CẨM THÀNH MÙA HOA

Lưu Hoằng tỉnh lại, rọi vào mắt là hoa sơn trà đo đỏ ngoài cửa sổ. Hắn ngồi dậy trên trường kỷ, phòng ngủ trống không, không có bóng dáng Trang Dương. Nhớ lại đêm qua hắn ôm Trang Dương ngủ, Lưu Hoằng vươn tay chạm vào vị trí Trang Dương đã nằm đêm qua, vẫn còn vương hơi thở của anh.

Cửa phòng ngủ mở rộng, Lưu Hoằng để ý thấy bên ngoài có một bóng người đang tưới hoa chăm cỏ trên hành lang.



Lưu Hoằng leo xuống giường, chầm chậm đứng lên, đau đớn vẫn ở trong phạm vi chịu đựng của hắn. Hắn chậm rãi đi ra khỏi phòng ngủ, đi tới bên cạnh Trang Dương.

Trang Dương dịu dàng nhìn Lưu Hoằng rồi lại đi chăm một khóm xuân lan(1). Lưu Hoằng cũng không nói gì, nhoài người trên lan can nhìn xuống dưới lầu, A Hà đang bận rộn bên cạnh giếng, sau cùng ánh mắt lại rơi vào Trang Lan đang múa đao.

Lưu Hoằng dạy Trang Lan một bộ đao pháp thực dụng, lại bị Trang Lan luyện thành tay chân múa máy.

“A Hoằng, sao lại ở trên lầu?”

A Hà phát hiện ra Lưu Hoằng, thắc mắc không thấy hắn đi đến mà.

“A Hoằng huynh đêm qua ngủ cùng huynh trưởng.”

Trang Lan thu đao lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Hoằng và Trang Dương trên lầu. Trang Dương mải mê chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, Lưu Hoằng nghe thế trộm liếc mắt nhìn Trang Dương.

“A Hoằng huynh bắt Hoắc Đại, bị Hoắc Đại chém một đao bị thương. Đêm qua muộn ơi là muộn còn đến tìm huynh trưởng, còn lấy kim chỉ thêu quần áo của ta đi khâu vết thương.”

Trang Lan mồm miệng, một hơi đã kể hết chuyện đêm qua.

A Hà la lớn: “Đã bắt được Hoắc Đại rồi?”

“Đêm qua Hoắc Đại bị A Hoằng huynh vào Đoàn du chước bắt được. Cũng không hỏi thăm một chút cậu hai nhà chúng ta với Hoằng huynh có giao tình gì, dạy cho gã biết tù mọt gông.”

A Dịch xách giỏ trúc, cầm liềm từ trong nhà đi ra. Trên mặt hắn ta vẫn còn vết thương cũ, đi đứng thì cũng đã hoạt bát. A Dịch lớn hơn Lưu Hoằng nhưng cũng mặt dày gọi một tiếng Hoằng huynh.

Khóe miệng Trang Dương khẽ giương lên, một nụ cười mím chi không phát ra tiếng, bị Lưu Hoằng bắt được. Lưu Hoằng cũng cười, cảm thấy sắc trời hôm nay thật tốt, ánh nắng sáng trong.

“Cậu hai, tôi về đây.”

“Tôi đưa cậu xuống.”

“Không cần, chân cậu cũng bị thương.”

Lưu Hoằng khập khiễng xuống lầu. Trang Dương dõi mắt trông theo, thấy hắn cẩn thận di chuyển bước chân, cố hết sức bước men cầu thang mà trong lòng cảm thấy khó chịu.

Một hồi Lưu Hoằng đã xuống được tới lầu một, Trang Lan nhìn thấy vội nói:

“A Hoằng huynh, cần muội đỡ huynh không.”

Trang Lan quan tâm chìa ra cánh tay gầy nhỏ, bị Lưu Hoằng đẩy ra.

“A Hoằng khoan hẵng đi, tôi gọi Đại Khánh cõng cậu.”

A Hà đứng đằng sau gọi, Lưu Hoằng vẫn tự mình đi đằng trước.

Lưu Hoằng ở nhà dưỡng thương. Mỗi ngày mẹ Lưu đều luộc trứng hầm cá, lại thường xuyên nhắc hắn, không cho phép hắn theo Đoàn du chước bắt trộm cướp nữa. Lưu Hoằng sợ mẹ lo lắng nên cũng lấy lòng, ngoan ngoãn ở nhà.

“Mẹ à, sao vẫn còn trứng gà?”

Lưu Hoằng bưng bát, thấy trong bát có một quả trứng. Hai ngày nay hắn đã ăn hết mấy quả trứng rồi. Tuy trong nhà có nuôi gà nhưng cũng chỉ có một con gà mái già, nào có đẻ được nhiều trứng như vậy.

“Cậu hai đưa, nhân lúc còn nóng ăn đi.”

Mẹ Lưu bóc vỏ trứng xong đưa cho Lưu Hoằng, trứng gà bốc hơi nóng hổi. Lưu Hoằng nhận lấy, hai ba miếng là ăn sạch. Trứng gà có thể đổi tiền, lại còn rất được giá, mẹ Lưu lại mang nấu hết cho con trai bồi bổ thân thể.

Tuy số tiền kiếm được từ làm ruộng vườn không bằng số tiền thưởng khi bắt trộm cướp nhưng khi làm nông làm vườn Lưu Hoằng sẽ không bị thương, mẹ Lưu cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm.

Mấy ngày sau Lưu Hoằng hết bệnh, hắn mang măng khô cá khô, nấm và các loại đồ khô khác xếp vào giỏ, định đánh xe ngựa vào huyện bán. Đang lúc chuyển đồ thì thấy Trang Lan chạy tới nói: “Huynh trưởng phải vào huyện thăm A Bình, A Hoằng huynh đi không?”

“Vừa hay ta cũng phải vào huyện.”

Xe ngựa nhà họ Trang vẫn như cũ, chẳng qua đã đổi một con ngựa khác.

Lưu Hoằng đánh xe chở Trang Dương và Trang Lan. Trang Lan vui vẻ ngồi ở giữa, ngăn cách Trang Dương và Lưu Hoằng, một đường ríu rít không thôi.

“Huynh trưởng, các cô ấy đang nhìn huynh hay là A Hoằng huynh?”

Đi ngang qua Lai lý, mấy cô gái hái dâu lại xúm lại vây xem.

“Nhìn huynh trưởng muội.”

“Hừ, không cho nhìn.” Trang Lan nâng tay áo che chắn, còn nói: “Không phải, mấy cô ấy đang nhìn A Hoằng huynh.”

Hôm nay Lưu Hoằng mặc một bộ quần áo mới, tóc chải búi lên rất đẹp, hơn nữa hắn không chỉ vác cung trên lưng mà còn dựa thanh trường đao. Hắn oai hùng phóng khoáng, khiến người ta chú ý. 

Xe đến huyện lị, đưa huynh muội nhà họ Trang đến nhà phu tử Nhan. Lưu Hoằng xuống xe đi theo Trang Dương, giống như tùy tùng của anh vậy. Ở nhà Trang Lan luôn không có phép tắc nhưng đến nhà người khác lại tỏ ra điềm đạm, lễ phép.

Người hầu nhà phu tử Nhan dẫn Trang Dương lên nhà chính, ở nhà chính đang có khách. Trang Dương nhìn thấy vị khách này, bước chân ngừng lại, anh có vẻ rất kinh ngạc. Lúc này Lưu Hoằng mới nhìn đến người khách ấy, đây là một chàng trai trạc ngoài hai mươi: Người đó mặc một thân áo bào xanh, tướng mạo đoan chính. Trang Dương nhìn người đó, người đó cũng nhìn lại Trang Dương. Phu tử Nhan hỏi: “Tử Mộ, cậu và Trang Sinh có quen biết à?”

Lưu Hoằng mờ mịt, Trang Lan kéo lấy tay áo Lưu Hoằng thì thầm: “Là Chu tiên sinh.”

Trang Dương đi đến trước người đàn ông áo xanh ấy, cúi phục bái lễ. Người đàn ông áo xanh nắm giữ tay Trang Dương nâng anh dậy. Người ấy nói với phu tử Nhan: “Con thủa niên thiếu đã từng thụ nghiệp cho cậu ấy, nói ra thật xấu hổ.” Trang Dương ngồi một bên cung kính gọi y: “Tiên sinh.”

Sư trò ngồi lại với nhau, quả là cảnh đẹp ý vui. Đều dung mạo xuất chúng, là người “thanh nhã ưu tú”(2).

Ánh mắt Trang Dương nhìn Chu Cảnh tràn đầy ngưỡng mộ. Bất ngờ gặp lại Chu Cảnh đã biệt tích từ lâu, Trang Dương vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Trước tiên hai người trò chuyện với phu tử Nhan, sau lại cùng nhau rời khỏi sảnh đường, sóng vai đi đến hậu viện.

lêu lêu cái lũ truyện phò

Họ đang nói những chuyện gì, Lưu Hoằng đứng xa không nghe ra được. Từ lúc thấy Chu Cảnh, thần thái Trang Dương sáng láng, trên mặt luôn tươi cười. Khi anh trò chuyện cũng rất nhiệt tình. Lưu Hoằng chưa từng thấy Trang Dương nói nhiều như vậy.

Cậu hai của hắn, đã quên hắn ở một bên.

Lưu Hoằng buồn xo ngồi trên xe ngựa. Trang Lan và A Bình đến tìm hắn, nhưng trong lời bọn họ nói câu nào cũng không rời Chu tiên sinh.

“Còn tưởng Chu tiên sinh đã đi đến một nơi rất xa không trở lại nữa. Lúc Chu tiên sinh đi, huynh trưởng còn rất buồn.”

“Chu tiên sinh mới trở về từ Hán Trung. A Lan, muội không thể quấn lấy tiên sinh như trước nữa.”

“Biết rồi, trước kia ta còn nhỏ mà.”

Trang Lan phất tay ý sao cũng được, khi còn bé cô nàng rất thích Chu Cảnh.

“Y là sư phụ của cậu hai? Trông không lớn hơn cậu hai là mấy mà.”

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Lưu Hoằng cảm thấy sao lại mời một phu tử như vậy, trước từng nghe nói cậu hai từng có một người thầy, còn tưởng phải tóc hoa râm như phu tử Nhan chứ.

A Bình nói: “Hoằng huynh, năm đó Chu tiên sinh đến Trúc lý lánh nạn, người học sâu hiểu rộng, cậu mới vời người đến dạy huynh trưởng học.”

Trang Lan nói: “Trước kia tiên sinh ở phòng của A Bình, còn dạy muội chơi đàn đấy.”

“Là dạy ta chơi đàn, muội thì luôn tới quấy rối.”

“Hừ, tiên sinh cũng dạy ta.”

Lưu Hoằng đứng dậy dỡ giỏ trúc trên xe ngựa xuống, hắn quẩy gánh lên, chuẩn bị đi.

“A Hoằng huynh, muội đi với huynh.”

“A Bình, tôi đi vào chợ bán hàng, quá trưa sẽ quay lại.”

Lưu Hoằng nhắn lại Trang Bình một câu, Trang Bình lên tiếp đáp được.

Quảng Hư Phủ| Tieutieudaodao.wordpress.com

Lưu Hoằng gồng gánh rời đi, Trang Lan đi theo sau lưng. Lưu Hoằng dừng chân, nạt: “Còn không về đi.” Trang Lan ấm ức cúi gằm, oán giận: “A Hoằng huynh hôm nay ghê thế.” Lúc này Lưu Hoằng mới ý thực được mình cục cằn, trước kia hắn chưa bao giờ nạt nộ Trang Lan.

“Muội là một cô gái, không sợ nửa đường bị người bắt mất à.”

“Không sợ, có A Hoằng huynh mà.”

Hai người đi tới chợ, Lưu Hoằng lấy một cái bao tải ra, bày hoa quả khô trên đó, Trang Lan vồn vã giúp một tay. Một lớn một nhỏ ngồi xổm dưới đất nhìn khách qua lại.

“A Hoằng huynh, buôn bán phải rao lớn lên. Phải như này này: Bán măng khô, cá khô đây.”

Trang Lan ngân giọng, học theo các lái buôn xung quanh rao rả, tiếng rao của cô nàng vương nét trẻ con.

Lưu Hoằng bán đồ chẳng bao giờ rao hàng chào mời cũng vẫn bán được, nhưng dù có Trang Lan giúp gọi rao bán nhanh, cũng không có mấy người đến mua.

“A Hoằng huynh, muội muốn ăn bánh.”

Một người bán bánh vừng quẩy gánh đi qua, Trang Lan tinh mắt nhìn thấy.

“Đây.”

Lưu Hoằng cho Trang Lan hai đồng.

Trang Lan nhanh lẹ mua một cái bánh vừng lớn, chia đôi cho Lưu Hoằng. Trang Lan vui vẻ ăn bánh, ăn đến ngon lành, còn không quên khen: “A Hoằng huynh thật tốt.”

Hai người đang ăn bánh, bất ngờ có một người đàn ông ăn mặc như gia nhân nhà giàu đi đến, ngó nghiêng đống quả khô trong giỏ, hào sảng nói: “Tôi mua hết, làm phiền cậu gánh về cho.”

“Muốn mang đến đâu? ”

“Tới phố đối diện.”

Lưu Hoằng ngốn nốt chỗ bánh vừng, vỗ tay phủi vụn bánh rồi quang gánh lên, đi theo người gia nhân. Trang Lan đi bên cạnh, ánh mắt đảo quanh người hầu ấy, không hề sợ người lạ.

Người hầu dẫn Lưu Hoằng đến một đại viện xa hoa, trong sân người làm tấp nập, lại quần là áo lượt. Sân viện rộng lớn, lầu các tráng lệ. Trang Lan nắm lấy tay Lưu Hoằng, ghé vào bên người hắn, lần đầu tiên cô nàng nhìn thấy một nơi như vậy.

“Mang đến nhà bếp đi, ở phía trước.”

Lưu Hoằng quẩy gánh qua, phát hiện ra là một biệt viện, hắn không thấy nhà bếp nên sinh nghi.

“Phòng bếp ở đâu?”

Lưu Hoằng vừa ngoảnh lại, nào còn thấy bóng dáng người hầu kia, thay vào đó là mấy kẻ hầu khỏe mạnh cầm gậy gỗ, không nói năng gì mà lao lên đánh về phía Lưu Hoằng.

“A Lan, trốn vào trong giỏ.”

Lưu Hoằng đá cái giỏ qua, Trang Lan lanh lẹ chui vào.

Hôm nay tâm trạng vốn đã không vui, gặp phải chuyện khó hiểu như vậy Lưu Hoằng vô cùng tức giận. Hắn rút đòn gánh ra, với bản lĩnh của mình đánh cho sáu bảy gã hầu tráng kiện kia cho tan tác.

“Kẻ nào tính sổ ta, ra đây cho ta!”

Đi bán đồ nên Lưu Hoằng không mang cung tên với đao —— sợ hù dọa khách mua, lúc này Lưu Hoằng chỉ có đòn gánh, một cái đòn trúc thông thường, vào tay hắn lại thành vũ khí.

Mấy gã hầu tráng kiện rên rỉ bò dậy, lui ra khỏi sảnh chính. Chẳng biết tự lúc nào, có một người đàn ông to béo ăn mặc lộng lẫy đứng ở ngoài nhà chính, bên cạnh ông ta còn có một người quen cũ, chính là Chương Trường Sinh.

“Cha, lần này cha tin chưa, huynh ấy rất lợi hại!”

“Khác với mấy kẻ tốn cơm này, mười tên tốn cơm cũng không bằng một Lưu dũng sĩ!”

Ánh mắt ngưỡng mộ và những lời khen ngợi.

Tên nhà giàu phiền phức như ruồi này nhảy tới bên Lưu Hoằng, phấn khích xoa xoa tay.

“Lưu dũng sĩ, lâu ngày không gặp còn nhớ tôi không, tôi là Trường Sinh đây.”

Lưu Hoằng quơ đòn gánh, cố nén ý nghĩ muốn tẩn cậu ta.

Trang Lan mở giỏ trúc ra, phủi mấy cây nấm khô trên đầu, nghi ngờ nhìn Chương Trường Sinh.

“Cậu chính là Lưu Hoằng ở Trúc lý?”

Cha Chương hỏi, tiếng nói của ông âm vang như chuông đồng.

“Đúng vậy.”

Lưu Hoằng nhặt đồ rơi dưới đất vào giỏ, với đám giàu xổi Lâm Cung hắn cũng không có ý định bợ đỡ.

“Ta trông cậu võ nghệ giỏi giang, có nguyện đến chỗ ta làm hộ viện không?”

Nhà giàu khó tránh khỏi bị bọn gian nhòm ngó, huống chi bây giờ thế đạo bất ổn, nhiều nhà giàu ở Lâm Cung đã bị trộm cướp quấy nhiễu.

Lưu Hoằng quẳng bó nấm trà thụ cuối cùng vào giỏ, đứng lên nhìn cha Chương nói: “Nhà có mẹ già phải chăm nom, cảm tạ đã coi trọng.”

“Dẫn mẹ cậu tới đây, có chỗ cho bà ở.”

Cha Chương thấy chuyện này không phải vấn đề.

“Đúng vậy, Lưu dũng sĩ, Phong hương sắp thành ổ cướp rồi, huynh vẫn nên nhanh chóng dẫn người nhà chuyển vào huyện thành đi.”

“Huynh xem mấy gian phòng kia, tùy huynh chọn, huynh thích ở đâu cũng được. Từ nay về sau huynh dạy ta võ nghệ, cùng ta chơi đùa, khi rảnh rỗi thì ngắm sân viện, ung dung tự tự tại.”

Chương Trường Sinh kiễng chân mới khoác được tay lên vai Lưu Hoằng, cậu ta diện mạo đẹp đẽ, lấy lòng cười với Lưu Hoằng. Lưu Hoằng kéo tay cậu ta ra, hành lễ với cha Chương, nói: “Cảm tạ đã quý mến, Lưu Hoằng tôi chỉ là một nông dân thô kệch, không quen với cuộc sống trong huyện.”

Lưu Hoằng quẩy gánh muốn đi, Chương Trường Sinh cuống cuồng gọi hắn: “Lưu dũng sĩ, huynh chớ vội đi.”

“Lưu dũng sĩ, còn có thể bàn bạc!”

“Lưu dũng sĩ, huynh không muốn là hộ viện, vậy ta vời huynh làm sư phụ của ta, đừng đi đừng đi!”

Lưu Hoằng bước nhanh hơn, sợ cậu ta đuổi kịp lại dây dưa nhì nhằng.

Chương Trường Sinh đúng thật là muốn đuổi theo, có điều bị cha Chương quát bảo dừng lại. Cậu ta ai oán nhìn bóng lưng Lưu Hoằng rời đi, rên rỉ than thở.

Rời xa nhà họ Chương rồi, Trang Lan mới nhăn mày nói: “A Hoằng huynh, tên kia thật ồn ào.”

Xem kìa, ngay cả Trang Lan hay lảm nhảm còn chê cậu ta.

Bình luận

Truyện đang đọc