CẤM PHẠM QUY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tên truyện: Cấm phạm quy

Tác giả: Lữ Thiên Dật

Editor: Sặc Fructose

Chương 7: Móng vuốt nhỏ

Hai người rời khỏi cục cảnh sát, lúc nãy Hoắc Thính Lan ra ngoài gấp, không gọi thêm một chiếc xe tới, cho nên ra vẻ lịch sự mà vòng ra phía trước ngồi trên ghế phó lái.

Hai mươi phút sau xe về đến nhà họ Hoắc, Diệp Từ xuống xe, cố gắng che giấu dáng đi không được tự nhiên, bước vào cửa ngồi trên ghế đẩu thay giày, nhưng vừa cởi giày ra xong đã bị Hoắc Thính Lan gọi lại.


"Chân làm sao thế?" Hoắc Thính Lan đứng ở cạnh cửa, nhíu mày chỉ chỉ chân cậu.

Diệp Từ túm ống quần đồng phục rộng thùng thình lên xem.

Cậu cảm thấy cổ chân phải hơi đau đau, hỗn chiến trước đó cậu vô ý đá trúng ống thép, lúc ấy đau đến đầu cậu run lên. Lúc ở cục cảnh sát cậu đã có kiểm tra qua, thấy chỉ là bầm tím một cục nên không để bụng. Không ngờ lúc này đã sưng như cái màn thầu, nhìn quả thật dọa người.

"... Không sao." Thái độ Diệp Từ chiếu lệ, thả ống quần xuống muốn đi.

Trong mắt cậu chuyện này thật sự không sao cả, bị bầm thế này lấy nước đá chườm một lát là được, con nít lớn lên từ xóm nghèo, bị đập riết thành quen, không yếu ớt đến vậy.

"Đừng nhúc nhích." Hoắc Thính Lan trực tiếp ngồi xổm xuống trước mặt cậu, một đầu gối chạm đất, trầm giọng nói: "Để tôi xem xem."


Miệng lưỡi như ra lệnh, đủ khí thế, Diệp Từ ngẩn ra, quên luôn từ chối.

Tay trái Hoắc Thính Lan cầm lấy mắt cá chân bầm tím của Diệp Từ, tay phải kéo kéo ống quần lên trên. Không đụng chạm gì nhiều, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay Alpha vẫn như đốt cháy mắt cá chân đang đặc biệt nhạy cảm vì sưng tấy.

Diệp Từ nắm chặt quai đeo cặp sách, cứng đờ duỗi chân.

Là chân Omega, thanh tú thon dài, được khóa chặt trong đôi tất trắng bằng vải bông. Chất vải hơi cũ, lại được giặt đến trắng tinh, lấy ra từ đôi giày thể thao cũng sạch sẽ như thế, không có mùi gì. Hình dáng ngón chân múp múp lộ lên dưới lớp vải tất, vì khẩn trương mà không tự chủ được hơi cong lên...

Dáng vẻ thật đáng yêu.

"... Sưng to như vậy, không thể loại trừ trường hợp bị gãy xương." Quá trình kiểm tra thật ra cũng chỉ 2 – 3 giây như thế, thậm chí còn ngắn hơn. Để tránh bị nghi ngờ, Hoắc Thính Lan kiềm chế dời tầm mắt đi: "Tôi đưa em đi bệnh viện chụp X-quang."


"Không gãy xương... tôi, tôi tự biết." Diệp Từ nhận thấy không khí biến hóa vi diệu, mắt cá chân phải bị Hoắc Thính Lan cầm nhẹ lấy bỗng chốc tê dại, nửa người cũng như thế. Cậu xấu hổ ngại ngùng, đột nhiên rút chân về, mang dép lê vào muốn bước đi.

"Đừng dẫm chân này xuống." Hoắc Thính Lan theo bản năng nắm chặt lấy.

Mắt cá chân này, anh đã sớm nắm qua trăm ngàn lần, đâu chỉ nắm lấy, còn đặt lên vai, đã hôn, đã mút qua. Dù cho anh nghĩ rằng bây giờ không giống như xưa, Diệp Từ còn lạ lẫm với anh, từng giây từng phút anh phải nhủ với mình rằng phải ngụy trang lịch sự, phải tị hiềm, cũng khó tránh khỏi có đôi khi tình cảm dâng trào, mất đi lễ độ.

Chất liệu vải của quần thể dục mềm nhẵn, che đi một đoạn cẳng chân lanh lợi.

Bởi vì quá gầy, còn thon hơn trước kia từng nắm qua.
Từ lúc Diệp Từ qua đời vì tai nạn đời trước, đến bây giờ...

Đã bao lâu rồi họ chưa tiếp xúc thân mật?

Tâm tâm niệm niệm, người yêu mất mà tìm lại được, lại còn mơn mởn đáng yêu, ngực Hoắc Thính Lan rung động đến nóng lên, dây đàn trong đầu đứt mất một dây, không chỉ không lập tức buông ra, mà suýt nữa còn muốn thuận thế cầm đến hôn một cái.

Cùng lúc đó pheromone của Alpha cấp A+ thẩm thấu vào vải dệt, Diệp Từ như bị một cái kẹp gắp than nóng đỏ làm phỏng, sợi dây trong đầu từ lúc dọn vào nhà họ Hoắc đến giờ vẫn luôn căng chặt đột nhiên "pặc" một tiếng đứt ngang.

Còn không chờ Hoắc Thính Lan làm ra hành động không ổn, Diệp Từ đã rút chân lại, vừa hung vừa thẹn rống một câu: "Đừng đụng vào tôi!"

Ngay sau đó, đỏ ửng lỗ tai khập khiễng nhảy về phòng ngủ, đóng sập cửa.
Rầm một tiếng vang lớn.

"..." Hoắc Thính Lan vẫn quỳ gối tại chỗ, lát sau mới hoàn hồn, vừa áy náy, vừa cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Cũng may, chưa kịp làm gì cả.

Nhưng mà, rõ ràng chưa kịp làm gì, vẫn bị xem là lưu manh.

Kiếm củi ba năm thiêu một giờ rồi...

Hoắc Thính Lan xoa xoa thái dương.

Bất kể thế nào, cái chân bị thương của Diệp Từ cũng không thể cứ để như vậy. Hoắc Thính Lan quay đầu, chú Hà rất có ánh mắt đã đứng ra xa, giả đui giả điếc bận việc, dường như không lưu ý đến tình trạng xấu hổ "đùa giỡn lưu manh không thành" của Hoắc Thính Lan với bạn nhỏ.

Hoắc Thính Lan thầm buồn cười, bảo chú gọi bác sĩ riêng tới khám cho Diệp Từ, còn mình về phòng làm việc, miễn cưỡng bình tâm lại, xử lý công việc bị cắt ngang trước đó.

Khi Hoắc Thính Lan đắm chìm trong công việc, hiệu suất làm việc vô cùng cao, mấy phần hợp đồng gõ ra rất nhanh. Khép lại một phần văn kiện cuối cùng, Hoắc Thính Lan lấy di động ra xem thời gian, nãy giờ cũng không đến một tiếng.
Phỏng chừng có lẽ Diệp Từ đã bình tĩnh lại chút, Hoắc Thính Lan lấy di động qua, muốn giải thích hành vi hôm nay của mình không có ác ý gì, click vào wechat của Diệp Từ, liền thấy trên giao diện chat rỗng tuếch vậy mà hiện là "Đối phương đang nhập..."

Hoắc Thính Lan tò mò Diệp Từ sẽ nói gì, lẳng lặng chờ, nhưng sau ba phút, giao diện vẫn hiện đứt quãng dòng "Đối phương đang nhập..."

Hoắc Thính Lan mỉm cười, tiện tay gạt ứng dụng qua đến album, nơi đó có vài đoạn video cắt ra từ camera ở bãi đua xe, là anh tiện tay lưu lại lúc ở cục cảnh sát.

Trong đó, đoạn video sớm nhất không liên quan đến trận ẩu đả này, trong video, Diệp Từ mới kết thúc cuộc đua với một tay đua khác. Cậu mặc đồng phục ngồi trên chiếc xe phân khối lớn với tạo hình tục tằng, tháo mũ bảo hiểm ra, lắc lắc mái tóc đen rối tung như chú chim non, mang theo một dáng vẻ lão luyện nhưng ngây ngô, lấy một xấp tiền mặt từ tay đua xe thua kia cất vào túi áo.
Vài đoạn video sau đó, đều là Diệp Từ lông tóc vô thương lấy một địch năm.

Hoắc Thính Lan xem đi xem lại những video đó mấy lần, khóe môi mỉm cười.

Đây chính là Diệp Từ mà đời trước anh chưa từng nhìn thấy, giấu dưới dáng vẻ mỹ nhân gốm sứ lạnh lùng yếu ớt kia, là một thiếu niên tựa cây bạch dương nhỏ.

Quả thật nhìn sao cũng không đủ.

Khi anh trở lại giao diện wechat, khung chat vẫn trống rỗng như cũ.

"Đối phương đang nhập..."

Tạm dừng vài giây, có lẽ đang tìm từ.

"Đối phương đang nhập..."

Tạm dừng, đang nhập, tạm dừng, đang nhập.

Lặp đi lặp lại.

Hoắc Thính Lan cảm thấy vừa có lỗi vừa buồn cười.

Cho dù viết bài văn 800 chữ cũng nên đánh xong rồi chứ, Diệp Từ đang... buộc tội anh sao?

Anh muốn gửi một tin qua trước, nhưng lại không rõ trạng thái lúc này của Diệp Từ, sợ một lời không hợp sẽ chọc đến bạn nhỏ xấu hổ và giận nữ nổ bùm luôn tại chỗ, khóa màn hình lại, kiên nhẫn chờ.
Phòng ngủ bên kia, Diệp Từ không biết Hoắc Thính Lan đã chờ đợi rất lâu trong phòng làm việc, cậu bọc chăn thành một cục trên giường, cẩn thận nắn nót nhập từng chữ vào khung chat, mồ hôi đầy đầu.

Cậu biết đêm nay phản ứng của mình thật thái quá, hoàn toàn vô lễ, sau khi bị pheromone của Alpha kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến bỏ chạy, cậu rối rắm đến nỗi muốn xoắn luôn thành bánh quai chèo. Cậu biết mình nên xin lỗi Hoắc Thính Lan, giáp mặt thì cậu sẽ xấu hổ đến mức không mở miệng nổi, sợ nói lắp ba chữ thành chín chữ, nhưng hình như đánh chữ cũng không tốt cho lắm, giao lưu với người khác luôn là tử huyệt của cậu.

Diệp Từ đánh một đống chữ lại xóa một đống chữ, chần chờ cả buổi trời, cuối cùng nhắm mắt, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nhấn gửi đi.

[Diệp Từ]: Hôm nay thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý rống lớn tiếng với ngài.
Hoắc Thính Lan đã chuẩn bị xong tiếp nhận lời buộc tội, nhìn thấy hàng chữ mỏng manh yếu ớt kia, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó hơi cong cong khóe môi, đánh chữ đáp lại.

[Hoắc Thính Lan]: Không sao.

[Hoắc Thính Lan]: Là do tôi không cẩn thận trước, cũng muốn xin lỗi em một tiếng.

Cực kỳ ra vẻ quân tử.

[Hoắc Thính Lan]: Có đưa chân cho bác sĩ khám chưa?

Diệp Từ nhẹ nhàng thở ra.

[Diệp Từ]: Khám rồi, đã xử lý xong.

[Hoắc Thính Lan]: Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Bên kia yên lặng một lát.

Có lẽ đang điên cuồng cân nhắc tìm từ.

Một lát sau, chuông báo tin nhắn đến ting một tiếng.

[Diệp Từ]: Ừm.

Vừa bình tĩnh vừa ung dung.

Không biết thế nào, bỗng nhiên Hoắc Thính Lan nhớ đến mấy loài chim hay bơi lội trên mặt hồ... Nửa trên bình tĩnh tự nhiên, đôi móng vuốt nhỏ bên dưới lại liều mạng quẫy.
Anh cười cười, buông di động.

Cũng không biết mấy chữ mà cặp móng vuốt nhỏ kia sửa sửa xóa xóa không gửi đi đó, là nói những gì nhỉ?

.

Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.

.

...

Chuyện ở cục cảnh sát ít nhiều cũng khiến Diệp Từ thêm tín nhiệm Hoắc Thính Lan.

Cậu không ngốc, cũng không thiếu kinh nghiệm, lưu manh trả thù ẩu đả bình thường, vào cục cảnh sát đơn giản đền tiền hòa giải là xong, có thể sử dụng tội danh gây hấn để xử lý đám người kia, chắc chắn Hoắc Thính Lan đã nhúng tay làm gì đó.

Nhưng mà sóng gió hiểu lầm sau đó cũng không làm quan hệ giữa hai người hòa hoãn hơn, Hoắc Thính Lan vẫn luôn biểu hiện ôn hòa phong độ, đáng giận chính là Diệp Từ da mặt quá mỏng, tay nải trai ngầu lại nặng tựa ba tấn, cho dù nói xin lỗi, vẫn khó tránh khỏi suy nghĩ đến chuyện lúc nãy, xấu hổ đến tê dại da đầu.
Bởi vì chuyện này, cậu tính toán thời gian sinh hoạt hằng ngày của Hoắc Thính Lan cẩn thận gấp đôi, kết quả sáng sớm hôm nay mới vừa bước đến phòng ăn đã cảm thấy không ổn —— Hoắc Thính Lan vốn nên thức dậy trễ hơn nửa tiếng với cậu đang ngồi bên bàn uống cà phê. Anh không chỉ thức sớm, còn mặc quần áo chỉnh tề, một bộ âu phục màu xanh hải quân, cổ tay áo trắng sáng chói mắt lộ ra tầm nửa tấc Anh (=1.27 cm), ngón tay dù bận vẫn ung dung khảy ngọc trai trên nút tay áo, như cố ý ngồi ở đây chặn cậu.

Diệp Từ ngẩn ra, rón ra rón rén lùi lại, muốn bỏ chạy.

"Chào buổi sáng." Hoắc Thính Lan ngước mắt, tầm mắt bắn thẳng về phía cậu: "Ăn xong bữa sáng hãy đi."

"... Chào." Diệp Từ dừng bước chân, căng da đầu nói: "Tôi biết rồi."

Cậu dịch đến chỗ đường chéo với Hoắc Thính Lan, mơ hồ nhận ra gì đó, cánh mũi hơi hơi mấp máy.
Quanh thân Hoắc Thính Lan tràn ngập mùi hương tequila, là pheromone tràn ra từ miếng dán cách trở. Diệp Từ đã hơi quen thuộc và thích ứng với hơi thở rượu mạnh này, nhưng không biết có phải ảo giác của cậu không, sáng nay luồng hơi thở này dường như không giống như trước đây, nồng nặc hơn, càng có tính xâm lược hơn, lại còn trộn lẫn một mùi... xạ hương tìиɦ ɖu͙ƈ của hùng thú dã man.

Sau cổ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nóng lên, Diệp Từ không được tự nhiên gần chết, hoảng loạn nốc mấy ngụm sữa bò, muốn nhanh chóng giải quyết bữa sáng.

Hoắc Thính Lan lẳng lặng nhìn cậu một lát, hớp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: "Có chuyện muốn giáp mặt tìm em thương lượng, nhưng sợ không thấy được em, nên thức dậy sớm một chút."

Ngụ ý là chuyện anh thức sớm hôm nay thuộc về tình huống đặc biệt, Diệp Từ không cần phải vì tránh anh mà thức dậy sớm hơn nữa, nếu không... anh sợ bạn nhỏ này sẽ thức dậy lúc nửa đêm để đi học.
Diệp Từ cầm ly sữa trong tay thở phào một hơi, hỏi: "Chuyện gì?"

Nói xong, cậu lén nhìn về phía Hoắc Thính Lan, không hiểu sao, cảm thấy anh không giống như dậy sớm, mà giống thức trắng đêm không ngủ, quanh thân tản ra một loại cảm giác mệt mỏi.

... Túng, túng dục quá độ?

Diệp Từ bỗng dời ánh mắt đi.

Alpha cấp A+ khó tìm được Omega, nhưng họ có thể tìm Beta không nhạy cảm với pheromone để phát tiết cái gì đó dư thừa nghiêm trọng của mình.

"Thật ra... kỳ nhạy cảm của tôi sắp bắt đầu rồi." Hoắc Thính Lan cắt ngang suy nghĩ miên man của Diệp Từ: "Nếu không tiến hành can thiệp, có lẽ sẽ đến vào mấy ngày hôm nay thôi."

Có lẽ sẽ đến vào mấy ngày hôm nay thôi... Đến vào mấy ngày hôm nay thôi... Mấy ngày hôm nay thôi...

Diệp Từ mơ màng hồ đồ nuốt nước bọt, lẩm bẩm tiếng "ặc", suýt chút nữa bóp nát ly sữa trong tay.
Hoắc Thính Lan dùng đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt sắc bén, vụt vụt lia qua khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Từ, yên lặng hai giây, sau đó tự giễu cười cười: "Sợ em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong, vốn dĩ không muốn nói với em. Nhưng mấy ngày qua tôi đã thử uống thuốc, cũng chẳng khác gì với không uống là bao, kỳ nhạy cảm lần này còn nghiêm trọng hơn những lần trước, một khi bắt đầu có lẽ sẽ không khống chế được bản thân, cho nên vẫn muốn hỏi ý em một chút."

Vào kỳ nhạy cảm, pheromone của Alpha phân bố siêu nhiều, nhịp tim, lưu lượng máu tăng mạnh, độ nhạy bén của các giác quan tăng đến cực hạn chịu đựng, tuyến thể tăng cường hoạt động trên diện tích rộng... Ở thời kỳ nguyên thủy, biến hóa này là vì trợ giúp cảm giác của Alpha, đuổi theo, bắt lấy Omega thuộc về mình.
Bởi vậy, nếu có thể có được pheromone của Omega trấn an, kỳ nhạy cảm của Alpha sẽ chậm lại, bởi vì đại não cho rằng mình đã tìm được Omega thích hợp rồi, không cần phải "nhạy cảm" như thế nữa.

Đây không phải kế lâu dài, nhiều lắm chỉ có thể làm kỳ nhạy cảm chậm lại một hai tháng, nhưng trừ cách này ra cũng không còn cách nào khác.

"Nếu em có thể giúp tôi làm chậm lại kỳ nhạy cảm này, vậy đối với tôi và em mà nói cũng không phải chuyện xấu..." Giọng điệu Hoắc Thính Lan trầm xuống: "Tôi nghĩ em cũng không muốn ở cạnh một Alpha mất khống chế nguy hiểm."

Độ mãnh liệt của kỳ nhạy cảm Alpha có liên quan mật thiết đến trạng thái tinh thần.

Alpha từng ly hôn, bạn đời qua đời làm tinh thần bị tổn thương, độc thân trường kỳ, hoặc ôm khát vọng mãnh liệt với một Omega nào đó, triệu chứng sẽ càng nghiêm trọng hơn, kỳ nhạy cảm cũng sẽ kéo dài hơn.
—— Thật bất hạnh, mấy điều kiện phía trên Hoắc Thính Lan đều có hết.

Cho nên kỳ nhạy cảm lúc này của anh sẽ vô cùng khủng bố, một khi bắt đầu, mặt nạ phong độ lịch sự rất khó mang tiếp.

Dựa trên trạng thái trước mắt của cả hai, phải tận lực làm chậm lại.

Diệp Từ ngập ngừng, nói không nên lời.

Hoắc Thính Lan cũng không thúc giục, yên tĩnh chờ đợi cậu tỏ thái độ.

Thỏa thuận đã ký, mấy ngày nay Hoắc Thính Lan đối xử với cậu cũng rất hào phóng, về tình về lý, cậu không nên từ chối mới đúng.

"Ngài muốn... làm," Ngón tay Diệp Từ run lên, ngón tay phải cuộn vào tay áo đồng phục "Làm cái gì?"

Hoắc Thính Lan ngóng nhìn thiếu niên đang cố tỏ ra bình tĩnh, có hơi khó mở lời. Những lời kế tiếp, dùng giấy trắng mực đen viết ra còn đỡ, một khi nói ra bằng miệng... hình như tìm từ thế nào cũng khó có thể tẩy được nghi ngờ anh đã đùa giỡn lưu manh...
Thật ra anh không ngại đùa giỡn lưu manh đúng nghĩa...

Anh chỉ sợ Diệp Từ ghét bỏ anh lưu manh thôi.

Mắt thấy Diệp Từ chờ đợi đến hoảng loạn, Hoắc Thính Lan mới hắng giọng, làm giọng điệu của mình có vẻ như chính trực một chút: "Theo như yêu cầu của thỏa thuận, em có thể cung cấp cho tôi một ít đồ dùng có chứa pheromone của em."

"..." Diệp Từ liếm môi, hoàn toàn nói không nên lời.

Đồ dùng có chứa pheromone, nghe qua thì chẳng có gì, nhưng mà có thể chứa pheromone, trừ miếng dán cách trở sau cổ ra, đại khái cũng chỉ có... quần áo.

Diệp Từ theo bản năng giơ tay sờ sờ miếng dán cách trở sau cổ. Mảnh vải không dệt vuông vức ôm trọn theo xương cổ, sờ vào có cảm giác êm ái. Bởi vì kề sát làn da, khó tránh khỏi dính phải mồ hôi, lúc bóc ra cảm giác thường hơi ẩm ướt, sờ vào mềm mềm, chứa đầy pheromone mùi hương tử lan... Nghĩ đến việc phải giao món đồ cá nhân như vậy cho Hoắc Thính Lan, tay Diệp Từ run lên, rút lại như bị điện giật.
Miếng dán cách trở không được.

Vậy chỉ còn lại quần áo.

Diệp Từ nắm khóa kéo đồng phục, chần chờ, có lẽ đầu óc đã bị ngọn lửa thẹn thùng thiêu đốt, vậy mà nóng đầu mê man hỏi một câu: "Ngài, ngài muốn cầm đi... ngửi sao?"

Lời vừa khỏi miệng, chỉ số thông minh quay lại, hối hận đến muốn may miệng mình lại.

"..."

Hoắc Thính Lan một lời khó nói hết mà trầm mặc, cố nhẹ giọng hỏi: "Nếu không?"

.

Truyện chỉ post tại phuongtanblog.wordpress.com và [email protected]@d: SacFructose

Mọi nơi khác đều là ăn cắp.

.
Chú thích:

Âu phục màu xanh hải quân:

Bình luận

Truyện đang đọc