CẨN THẬN LỪA ĐẢO

[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Hôm nay không khí thực kỳ diệu...


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Có ai nói không phải đâu


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Nghe nói hội trưởng đại nhân cướp được Boss từ một acc cấp 81


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Khỉ a, thấp hơn 10 cấp cũng có thể thắng


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Hội trưởng không phải lên 89 rồi sao?


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Sao có thể, buổi sáng chỉ mới có 71


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: = = Không tin thì tự mình đi tra


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Cái L, thật sự 89


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Sao anh ấy thăng cấp nhanh vậy...


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Lão N hôm nay đủ loại bạo lực, xin chớ lại gần


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Nghe nói 4 ngày rồi không liên lạc được với Bố Bố


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Bố Bố không phải về quê sao


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Tình hình cụ thể không rõ


[Công hội] [Thần Keo Kiệt]: Hội trưởng bị sao vậy?


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: !!!!


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Kinh hoàng hiện thân! Xác chết vùng dậy! Thần Keo Kiệt !! Hội phó!


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: =0= Ái ya đã lâu không gặp a


[Công hội] [Thần Keo Kiệt]: Hố hố, đi công tác một chuyến, đêm qua mới về


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Cậu không onl lâu như vậy, bà xã cậu chạy theo người ta rồi


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Đúng nha đúng nha, Phong Hoa Tuyết Nguyệt đáng thương


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Hôm trước xuất hiện một anh siêu cấp vô địch đẹp trai siêu cấp vô địch dịu dàng, sau đó Phong Hoa Tuyết Nguyệt trái đợi phải đợi đợi không được cậu, theo người ta phất phất tay áo, gút đờ bai đi rồi


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]:


[Công hội] [Thần Keo Kiệt]: Hô hô, các cậu lại kết phường lừa tôi


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Bọn em nào có lừa anh a, sự thật đấy!


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Vậy đó, bé ngoan đừng nên bắt chước làm tra công, mau đuổi theo người đi!


[Công hội] [Thần Keo Kiệt]: Bà xã tôi rõ ràng ở bên cạnh tôi


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: Vậy đó, ai lừa cậu


[Công hội] [thiên sứ gãy cánh]: !! Khoan khoan! Cậu nói cái gì!


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Hình như phát hiện một chuyện khó tưởng, sờ cằm, tớ còn đang kỳ quái hôm nay sao A Lâm không gọi điện thoại giục bản thảo


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Đây đây đây đây


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: Khỉ, Tuyết Nguyệt đâu? Tuyết Nguyệt lại có thể để cậu vào cửa, nếu là tôi tôi đã trực tiếp đạp ra ngoài


[Công hội] [Thần Keo Kiệt]: Vẫn là bà xã tôi dịu dàng, bà xã đang ngủ


[Công hội] [đẹp thay một đóa hoa lài]: Tiểu Đom Đóm đừng giận đừng giận, em xem anh có bao nhiêu quan tâm chăm sóc


[Công hội] [Vũ Điệu Đom Đóm]: ...


[Công hội] [đâm đầu vào tường xin dùng sức]: Cái từ ngủ này rất tà ác có biết hay không


[Công hội] [mi cái tên tiểu yêu tinh]: Có!


.


Triệu Tư Đằng một mình xông vào phụ bản để lên max cấp, trong hành trang quăng một đống thuốc hồi sinh, cuối cùng sau N lần chết, thông qua...


Never sau khi tái sinh lại về 90 cấp, từ trong kho lấy ra trang bị trước kia mặc vào, lại là một acc max cấp sáng lấp lánh. Chỉ có điều Demon của Bố Tranh cấp bậc vẫn dừng lại qua mấy ngày tết không nhúc nhích.


Triệu Tư Đằng nhìn nhìn kênh công hội, không nghĩ tới Thần Keo Kiệt mất tích lâu như vậy đã trở lại, nghe nói còn tiến thêm một bước chạy vào trong nhà Lâm Kỳ? Nhưng anh không trồi đầu lên trong công hội, cầm di động lại nhìn nhìn, phía trên không báo tin nhắn hoặc cuộc gọi đến.


Anh và Bố Tranh đã thống nhất, qua mười lăm tháng giêng sẽ trở về, sau đó đến nhà mình. Vừa lúc khai giảng còn gần nửa tháng, hai người có thể ở cùng mấy ngày. Có điều thời gian đã qua bốn ngày, Bố Tranh bên đó không biết có chuyện gì, cả điện thoại cũng không gọi được. Anh sốt ruột cũng không có cách nào, khi đó lẽ ra nên hỏi rõ địa chỉ nhà Bố Tranh mới đúng.


Triệu Tư Đằng tắt máy tính đang muốn rót ly nước, di động trên bàn đột nhiên vang lên, anh nhanh chóng chạy trở vào, tưởng Bố Tranh gọi đến, nhưng nhìn lên lập tức mất đi hưng phấn vừa rồi.


"Alô, mẹ." Triệu Tư Đằng vừa nhận, bên kia liền nói như súng liên thanh, khiến anh có chút không phản ứng kịp, sửng sốt nửa ngày, "Từ từ, mẹ, mẹ qua đây làm gì? Còn dẫn người tới?... Chỗ này của con không lớn vậy đâu."


"Cái gì cháu trai cô bảy dì tám, mẹ, mẹ đừng tìm tiểu nam sinh giới thiệu cho con nữa được không..."


"Con có đối tượng kết giao rồi, mẹ dẫn người đến tính làm gì a."


"Không tin... Không tin con cũng không có cách nào..."


"Này này, con nói..."


Cả mặt Triệu Tư Đằng tái xanh, vốn qua tết mẹ anh muốn chuẩn bị cho anh mấy tiểu nam sinh xem mắt, cũng không biết từ đâu tìm được nhiều người như vậy. Sau đó anh lấy cớ phải trở về đuổi bản thảo bỏ chạy, ai biết bà lại gọi điện đến nói sẽ dẫn theo cháu trai của một người bạn đến chỗ mình chơi vài ngày...


Triệu Tư Đằng ném di động lên ghế sô pha, cảm giác huyệt thái dương nhảy thình thịch. Lát sau lại bắt điện thoại lên, gọi cho Bố Tranh, nhưng vẫn tắt máy.


Anh nghĩ chắc phải thu dọn đồ đạc chạy qua nhà Hạ Cẩn tị nạn, chờ bọn họ tới đây không ai mở cửa sẽ phải về thôi. Nghĩ thế liền nhanh chóng tống văn kiện trong máy tính vào ổ cứng, thu dọn một cái laptop chuẩn bị rời đi.


Có điều đáng tiếc chính là, Triệu Tư Đằng không nghĩ tới mẹ anh lại đến dưới lầu rồi mới gọi điện cho anh, đã sớm chuẩn bị tốt không cho anh chạy thoát. Anh còn chưa dọn đồ xong, chuông cửa đã vang lên.


Triệu Tư Đằng nhất thời cảm thấy đau đầu nhức óc, định giả chết không mở cửa, xem như không người ở nhà. Nhưng ai ngờ đến chuông cửa vang lên hai tiếng chợt nghe 'rắc rắc' 'cạch' mấy tiếng, khóa cửa mở, sau đó là tiếng nắm đấm cửa chuyển động, cửa mở ra...


Anh quên mất mẹ mình có chìa khóa...


"Mẹ nói con cái đứa chết tiệt này không biết mở cửa a, chẳng lẽ đang tịt trong nhà cầu, nhanh lau mông chùi đít đi ra."


Cả mặt Triệu Tư Đằng đều đen, nghe đến giọng nói sang sảng bên ngoài, đoán chừng cửa chưa đóng, cả cái lầu đều nghe được, thật sự là...


"Mẹ, sao mẹ tới nhanh vậy..." Triệu Tư Đằng nghĩ nếu nhà mình ở lầu hai, bây giờ chắc chắn sẽ nhảy cửa sổ ra ngoài, có điều... Chỉ có thể kiên trì ra ngoài nghênh đón...


Bà Triệu nhìn qua còn rất trẻ, theo phía sau là một cậu con trai giống nam sinh trung học, bộ dáng thật sự là kiểu vô cùng đáng yêu, nếu trước đây tuyệt đối thuộc loại mà Triệu Tư Đằng ưa thích, nhưng hiện tại anh nhìn thấy chỉ muốn trợn trắng mắt...


"Không nhanh con chạy mất thì sao." Bà Triệu đưa tay ném túi xách trên ghế sô pha, đẩy cậu con trai phía sau, cười nói: "Giới thiệu cho con a, đây là cháu của dì Lâm con, năm nay muốn thi lên đại học bên này, mẹ vừa nghe hai đứa sắp ở cùng một thành phố liền mang nó đến xem trước. Ai ya, lúc tới bên ngoài tuyết rơi, rất lạnh, mẹ đi đóng cửa sổ, hai đứa nói chuyện a."


Triệu Tư Đằng đưa tay vỗ vỗ trán, thế nào còn là một học sinh trung học chưa tốt nghiệp... Có lẽ mình thật sự đã già rồi, sao anh không biết học sinh cấp ba đều rảnh rỗi như vậy, không cần học thêm sao! Lại chạy lung tung đến chơi như vậy...


"Mẹ, con không phải đã nói với mẹ, con..." Triệu Tư Đằng nhìn thoáng qua cậu nam sinh ngại ngùng đứng bên cạnh sô pha, đuổi sát theo mẹ mình.


"Con cái gì a con, con nói thích nam, chúng ta đều chấp nhận rồi. Nhưng con cứ ra ngoài lêu lổng sao được a, mẹ thấy cậu bé này rất được." Bà Triệu trừng mắt liếc anh một cái, sau đó lại thần thần bí bí kéo anh qua nói, "Bộ dáng rất đáng yêu đó, con xem con xem đầu tóc cũng hợp với con, hơn nữa thành tích học tập rất tốt!"


"Tuyết rơi thật rồi, con đi đóng cửa sổ..." Triệu Tư Đằng vô lực, nhanh chóng ngắt lời bà, đổi chủ đề. Bên ngoài trời đã tối, tuyết rơi rất lớn. Anh xoay người đi đóng cửa sổ, quyết định lựa chọn không nhìn bọn họ, cùng lắm là hiện tại chạy không được thì ngày mai trời chưa sáng anh sẽ mò đi, đến trốn chỗ Hạ Cẩn.


Anh vừa đóng cửa sổ thì lại nghe có tiếng người gõ cửa, nghĩ không phải là Lâm Kỳ đến giục bản thảo chứ. Bà Triệu đang tìm chè pha trà nóng, bảo cậu trai kia ra mở cửa.


Vửa mở ra, Triệu Tư Đằng ngẩn người, người ngoài cửa một tay xách balô, không phải Bố Tranh còn có thể là ai? Anh lập tức vừa vui sướng vừa bất ngờ, vội vàng chạy tới, đẩy cậu trai ra một tay kéo người, "Bố Bố ?! Sao mấy hôm nay em cả điện thoại cũng tắt, anh tưởng em đã xảy ra chuyện."


Bố Tranh ở cửa cũng sững sờ, mở to mắt hết nhìn Triệu Tư Đằng lại nhìn cậu con trai bên cạnh. Triệu Tư Đằng vui sướng qua sau đó trong lòng chính là 'bộp' một tiếng, biết ngay bà mẹ không thể dựa vào của mình sẽ kiếm thêm phiền chứ không được gì. Anh nhanh chóng kéo Bố Tranh vào, "Nhanh vào, em mặc gì ít vậy."


"Tư Đằng ai tới vậy?..." Bà Triệu bưng tách trà từ bếp đi ra, nhìn thấy Triệu Tư Đằng đang kéo một cậu con trai, lời bên miệng nói một nửa liền ngậm lại, sau đó ánh mắt lập tức sáng ngời, "Ai ya, Tư Đằng, vị này là ai vậy?"


Triệu Tư Đằng nắm tay Bố Tranh, cảm giác lạnh vô cùng. Không biết có phải ảo giác không, rõ ràng về quê ăn tết lên tại sao lại gầy như vậy, "Bọn con vào phòng trước, mẹ, mẹ giúp con gọi cơm." Nói xong kéo Bố Tranh lên lầu.


"Này Tư Đằng..." Bà Triệu bưng tách trà một hồi không nói gì, bà còn chưa có hỏi rõ mà. Nhưng Triệu Tư Đằng làm như không nghe thấy, để lại bà và cậu bé kia mắt to trừng mắt nhỏ.


"Mau cởi áo khoác ra, bên ngoài tuyết lớn như vậy, tóc em ướt hết rồi. Anh tìm khăn tắm cho em, nhanh đi tắm, cẩn thận bị cảm." Triệu Tư Đằng nhìn tuyết trên người em ấy đều tan ra, áo khoác cũng ướt, trời lạnh như vậy không cảm cũng khó. Anh thả balô em ấy xuống đất, giúp cởi áo khoác.


"Ss -- Khỉ, anh nhẹ chút." Bố Tranh rụt rụt cánh tay, đập tay anh ra, sau đó còn liếc mắt trừng Triệu Tư Đằng, nói: "Bên ngoài là ai a? Tôi mới đi mấy ngày anh thật sự đi kiếm một cái tiểu nam sinh về thật, cẩn thận người khác bảo anh dâm loạn nhi đồng."


"Làm sao có thể." Triệu Tư Đằng thấy em ấy tức giận, vội trấn an nói: "Là họ hàng của mẹ anh, bọn họ chạy đến chơi. Tay em bị sao vậy?"


"Không sao." Bố Tranh lắc lắc tay, tự cởi áo khoác, "Tôi muốn đi tắm, mệt chết được."


"Để anh xem." Triệu Tư Đằng vòng tay, ôm em ấy vào trong ngực, sau đó lột lột tay áo em ấy lên, vốn tưởng không cẩn thận đụng trúng gì, ai ngờ đến cả cánh tay cũng xanh xanh tím tím, còn có mấy đường máu.


"Sao lại bị thế này?" Triệu Tư Đằng hít một ngụm khí lạnh, trong lòng đau tự nhiên không cần phải nói, giọng điệu mang theo chút tức giận.


"Đau chết, anh không thể nhẹ chút à." Bố Tranh vốn muốn chạy trốn, nhưng khí lực Triệu Tư Đằng quá lớn, không cẩn thận bị anh ta ấn trúng nơi ứ máu, đau đến nước mắt sắp chảy xuống.


"Anh sai rồi anh sai rồi, anh đi tìm thuốc cho em." Triệu Tư Đằng nhanh chóng thả nhẹ lực, giọng nói cũng mềm hơn rất nhiều.


"Khỉ, Triệu Tư Đằng anh TMD ở nhà giấu tiểu nam sinh, tôi bị ông già đánh sắp thành Tôn Tử, tôi còn chạy về tìm anh..." Bố Tranh nghe được lời nói nhỏ nhẹ của đối phương, gương mặt không biểu tình đột nhiên không duy trì được, la hét xong cảm thấy mũi hơi ê ẩm, bản thân không chịu thua kém, dứt khoát hướng cổ đối phương hung hăng cắn một cái.


Triệu Tư Đằng hít một hơi, cũng không dám kêu đau. Trong lòng anh co rút, nghĩ Bố Tranh có phải bị người nhà đánh không? Chẳng lẽ chuyện bọn họ bị phát hiện rồi sao? "Bố Bố em nghĩ oan anh rồi, mỗi ngày anh đều gọi điện cho em, em tắt máy mấy ngày nay anh lo muốn chết. Anh bảo Hạ Cẩn tìm giúp mà cậu ta cũng không có tin tức."


Trong lòng Bố Tranh vừa uất ức vừa tức giận, xuống miệng nhất thời không nặng nhẹ, chỉ cảm thấy hận đến nghiến răng, miệng nếm được vị máu tươi mới giật mình hối hận. Triệu Tư Đằng cũng không để ý, ôm cậu vỗ nhè nhè sau lưng, nhỏ giọng an ủi.


Bố Tranh cảm thấy mình thật sự đáng thất vọng, lúc bị đánh cũng không khóc qua, nhưng Triệu Tư Đằng vừa an ủi cậu, mắt liền chua xót khó chịu, trên mặt ngứa ngứa, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã khóc.


Bố Tranh ôm anh không buông tay, Triệu Tư Đằng cũng chưa từng thấy bộ dáng em ấy như vậy, hiểu trên vai mình chắc chắn đã thấm ướt, bên tai nghe tiếng khóc nức nở, trong lòng đau dữ dội, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bố Tranh bị đánh, trong lòng cậu chắc chắn cũng không dễ chịu gì.


Bố Tranh không nhớ rõ khi bé mình có khóc thoải mái qua như vậy chưa, chỉ là có đau lòng cũng không ai để cậu khóc, không ai an ủi cậu. Cậu khóc đến mức đau sốc hông, trong đầu cũng choáng váng, giống như bị thiếu dưỡng khí.


Triệu Tư Đằng vẫn luôn ôm em ấy, sau đó cảm thấy Bố Tranh bình tĩnh lại, đang định nói gì đó, giật giật phát hiện đối phương lại dựa vào mình, tất cả trọng tâm đè lên người anh, thế nào mà khóc xong rồi lại ngủ mất.


Triệu Tư Đằng nén thở dài một hơi, cẩn thận điều chỉnh động tác, ôm Bố Tranh đặt trên giường, lại cẩn thận cởi hết quần áo em ấy ra, kéo chăn đắp lên. Tự mình chạy đến phòng tắm lấy nước ấm và khăn lau mặt cho em ấy trước.

Bình luận

Truyện đang đọc