Rầm Bỗng nhiên trong không gian vang lên một tiếng động lớn, cửa sổ gỉ sét bị phá văng ra, người đàn ông chui vào cửa sổ, phàn nàn: "Cậu làm cái gì mà lâu quá vậy hả? Tôi đã gọi cậu từ nãy giờ!"
Trần Hạ Duy sợ hãi lùi lại, hắn nhìn thấy khuôn mặt cậu liền không nhịn được nở nụ cười: "Sao trên đời này lại có một người đẹp như cậu nhỉ?"
"Mày là ai? Không được động vào em ấy, tao giết mày đó!" Trần Hạ Triều kích động hét.
Tút Hắn tắt kết nối, tắt cả nguồn điện thoại vì sợ Trần Hạ Triều sẽ liên lạc lại.
Hắn ta vò đầu, bấy giờ mới ngộ ra: "Cậu liên lạc với bên ngoài? Mẹ kiếp sao mình không nghĩ ra?"
Hắn quay sang nhìn khuôn mặt sợ hãi đầy cảnh giác của Trần Hạ Duy, không cầm lòng được mà cười hì hì ngu ngốc.
Bóng đen đổ xuống đỉnh đầu cậu, ngay sau đó rầm một cái, hắn đè Trần Hạ Duy trên sàn.
"Ah khuôn mặt xinh đẹp này, dù có làm với đàn ông tôi cũng tình nguyện~" Hắn suýt xoa cảm thán, mùi rượu nồng phả vào mặt Trần Hạ Duy.
...
Trương Viễn Hoài ngồi đực trên sô pha đã được một lúc lâu, bỗng nhiên hắn cầm điện thoại lên, nói với Đại Lợi: "Thời cơ đến rồi."
Như những gì hắn đã sắp đặt, rất nhiều người đứng ra bênh vực và ủng hộ Trác Nhân, cho cô ta cảm giác không gì mình không thể làm được, gan bịa chuyện cũng càng bạo hơn.
Lúc đầu chỉ dám nói anh ấy, cậu ta, dần dần ám chỉ thành tên viết tắt, cuối cùng trước sự cổ vũ của quần chúng, ngay cả tên Nguyễn Nhật Minh đã bị lôi ra rồi.
Trương Viễn Hoài nhìn bài đăng bán thảm của Trác Nhân, nói cái gì mà hai người đã ngủ cùng nhau rồi, hắn đã lấy mất lần đầu của cô ta, liền không nhịn được muốn ọe.
Đm gớm!
Chịu đựng lâu như vậy, hiệu ứng mà hắn muốn đã xuất hiện.
Trác Nhân dám thẳng mặt tag cả ba mẹ Nguyễn Nhật Minh vào để kể khổ, lợi dụng dân mạng bị dắt mũi đòi lại công bằng, khủng bố tinh thần, cưỡng ép hắn phải cưới ả thì chuyện này mới được yên.
Mắng hắn lăng nhăng cắm sừng, tệ bạc như chó còn đòi gả vào nhà hắn, mắc cười ghê.
Nhà họ Nguyễn có gốc chính trị, nhà ngoại Nguyễn Nhật Minh ba đời làm chủ ngân hàng, Trần Hạ Duy biết gia đình hắn, chắc rằng từ miệng cậu mà Trác Nhân đã nắm được thông tin này nên mới cắn mãi không buông như thế.
Ha, tiếc là Trương đại minh tinh một thời sống trong scandals và bão táp truyền thông sẽ không cho ả được toại nguyện.
Chơi trò thao túng dư luận với hắn? Xin lỗi, sống thêm hai kiếp nữa nhé!
Thật ra chuyện này không khó giải quyết, hắn vốn có thể nhờ gia đình xử lí giúp.
Nhưng Trương Viễn Hoài không cam tâm, chính là muốn tự tay đào huyệt cho con đàn bà rẻ tiền đó.
Phương thức của hắn cũng không khôn ngoan, có thể gọi là cực đoan, nhưng hả dạ là được.
Ngay thời điểm Trác Nhân cả gan thừa nhận Nguyễn Nhật Minh lấy mất lần đầu của ả, một loạt bằng chứng được tung ra.
Đáng chú ý là ảnh nóng, lời khai, cả tố cáo của rất nhiều người đàn ông.
Cô ta làm cho lớn chuyện, giờ thì chính mình dùng toàn lực cũng không cách nào ém tin lại được, mang xã hội bùng nổ rồi!
[Tài khoản N: Mắc cười vl, người đàn ông đầu tiên, người đàn ông thứ hai,...người đàn ông thứ mười của Trác Nhân.
Đm cái tít hài ẻ =)))
=> Như chơi đánh bài vậy má, rồi anh bị ụp nồi xếp số mấy?
==> Hong thấy lổ hỏng để chen vào luôn bà ơi.
=> Hà thiên lộn mà tưởng thánh nữ, lần đầu đồ, cao thủ ở rạp xiếc trung ương mới ra hả?
==> Lần đầu với anhs @[email protected]
===> Thì đúng rồi, mỗi anh một lần đầu~~]
Mặc dù những thứ trên có thể khiến danh dự và uy tín của Trác Nhân giảm sút, nhưng vẫn không đủ để ả chính thức bị hủy hoại.
Bằng chứng khiến ả thua triệt để là báo cáo liệt dương của Nguyễn Nhật Minh, đó cũng là lí do vì sao nói phương thức này của hắn cực đoan.
[Tài khoản X: Tiếc nhỉ, gia thế khủng mà bị bệnh hiểm nghèo:((
=> Nhà anh giàu, ba cái đồ quỷ đó ống nghiệm và s3x toys lo tất.
Tài khoản Y: Thôi được rồi, có gì mà phải buồn, về đây em thương.
=> Cơ hội vậy má!
=> Tui xem ảnh của anh ấy rùi, ngon trai lắm.
Với khuôn mặt đó thì tui tình nguyện dùng s3x toys cả đời.
==> Cẩn thận, có cả địa ngục theo sau bà.
Tài khoản Z: Nếu cả hai chúng ta đều không thể dùng vũ khí, anh nghĩ sao về việc để em thượng anh?
=> Ý tưởng kì quái này đã được tiếp thu.
==> Bà nội này manh động quá.]
Trương Viễn Hoài thấy dư luận lần nữa xoay chiều, bị hắn làm cho tan đàn xẻ nghé chia thành nhiều luồng, rối thành một mớ hỗn độn càng khinh bỉ: "Làm bò là giỏi."
Cuối cùng, hắn ra đòn quyết định, kết thúc mớ khó coi này với quyết tâm khiến Trác Nhân bị bạo lực mạng, không chết cũng phải phế.
"Nếu cô thích dùng dư luận ép chết người khác như vậy, vậy thì để nó giết cô đi~"
Hắn, chính là ác độc nhỏ nhen vậy đó.
Trương Viễn Hoài đã sớm nghĩ ra được cách cứu danh dự của Trần Hạ Duy rồi, chẳng phải nói Trần Hạ Duy và Nguyễn Nhật Minh biết nhau từ nhỏ sao? Mấy ngày trước hắn yêu cầu Trần Hạ Triều gửi ảnh hai người họ lúc còn nhỏ qua cho mình, mục đích để làm công cụ yêu ngôn hoặc chúng.
Nói rõ trước là hắn nể ân tình của hai nhà mới ra mặt thôi, không hề có ý tứ gì khác.
Đại Lợi nghe được chắc chắn sẽ khinh bỉ, hắn biết quan tâm quan hệ hai nhà từ lúc nào vậy? Hắn làm gì tốt bụng được như thế?
Chậc, cứng đầu cố chấp!
Đại Lợi bỗng nhiên hỏi hắn, giọng điệu không giấu được tiếc nuối: "Sao cậu không xem ảnh?"
Hắn ghét bỏ: "Có gì đáng xem đâu."
Tên nhóc đó chụp ảnh cười nói vui vẻ với thằng đàn ông khác, đm nghĩ đến là ứa gan.
"Xem đi, không hối hận đâu!" Nó kích động tới nỗi muốn tự tay nhét tấm ảnh vào đầu hắn.
Mẹ kiếp ở đâu ra loại kí chủ cãi hệ thống, lì lợm thế này chứ hả? Nó chỉ muốn tốt cho hắn thôi có được không? Tức là mấy câu mấu chốt vì có cơ chế bảo mật nên không thể nói ra, làm nó nghẹn muốn chết rồi này! Lại nói đến mấy cái đại nghịch hắn làm, nó tức đến nổi có thể phun ra một thau máu luôn có tin không? Trời đất, không biết hắn nghĩ gì mà lại chơi kiểu đó? Tự nhiên chụp ảnh thân mật với Tạ Hàm để dằn mặt chủ nhân làm gì? Có khùng thì khùng một mình thôi ba, ác vậy ai chơi lại? Hắn ngoài mặt nói muốn chấm dứt ảo tưởng của Trần Hạ Duy, không cho cậu đường lui nhưng thực chất là đang cảnh tỉnh mình chứ gì? Thừa nhận rung động với đàn ông khó tới vậy luôn hả?
Đúng là sống lâu cái gì cũng có thể thấy, cái biểu cảm vừa bị từ chối tình cảm xong lại được một thỉnh cầu vô lí lúc đó của Tạ Hàm - chẳng qua chỉ là một NPC bị hắn làm biến dạng phải nói là đặc sắc.
Nhưng đặc sắc nhất chắc là vẻ mặt sốc muốn ngất xỉu của chủ nhân rồi, thảm tới nổi nó không nhịn được cười he he.
Trong lúc Đại Lợi tự bổ não, tâm trạng Tương Viễn Hoài càng ngày tồi tệ.
Hắn cảm thấy bực bội, không hề muốn nhìn thấy bức ảnh kia chút nào.
Nhưng vì đã đến thời cơ phải đăng bài hạ đòn kết liễu nên cho dù không muốn hắn cũng phải xem để đăng cho đúng ảnh chứ.
Hắn miễn cưỡng click vào ảnh Trần Hạ Triều gửi, đột ngột một giây sau Cạch, tay hắn run rẩy làm rơi cả điện thoại.
Trương Viễn Hoài lật đật nhặt điện thoại lên, biểu cảm hoang mang sửng sốt hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Hắn lắp bắp đến nổi nói không rõ chữ: "Tại,...!tại, tại sao? Tại sao Trần Hạ Duy lại giống anh ấy như vậy?"
Anh ấy trong lời nói của hắn là nỗi đau hắn không dám đối mặt, là quá khứ ám ảnh mà hắn chưa từng vượt qua, cũng là ánh sáng duy nhất cuộc đời hắn, là người có được tình cảm không rõ tên của hắn, là Vĩnh Thương hắn một lòng tín nhiệm.
Giờ khắc này cầm hình ảnh Trần Hạ Duy nở nụ cười hạnh phúc trong tay, hắn không biết rốt cuộc cảm xúc phức tạp trong lòng mình là gì? Có niềm hi vọng không ngừng bành trướng nhưng lại nỗ lực đè nén vì sợ phải thất vọng, có cả niềm đau tê dại cả trái tim.
"Thay tao đăng bài thanh minh." Hắn ra lệnh cho Đại Lợi xong liền gọi cho Trần Hạ Triều, tay hắn run rẩy, kích động đến nổi không kìm chế được lực đạo mà tạo ra vết hằng trên điện thoại.
"Hạ Duy đang ở đâu?" Giọng hắn nghẹn ngào, tình cảm đè nén suốt mấy năm cứ thế trào ra làm hắn yếu đuối..