hả? Gì cơ?” Đường Đường giật mình.
Hạ Dục lặp lại lần nữa: “Bọn họ định để anh và em xem mắt.”
“A a a!” Đường Đường sắp choáng váng luôn rồi: “Cái gì? Xem mắt? Nhưng vì sao không ai nói với em?”
Thảo nào vừa rồi ở trong phòng khách, mấy người lớn đột nhiên nói tới chủ đề ấy, còn hỏi ý của Hạ Dục, chắc không phải là thật đấy chứ?
Đường Đường rất phiền muộn: “Em chẳng biết gì cả.”.


Bình luận

Truyện đang đọc