CẨM Y SÁT


Editor: Qingyun
Ánh mắt của Lục Hành vô cùng nhiệt tình, chân thành mà tha thiết, Vương Ngôn Khanh giống như bị mê hoặc, theo bản năng mà đáp ứng lời hắn nói.

Nàng dừng một chút, mới hỏi: "Huynh muốn muội giúp cái gì?"
Lục Hành cười, thân mật mà vỗ vỗ tay Vương Ngôn Khanh, an ủi nói: "Đừng quá khẩn trương, ta nhờ muội giúp ta xem vài người, phân biệt xem bọn họ có nói dối không thôi.

Trần Đô Chỉ Huy Sứ đã phán án tử, nếu ta muốn lật lại bản án, nhất định phải nắm chắc được mười phần.

Khanh Khanh, muội có nguyện ý theo ta đi Bảo Định, đi một chuyến đến Lương gia?"
Lúc này Vương Ngôn Khanh thực sự kinh ngạc, mặc dù nàng mất trí nhớ, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, nàng đương nhiên ý thức được Lục Hành đang lôi kéo nàng.

Nàng cho rằng Lục Hành muốn lợi dụng năng lực của nàng để làm chuyện gì đó, lại không nghĩ tới, hóa ra là nhằm vào án này.
Vương Ngôn Khanh nhìn Lục Hành, thành thật nói: "Muội còn cho là huynh sẽ không quản loại việc nhỏ này."
Lục Hành là chính tam phẩm Chỉ Huy Sứ, ở kinh thành là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, một dân nữ bình thường lại dính án thông dâm căn bản sẽ không đến tay hắn.

Vụ án này không phải hắn phán, cũng không phải hắn thẩm, hắn căn bản không cần thiết vì một nhân vật vô danh tiểu tốt mà đi đối nghịch thượng cấp của mình.
Đôi mắt Vương Ngôn Khanh thanh triệt trong suốt, liếc một cái có thể nhìn thấu suy nghĩ bên trong.

Lục Hành nhìn đôi mắt nàng, ý thức được nàng đại khái hiểu lầm cái gì.

Lục Hành cười cười, nói: "Ta không cao thượng như như muội nghĩ đâu, sự tình không liên quan tới ta, ta từ trước đến nay lười để ý.

Chẳng qua án này vừa khéo lại để ta thấy được, sơ hở lại rõ ràng như vậy.

Để kẻ ngu dốt như vậy đạt được ý nguyện thì đấy là vũ nhục đối với Cẩm Y Vệ, bởi vậy mới khiến ta thương nhớ suốt hai ngày nay.

Khanh Khanh, muội quả thật rất thông minh, nếu muội đã nhìn thấu ý đồ của ta, vậy ta hỏi muội, muội nguyện ý không?"
Vương Ngôn Khanh thở dài, nói: "Huynh là Nhị ca của, bất luận huynh xuất phát từ mục đích gì mà giúp đích nữ Lương thị lật lại bản án, chỉ cần huynh nguyện ý ra tay là đủ rồi.

Huynh để cho muội ở trước mặt huynh nói chuyện thoải mái, tương tự, huynh cũng không cần giải thích ý đồ của huynh ở trước mặt muội.

Muội tin tưởng huynh."
"Vì sao?" Lục Hành hạ lông mày, đáy mắt giấu giếm tìm tòi nghiên cứu, thật sâu nhìn nàng, "Chỉ bởi vì ta là Nhị ca của muội?"
"Nếu muội đã lựa chọn tin tưởng huynh, thì phải tiếp nhận toàn bộ con người huynh." Vương Ngôn Khanh nói, cố ý chớp chớp mắt, cười nghịch ngợm, "Ai bảo lúc trước là huynh đem ta lãnh về nhà chứ."
Lần đầu tiên Vương Ngôn Khanh nhìn thấy mặt hắn liền biết người này tâm cơ khó lường, lòng dạ sâu xa, sẽ không có chuyện tự dưng đi giúp đỡ kẻ khác, hắn cấp ra một, tất nhiên muốn thu về ba.

Bao gồm tối nay hắn đột nhiên nói với nàng chuyện án tử Lương gia, sau lưng chắc hẳn có tính toán khác.


Nhưng mà, Vương Ngôn Khanh cam tâm tình nguyện làm thanh đao trong tay hắn.
Đây là nàng mất trí nhớ cũng không quên mất người, nàng sao có thể cự tuyệt hắn?
Vương Ngôn Khanh không muốn không khí quá trầm trọng, nàng cố ý nói đùa để hòa hoãn không khí, nhưng Lục Hành chỉ cong môi cười cười, thoạt nhìn có vẻ không bị lấy lòng.

Lục Hành trong lòng cười lạnh, đáng ra hắn không nên hỏi câu kia, nên kết thúc ở lúc Vương Ngôn Khanh nói tin tưởng hắn, để hết thảy dừng lại tại lúc vui vẻ ngọt ngào, dừng lại ở biểu cảm tình thâm ý trọng giả dối bên trên, không phải tốt hơn sao? Hà tất phải một hai hỏi vậy.
Lục Hành không muốn cảm xúc gây ảnh hưởng biểu tình, hắn cười cười, tiếp tục nói: "Có Khanh Khanh nguyện ý hỗ trợ không thể tốt hơn.

Chờ thương thế của muội tốt hơn một chút, ta sẽ an bài thủ tục, mang theo theo đi Bảo Định một chuyến, nhìn xem Lương gia rốt cuộc đang giở trò gì.

Nhưng mà, hiện tại không nắm chắc chứng cứ thì không nên lộ ra, cho nên ta muốn đổi một thân phận, lấy thân phận đôi huynh muội bình thường để ra khỏi thành.

Khanh Khanh, chuyến đi này khả năng sẽ khiến muội bị liên luỵ, phải chịu ủy khuất."
Vương Ngôn Khanh lắc đầu: "Không sao ạ.

Nhị ca con đường làm quan của huynh là quan trọng nhất, muội chịu chút ủy khuất có tính là gì."
Nàng càng nói như vậy, trong lòng Lục Hành càng không thoải mái.

Nàng ôn nhu săn sóc, chân thành tín nhiệm, tất cả đều dựa trên cơ sở hắn là dưỡng huynh của nàng.

Hiện giờ hắn ở trong mắt của nàng, thật ra là một nam nhân khác.
Lục Hành cong môi cười, thân mật mà vuốt tóc nàng, nói: "Được.

Nhưng trước khi ta rời kinh thì phải vào trong cung nói trước một tiếng, muội trước tiên ở trong nhà dưỡng bệnh, sự việc bên ngoài không cần lo lắng, tất cả đã có ta an bài.

Chờ đến khi xuất phát, ta phái người tới đón muội."
Vương Ngôn Khanh không hề dị nghị, gật đầu đồng ý, cực kỳ ngoan ngoãn.
Lục Hành ngoài miệng nói không vội, nhưng ngày thứ hai sau khi tan triều, hắn lập tức đi tìm hoàng đế.

Cẩm Y Vệ có thể trực tiếp diện thánh, thái giám vừa thấy là Lục Hành, căn bản không dám cản, lấy lòng mà chắp tay thi lễ: "Tham kiến Lục đại nhân.

Lục đại nhân, ngài tới báo cáo tấu sự cho Hoàng Thượng phải không?"
"Đúng vậy." Lục Hành cười gật đầu, "Làm phiền công công thông báo."
Thái giám nói một tiếng không dám, nhanh chóng vào bên trong truyền lời.

Không đến một hồi, thân tín bên người hoàng đế là Trương Tá tự mình bước ra nghênh đón, nói: "Lục đại nhân, thỉnh vào trong."
Lục Hành cùng Trương Tá vấn an sau đó vững bước đi vào trong điện.


Bên trong cung Càn Thanh, hoàng đế đang ngồi trên giường đả tọa*, Lục Hành hướng hoàng đế hành lễ: "Thần tham kiến Hoàng Thượng, Thánh Thượng vạn tuế."
Đả tọa (tĩnh tọa): Ngồi xếp bằng, là một phương pháp thiền có thể giúp tuần hoàn máu trở nên tốt hơn.
Hoàng đế nói bình thân, vẫn như cũ vẫn duy trì tư thế đả tọa.

Lục Hành quan sát sắc mặt hoàng đế, nói: "Hôm nay khí sắc của Thánh Thượng thật tốt, sắc mặt hồng nhuận, hơi thở ổn kế, xem ra lưu tiên đan hiệu quả không tồi."
Hoàng đế trước sau biểu tình vẫn luôn nhàn nhạt nhưng khi nghe đến đoạn sau, trên mặt hắn rốt cuộc lộ ra chút ý cười, rất là tự đắc nói: "Ngươi cũng đã nhìn ra? Trẫm sau khi dùng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng rất nhiều, mỗi khi dậy sớm tim cũng không đập nhanh giống trước, phương pháp mà Thiệu thiên sư đưa ra xem ra có tác dụng."
Lục Hành bồi hoàng đế trò chuyện, hoàng đế cao hứng, hỏi: "Ngươi tới có chuyện gì?"
Lục Hành nói: "Hoàng Thượng, thần mấy ngày trước nhận được một án tử, trái lo phải nghĩ trước sau đều cảm thấy có điểm đáng ngờ, thần thiết nghĩ nên tự mình đi nhìn một cái."
Hoàng đế cùng Lục Hành quen biết nhau mười năm trời, khi nói chuyện giọng điệu đều vô cùng tùy ý.

Hoàng đế hỏi: "Án tử gì vậy?"
Lục Hành đem án tử kế thê Lương Vệ tố cáo trưởng nữ thông dâm kể cho hoàng đế, cuối cùng, Lục Hành nói: "Một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi trong lúc phụ hiếu lại thông dâm, thực sự không đúng với lẽ thường.

Cho dù đây có là sự thật thì việc nam nữ hoan ái cũng là nhân chi thường tình, tội không đến mức phải chết.

Thế nhưng lại phán Lương thị tử hình, không khỏi quá khắc nghiệt."
Hoàng đế mười bốn tuổi vào kinh thành đăng cơ, mới đầu cảm thấy không quen với khí hậu ở kinh thành, điều này khiến hoàng đế đổ bệnh nhiều năm liền, nhiều lần tưởng như không qua khỏi.

Đoạn thời gian đó, trong cung đều cảm thấy hoàng đế sống không quá hai mươi.

Về sau đạo sĩ vào kinh thành, chậm rãi giúp hoàng đế điều dưỡng thân thể, hắn mới dần dần khỏe lên.

Dù vậy, thân thể hoàng đế vẫn vô cùng kém, nhiều bệnh tật, thường xuyên thở hổn hển ho khan, so với Lục Hành là kẻ lên trời xuống đất, thân thể tinh lực dư thừa không thể so sánh.
Thái y điều trị lâu như vậy đều không thể chữa khỏi thế nhưng đạo sĩ lại làm được.

Bọn họ cứu mạng hoàng đế, hơn nữa lại đưa ra các phương pháp điều dưỡng thân thể, khiến thân thể hoàng đế thân thể càng ngày càng tốt.

Cho nên hiện tại hoàng đế không tin thái y, không tin Phật Tổ, nhưng lại tin lời của lão đạo sĩ đó.
Đạo gia không giống như Phật gia phải cấm dục, mà lại chú ý tới đạo đức, âm dương hài hòa, hoàng đế nghĩ lại thấy cũng đúng, nữ tử tới độ tuổi cập kê, xuân tâm manh động là chuyện thường tình, nào đáng phải kêu đánh kêu giết? Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Nếu ngươi cảm thấy nghi ngờ, vậy đi kiểm tra đối chiếu sự thật một lần đi."
Lục Hành cúi đầu tuân lệnh, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia ám mang.

Hắn một chữ cũng không đề cập tới Trần Dần, nhưng đã ngầm tố cáo lão ta.

Hoàng đế là người thông minh, ngài chắc chắn sẽ tra rõ án này, tự nhiên sẽ biết Trần Dần đã đem án này định rồi.


Thậm chí Lục Hành vòng qua Trần Dần tới bẩm báo tâm tư cho hoàng đế, hoàng đế cũng có thể đoán ra.
Đây chính là sự ăn ý ngầm giữa Lục Hành và hoàng đế, để đối phó một kẻ thông minh, tuyệt đối không được thao túng hắn.

Lục Hành đã đem tâm tư của mình phơi bày rõ cho hoàng đế xem, hoàng đế xem thấu, liền cũng nguyện ý tha thứ.
Nói trắng ra là, người hướng chỗ cao đi, nước hướng nơi thấp chảy, cũng là nhân chi thường tình.

Đối với những toan tính bản năng dục vọng này, hoàng đế có thể chấp thuận.

Mà việc khiến hoàng đế không thể chấp thuận, chính là lừa gạt ngài.
Lục Hành đã đạt được mục đích, đang định cáo lui, bỗng nhiên nghe được hoàng đế hỏi: "Vụ án Trương Vĩnh, Tiêu Kính tra thế nào rồi?"
Lục Hành trong lòng hơi hơi rùng mình, nói: "Thần vẫn đang tra."
Hoàng đế gật gật đầu, không có nói tiếp, tựa hồ ngài chỉ là thuận miệng hỏi.

Mà Lục Hành biết, hoàng đế bắt đầu không kiên nhẫn.
Trễ nhất là nửa tháng, hoàng đế phải nhìn thấy kết quả.
Sau khi Lục Hành hành lễ rời khỏi cung điện, hắn đi ra Càn Thanh Môn, bước chân dần dần nhanh hơn.

Khi đi đến Tả Thuận Môn, hắn đụng một người khác đi đối diện.
Hai người ánh mắt giao nhau, trong lòng đều cảm thấy đen đủi.

Nhưng rất nhanh, Lục Hành liền bày ra bộ dạng thường ngày của hắn, đôi mắt đầy ý cười chào hỏi: "Trấn Viễn Hầu."
Phó Đình Châu đối với Lục Hành gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, cẩn thận nghe ra còn có chút nghiến răng nghiến lợi: "Lục Chỉ Huy Thiêm Sự."
Tuy Lục Hành hiện giờ tạm giữ chức Chỉ Huy Sứ, nhưng trong ngoài kinh thành đều nể tình gọi hắn là "Lục Chỉ Huy Sứ".

Mà hiển nhiên, Phó Đình Châu không thuộc nhóm người trên.
Lục Hành nghe thấy Phó Đình Châu xưng hô, cũng không có tức giận, mà ngược lại ý cười lại càng thêm đậm.

Ánh mắt Lục Hành đảo qua trên người Phó Đình Châu, ý vị không rõ mà nhìn mắt cánh tay hắn, nói: "Nam Trấn Phủ Tư còn có việc, ta đi trước, ngày sau lại cùng Trấn Viễn Hầu ôn chuyện."
Phó Đình Châu lạnh như băng nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt đầy vẻ thù hận.

Đối với loại ánh mắt này Lục Hành cũng không hề áp lực, hắn hướng Phó Đình Châu gật đầu cười cười, coi bộ muốn đi.

Lục Hành vừa bước hai bước, Phó Đình Châu không thể nhịn được nữa, xoay người nói: "Lục đại nhân."
Lục Hành dừng lại, không quay đầu lại, thong thả ung dung nói: "Không dám nhận câu đại nhân này của Trấn Viễn Hầu.

Không biết, Trấn Viễn Hầu còn có chuyện gì?"
"Ta gần đây có được chút rượu ngon, muốn mời Lục đại nhân tới nếm thử.

Chỉ tiếc Lục đại nhân thần long thấy đầu không thấy đuôi, không biết, Lục đại nhân gần đây đang ở vội cái gì?"
Lục Hành cười cười, hơi nghiêng người, nhìn về phía sau.

Tử Cấm Thành đẹp đẽ quý giá lạnh lẽo được ánh mặt trời chiếu chiếu vào trong mắt hắn, càng làm cho cặp con ngươi màu hổ phách kia liễm diễm như nước, ba quang di động, thấy không rõ thần sắc chân chính.

Lục Hành mỉm cười, nói: "Ta vội cái gì, Trấn Viễn Hầu hẳn là biết rõ."
Phó Đình Châu nắm chặt tay, cánh tay lập tức nổi gân xanh.

Hắn ta đang khiêu khích, hắn ta thế nhưng càn rỡ đến mức ở ngay trước mặt Phó Đình Châu khiêu khích.
Bởi Phó Đình Châu dùng quá sức đã khiến cánh tay vốn đang bị thương lại đau lên.

Phó Đình Châu sắc mặt lạnh như thiết, thanh âm ẩn nhẫn giận: "Lục Chỉ Huy Thiêm Sự, mọi phải có chừng mực, đừng để tự rước lấy họa."
Lục Hành nhìn Phó Đình Châu nở nụ cười, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời cao xa nhạt nhẽo, sau đó nghiêng đầu, thản nhiên mà nhìn về phía Phó Đình Châu, trong giọng nói đầy nghi hoặc vô tội: "Ta phụng thánh mệnh điều tra vụ án Trương Vĩnh, Tiêu Kính đút lót, Trấn Viễn Hầu như thế nào mà lại oán giận, hay là, cùng Trương Vĩnh, Tiêu Kính có quan hệ gì?"
Phó Đình Châu môi mỏng mím chặt, gân xanh trên cổ gân xanh lộ rõ.

Lục Hành chế nhạo xong, tâm tình trở nên rất tốt.

Hắn càng ngại không đủ, trước khi đi chân thành mà nói: "Nghe nói Trấn Viễn Hầu cùng Vĩnh Bình hầu tam tiểu thư sắp có chuyện tốt, Lục mỗ tại đây chúc mừng Trấn Viễn Hầu được như ước nguyện, có được giai nhân.

Chỉ tiếc gần đây Trấn Phủ Tư việc bận không đi được, rượu ngon Trấn Viễn Hầu, xem ra là Lục mỗ vô phúc được hưởng.

Đợi ngày sau Trấn Viễn Hầu đại hôn, Lục mỗ nhất định tới cửa lấy một chén rượu uống."
Lục Hành nói xong hướng Phó Đình Châu gật đầu, xoay người liền đi.

Phó Đình Châu trang nghiêm lãnh túc đứng ở đường hẻm Tử Cấm Thành, nhìn Lục Hành đi xa.

Trên người hắn bốn trảo phi ngư dưới ánh mặt trời lấp lánh, nhìn mà đau cả mắt.
Phó Đình Châu nắm tay càng chặt, mu bàn tay lộ rõ gân xanh.

Trong lòng Phó Đình Châu biết rõ, Khanh Khanh bị Lục Hành bắt đi, hai ngày này hắn vẫn luôn đợi Lục Hành ra điều kiện, nhưng Lục Hành vẫn bình tĩnh như trước, không hề có động tác.

Cuối cùng Phó Đình Châu không giữ được bình tĩnh, chạy tới tìm Lục Hành ngầm truy hỏi.

Kết quả, Lục Hành thằng nhãi này thế nhưng lại giả ngu.
Phó Đình Châu biết Lục Hành là kẻ không từ thủ đoạn, bởi vậy càng lo lắng cho Vương Ngôn Khanh.

Nàng một cô nương gia, lại ở trong tay Lục Hành, mỗi lần đồng hồ cát báo thức là Phó Đình Châu lại càng thêm kinh hồn táng đảm.

Phó Đình Châu hít sâu một hơi, không khí khô lạnh ở Bắc Kinh không ngừng tràn vào trong phổi, giống như bị con dao nhỏ cứa lên vô cùng đau đớn.

Hắn ngẩng đầu nhìn phía cung điện ngói xanh chập trùng ở đằng xa, trái tim giống như bị thiếu một khối, không cách nào lấp đầy.
Khanh Khanh, muội đang ở đâu?
Lục Hành từ trong cung đi ra, ngoài miệng vẫn luôn treo ý cười.

Hắn đã được sự chấp thuận của hoàng đế, hiện giờ có thể xuất phát đi Bảo Định tra án.

Lục Hành chính là Cẩm Y Vệ, việc làm giả thân phận cho mình không cần tốn nhiều sức, hắn rất nhanh đã chuẩn bị đầy đủ, sáng sớm liền mang theo Vương Ngôn Khanh rời kinh, hướng Bảo Định phủ mà đi..


Bình luận

Truyện đang đọc