CẨN THẬN NGƯỜI BÊN GỐI CỦA BẠN


Lâm Tân lái xe đến quán bar đón tôi, dọc đường đi còn không ngừng lải nhải an ủi khuyên nhủ tôi: "Hôm nay em hãy ngủ một giấc đi, ngày mai chúng ta đến xin lỗi mẹ. Tranh Tranh, em không nên nói bà ấy như vậy, bà ấy một mình nuôi lớn em không dễ dàng gì."

"Trước kia sao em không phát hiện anh thông cảm cho mẹ em như vậy."

"Anh biết gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến em sợ hãi, em muốn đánh muốn mắng anh cũng không sao, nhưng em không nên giận chó đánh mèo trút giận lên mẹ em. Bà ấy cũng vì em, nghe lời anh, ngày mai anh đưa em đến xin lỗi bà ấy."

Tôi lắc đầu cười: "Anh vui lắm phải không, Lâm Tân?"

"Em nói gì vậy?"

"Anh xem, Chu Nam tốn bao tâm tư cưới Thẩm Du còn không phải vì nhìn vào gia đình cô ấy sao? Đáng tiếc anh ta không được hưởng, bây giờ mọi thứ đều là của anh, anh vui lắm phải không?"

Lâm Tân cũng cười: "Em là vợ anh, anh cũng không có gì giấu giếm em. Đương nhiên anh vui rồi, em cũng từng nói, vợ chồng chúng ta là một, em tốt thì anh mới tốt được, hiện giờ ngược lại, em vui cũng chính là anh vui."

"Đưa em đi bệnh viện, hiện giờ còn sớm, em đi gặp chú Thẩm." Tôi nói với anh ta, anh ta không nói gì mà lập tức quay đầu xe chạy đến bệnh viện.

Đi vào phòng bệnh, mẹ tôi nhìn tôi thì tức giận đi qua một bên, tôi làm như không thấy bà ấy, chỉ nói với mẹ THẩm DU: "Con muốn nói chuyện riêng với chú Thẩm."

"Con muốn nói cái gì?" Mẹ tôi kích động nhìn tôi, mẹ Thẩm Du kéo bà ấy ra khỏi phòng bệnh.

Tôi nhìn chú Thẩm, ông ấy vươn tay ra với tôi, tôi đi qua nắm lấy tay ông ấy, ngồi xuống mép giường: "Chú Thẩm, con xin lỗi, con không thể nhận ý tốt của chú. Con không phải người nhà họ Thẩm, trước kia không phải, sau này cũng không, cho dù thay đổi họ con cũng không thể thành người nhà họ Thẩm được. Chú biết điều này rõ hơn ai hết."


Ông ấy cười gật đầu: "Chú biết, ngoại trừ bọn chú, con là người duy nhất yêu thương Thẩm Du chân thành, Thẩm Du đi rồi, chỉ có con mới có tư cách có được mọi thứ của con bé."

"Chú coi trọng con rồi, bỏ qua tình cảm sang một bên, chúng ta nói chuyện công việc đi. Tập đoàn Thịnh Dương là một công ty đã lên sàn chứng khoán, nó liên quan đến quá nhiều thứ, chú không nên giao cho một người bình thường như con. Cho dù huyết thống hay là năng lực cá nhân thì Thẩm Hành Quang đều phù hợp hơn con."

Ông ấy chậm rãi lắc đầu: "Nó không phù hợp, rất nhanh nó sẽ bị đá ra khỏi hội đồng quản trị."

"Tại sao? Anh ta vẫn luôn làm tốt mà?"

Ông ấy cười lạnh: "Trước kia rất tốt nhưng từ khi Thẩm Du mất, dã tâm của nó lộ ra. Có lẽ cảm thấy chú không còn ai dùng được nữa, nó là lựa chọn duy nhất nên không còn giả vờ nữa. Con cho rằng tại sao chú phải đón đứa con riêng kia về, còn không phải vì nó làm chú thất vọng sao. Chú đã từng kỳ vọng vào nó rất cao nhưng nó..."

"Chú đừng kích động, từ từ nói."

Ông ấy càng nói càng kích động, tôi rót nước cho ông ấy uống, ông ấy thở phào một hơi, nói tiếp: "Nó không thể tiếp tục ở lại Thịnh Dương, như vậy sẽ hại Thịnh Dương."

Anh ta phạm vào sai lầm lớn thế nào mới bị đuổi ra khỏi Thịnh Dương? Tôi vẫn luôn nghi ngờ anh ta và Lâm Tân có bí mật không thể cho ai biết, có lẽ bí mật này liên quan đến Thịnh Dương.

"Chú Thẩm, mặc dù anh ta không được nhưng người kia nhất định cũng không phải con."

Ông ấy vỗ mu bàn tay tôi: "Không, Tranh Tranh, con nghe chú nói. Không phải chú xúc động nhất thời, cũng không phải suy nghĩ bồng bột. Năm trước, chú và mẹ nuôi con có mâu thuẫn, mẹ nuôi con chuẩn bị giao cổ phần cho con, muốn con đối phó với chú. Con có nhớ con làm thế nào không? COn không làm gì cả, ngược lại khuyên chú và mẹ nuôi con hòa giải. Nếu không phải con, có lẽ chú vẫn còn ở ngõ cụt, Thẩm Du trên trời có linh cũng không yên tâm. Chuyện này đổi lại là người khác chưa chắc đã làm được, Tranh Tranh, con vô tư khiến bọn chú muốn giao hết mọi thứ cho con."

Lúc ấy tôi không làm gì cả, không phải tôi không nghĩ gì mà là chưa kịp làm. Lại không ngờ vô tâm lại đổi được kết quả này. Tôi cười: "Vâng ạ, con biết rồi. Nhưng con không thể đổi thành Thẩm Tranh Tranh, con là chính con, Lương Tranh Tranh, không thay đổi cái gì."

Chú Thẩm cũng cười: "Đương nhiên, chú vốn dĩ không muốn sửa họ Thẩm cho con. Cái này con yên tâm đi."

Tôi gật đầu, hỏi: "Con có thể hỏi một chuyện không? Thẩm Hành Quang đã làm gì mà phải rời khỏi tập đoàn Thịnh Dương?"

"Chú cũng hỏi một chuyện, con và Lâm Tân sẽ ly hôn chứ?"

Tôi lắc đầu, ông ấy cũng lắc đầu: "Vậy con đừng hỏi, về nhà đi."

Quả nhiên hai người bọn họ có chuyện gì đó? Lý Thiếu Tranh cũng tham gia vào sao?

Lâm Tân đưa mẹ tôi và mẹ nuôi đi ăn, tôi rời khỏi phòng bệnh thì họ còn ở quán cafe dưới tầng. Tôi nhân cơ hội gọi cho Phạm Phạm. Bạ?‎ có‎ biết‎ tra?g‎ tru?ệ?‎ ==‎ Tr?mT‎ ru?ệ?﹒v?‎ ==

"Mấy thứ Lý Thiếu Tranh để lại, lúc ấy tôi không nghiên cứu cẩn thận, cô có thể xem lại không, xem anh ta có cùng làm dự án gì đó với Thẩm Hành Quang và Lâm Tân không?"

Vì để tránh phiền phức, đồ của anh ta để lại tôi đại khái xem xong lập tức xóa đi, chỉ có Phạm Phạm có bản sao.

"Cái này không thành vấn đề, nhưng điều phiền phức lớn nhất bây giờ là Uông Sở Sở, cô ta đang theo dõi cô. Cô phải cẩn thận."

"Khi nào? Ở quán bar sao?"

"Là sau khi cô đi, tôi thấy cô ta. Tôi đi theo cô ta, phát hiện cô ta đi theo hai người đến bệnh viện, tôi sợ cô ta làm gì cô, kết quả cô ta không làm gì mà ngồi ở cửa bệnh viện."


Tôi theo bản năng nhìn xung quanh mình: "Ý của cô là hiện giờ cô ta còn ở bệnh viện sao?"

"Đúng thế, cô ta đi vào trong rồi, cô đang ở đâu?"

Lời nhắc nhở của Phạm Phạm vẫn còn bên tai tôi đã thấy Uông Sở Sở đi về phía tôi, tôi cũng không tránh né mà bước nhanh, chạy về phía bên trái cô ta.

"Lâm Tân!" Tôi gọi to.

Lâm Tân cùng mẹ tôi đi từ phía cửa bệnh viện đến, Uông Sở Sở cũng thấy được Lâm Tân, đợi tôi quay đầu lại đã không thấy cô ta nữa, tôi nhẹ nhàng thở phào, đi đến kéo tay Lâm Tân.

"Sao thế? Sắc mặt em trắng bệch vậy."

TÔi lắc đầu nói: "Không sao, em đói thôi."

"Lâm Tân, con mau đưa Tranh Tranh đi ăn gì đi, mẹ thấy sắc mặt con không tốt, có phải tụt huyết áp không?" Mẹ nuôi quan tâm hỏi tôi, mẹ tôi vẫn kiêu ngạo ngoảnh đầu đi không nhìn tôi.

"Vậy con về trước, sáng mai con đến đưa đồ ăn sáng cho mọi người."

"Không cần đâu, đồ ăn sáng để mẹ đưa. Buổi trưa con hầm canh cá mang đến đây, họ thích uống canh cá con làm."

Cuối cùng mẹ tôi cũng mở miệng, tôi cười với bà ấy: "Mẹ thương con nên muốn con ngủ thêm. Con biết rồi, ngày mai con hầm canh cá cho hai mẹ."

Trên đường trở về tôi lại thấy Uông Sở Sở, cô ta nhìn chằm chằm xe chúng tôi, Lâm Tân tập trung lái xe nên không để ý.

"Lâm Tân, mấy cô tình nhân bên ngoài của anh xử lý hết chưa?"

Anh ta không ngờ tôi sẽ hỏi chuyện này, bỗng nhiên phanh gấp: "Em vẫn không tin anh sao?"

"Uông Sở Sở thì sao?"

"Ai?" Sắc mặt anh ta trắng bệch, đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi, nhưng tôi biết giờ phút này anh ta đang tự hỏi phải bịa chuyện gì để lừa tôi.

"Vừa rồi ở bệnh viện tôi gặp được cô ta. Đây không phải lần đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt tôi. Lâm Tân, trước kia tôi rất tin tưởng anh nhưng không có nghĩa tôi ngu. Mấy năm nay có rất nhiều phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi một cách khó hiểu, tiếp xúc với tôi nhưng tôi chưa từng nghi ngờ anh. Mãi cho đến sau khi chuyện của Lý Hân Dĩnh xảy ra, tôi mới bất giác phát hiện, hóa ra lúc trước không chỉ có cô ta. Trước kia thế nào tôi không hỏi nữa, nhưng sau này tôi không muốn trở thành Thẩm Du thứ hai."

Lâm Tân kéo tay tôi, "Tranh Tranh,anh biết anh nói gì cũng vô ích. Nhưng anh thật sự đã chia tay với cô ta, sau khi em xảy ra chuyện anh đã lập tức chia tay với cô ta."

Tôi hất tay anh ta ra: "Nhưng hiển nhiên cô ta không cho rằng như vậy. Anh xuống xe đi, không giải quyết xong chuyện này thì đừng về nhà."

"Tranh Tranh..."

"Xuống xe!"


"Tranh Tranh, em uống rượu không thể lái xe, anh đưa em về nhà trước. Em đừng nổi nóng, anh nghe em cả, ngày mai anh sẽ đi giải quyết chuyện này, đảm bảo sau này cô ta sẽ không làm phiền em nữa."

Tôi cũng không muốn tiếp tục dây dưa nhiều nữa, không để ý đến anh ta mà dựa vào xe chợp mắt ngủ.

Ngày hôm sau Lâm Tân ra ngoài, tôi cũng hẹn gặp Phạm Phạm.

"Hai ngày nữa tôi sẽ đến trại giam Phổ Giang gặp mẹ của Uông Sở Sở, cô có muốn đi cùng không?" Phạm Phạm hỏi tôi.

Tôi trực tiếp từ chối: "Nếu cô ta thật sự đang theo dõi tôi thì tôi càng không thể đi, không thể để rút dây động rừng. Lần này làm phiền cô rồi."

"Cô nhớ gửi ít tiền là được, dù sao cô cũng trở thành người thừa kế của tập đoàn Thịnh Dương."

"Chuyện có thể dùng tiền giải quyết chưa bao giờ là vấn đề, hiện giờ vấn đề là cho dù dùng nhiều tiền cũng không biết giải quyết như thế nào." Tôi thở dài nói.

"Ý cô là bí mật giữa Lâm Tân và Thẩm Hành Quang sao?"

Tôi gật đầu: "Thẩm Hành Quang bị đá ra khỏi Thịnh Dương như vậy nhất định sẽ không cam lòng. Cô nói anh ta có thể tìm Lâm Tân uy hiếp không?" Lỗ Tấn tiên sinh từng nói không gì đáng sợ bằng suy nghĩ phỏng đoán ác ý của người Trung Quốc, mà sau chuyện của Thẩm Du tôi đã học được cách suy đoán ác ý.

"Cho dù là Uông Sở Sở hay là Lâm Tân, đều sẽ theo dõi cẩn thận. Nhưng cô cũng phải chú ý an toàn, nếu không được thì ly hôn với Lâm Tân đi."

Tôi không nghĩ cô ấy sẽ nói như vậy nên có hơi bất ngờ, ngay sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ với cô ấy: "Tôi rất vui, đây là câu nói khiến tôi cảm động nhất trong năm nay."

"Đừng có ra vẻ, tôi chỉ cảm thấy không có gì quan trọng hơn sinh mạng cả. Nếu anh ta thật sự uy hiếp đến tính mạng của cô thì rời khỏi anh ta đi."

"Tôi cũng từng nghĩ đến nhưng không có cách nào, nếu ly hôn thì những uy hiếp đó vẫn tồn tại. Ngược lại ở cạnh anh ta, còn có thể lấy anh ta làm lá chắn."

"Tóm lại thì cô tự bảo trọng."

"Cô cũng vậy."

Buổi trưa tôi mang theo canh cá đến bệnh viện, Thẩm Hành Quang cung ở trong phòng bệnh, thấy tôi thì nhận lấy bình giữ nhiệt từ tay tôi rất tự nhiên: "Để tôi."

Tôi không ngăn cản anh ta, nhìn anh ta thể hiện là người cháu hiếu thảo trong phòng bệnh. Ăn cơm xong, chú Thẩm giữ chặt anh ta nói: "Tôi sẽ giải quyết chuyện đó cho cậu, cậu cứ xử lý việc bàn giao với Tranh Tranh vào tuần tới đi."

"Vâng ạ!" Anh ta trả lời rất dứt khoát.


Bình luận

Truyện đang đọc