CAO MÔN NỮ CHỦ XUYÊN THÀNH HÀO MÔN NỮ PHỤ


Kiến trúc của trung học Thuần Ninh khá đơn sơ.
Bảo vệ run rẩy lên tiếng: “Bởi vì hiệu trưởng từng dặn dò, muốn mang đến một môi trường học tập giản dị cho học sinh, như vậy bọn trẻ mới chuyên tâm học tập, tập trung hướng tới tương lai tốt đẹp!”
“Này cũng quá giản dị rồi.” Có một viên cảnh sát không nhịn được mà trào phúng, giẫm chân xuống nền nhà.
Nền được lát bằng gỗ sồi nhập khẩu.
Ngẩng đầu nhìn lên có thế thấy được đèn chùm pha lê Ý.
Cả văn phòng hiệu trưởng được thiết kế tráng lệ, rộng cỡ hơn 70 mét vuông.
Ánh mắt của các phụ huynh đều hiện lên vẻ tức giận, nếu như không phải có cảnh sát đang đứng canh tại đây, bọn họ hận không thể nhào đến đập nát hết đống đồ này.
Phòng hiệu trưởng vừa nhìn, còn có gì mà không hiểu nữa?
Rõ ràng đây chính là lấy tiền phụ huynh để làm mà!
Cộng thêm vừa rồi bị những việc bên ngoài kích thích, hiện tại đầu họ vẫn còn ong ong.
Nhất thời họ không muốn đối mặt với đủ loại cảm xúc phức tạp, tức giận, hối hận đang tràn ngập trong lồng ngực, chỉ muốn nhanh chóng trút bỏ nó đi.
Cảnh sát nhanh chóng sơ tán nhóm phụ huynh xuống tầng đợi.
Quay đầu hỏi bảo vệ: “Đã gọi điện chưa?”
“Gọi, gọi rồi.

Nhưng tôi chỉ là một bảo vệ nho nhỏ, hiệu trưởng nhận cuộc gọi, phỏng chừng cũng không thèm để ý…”
Cảnh sát nhíu mày.
“Ông ta sẽ đến thôi.” Cố Tuyết Nghi nói: “Ông ta không nỡ để bát cơm đầy tiền này bị phá hủy bởi một phụ huynh đến phá chuyện đâu.”
Người xung quanh đang hấp tấp trong lòng, quay lại nhìn dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn không ít.
Trong lúc chờ Cố Tuyết Nghi còn nhận được hai cuộc gọi.
Một cuộc là của Yến Văn Bách gọi, báo rằng bản thân đã đến điểm tham quan.

Còn một cuộc khác là của Yến Văn Xu, đầu bên kia dè dặt cẩn trọng hỏi, Yến Văn Hoành đã đi hay chưa.
Cố Tuyết nghi nhìn về phía Yến Văn Hoành.
Yến Văn Hoành lập tức ngẩng đầu mỉm cười với cô.
“Ừ, tôi đang ở trường của cậu ấy.”
Yến Văn Xu thở phào một hơi, nhưng còn chưa đợi thở phào hết hơi lại nghe thấy Cố Tuyết Nghi nói: “Nhưng mà, cậu ấy sẽ không về lại trường này học đâu.”
Yến Văn Xu: “….Cái, cái gì?”
“Nhớ ăn cơm đúng giờ.” Cố Tuyết Nghi dặn dò một câu, lập tức cúp máy.
Cố Tuyết Nghi cất điện thoại, đồng thời cũng nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần.
Cửa lớn phòng hiệu trường được mở ra.
Hiệu trưởng nhíu mày, nhanh chóng đi vào trong: “Các người….”
Ông ta khựng lại.
Hiệu trưởng vừa nhìn đã thấy Cố Tuyết Nghi ngồi trên ghế da.
Dáng vẻ thẳng tắp, trông cứ như một nữ hoàng.
….

Đó là ghế của ông ta!
Hiệu trưởng nổi nóng, xoay đầu theo bản năng tìm bảo vệ: “Các người làm trò gì vậy? Sao lại để người vào phòng hiệu trưởng? Ở đâu ra một phụ huynh không có phép tắc như vậy!”
Nhưng khi quay đầu qua, ông ta lại không nhìn thấy bảo vệ, mà là một hàng cảnh sát.
Đáy lòng hiệu trưởng “lạch cạch”, nhưng cũng chưa thực sự hoảng loạn.
Ông ta cười nói: “Mọi người đến giúp trường học xử lý phiền phức sao?” Nói xong, hiệu trưởng lại than thở: “Ài, nói ra thì, hung thủ đến hiện tại còn chưa tìm ra.

Hôm nay trường học mở lại là vì không còn cách nào, không thể ảnh hưởng đến việc học của bọn trẻ, có đúng không?”
Người của tổng cục nhíu mày: ”Còn có án mạng?”
Đáy lòng hiệu trưởng có chút hoảng, ông ta khó khăn động đậy môi dưới, hỏi: “Các vị đồng chí cảnh sát, không cùng một cục cảnh sát sao?”
“Hiệu trưởng Tiêu, chúng tôi là người của phân cục, những vị này là người của tổng cục.”
Hiệu trưởng nhanh nhẹn quay đầu, nhìn về phía Cố Tuyết Nghi: “Vậy vị này…”
Cố Tuyết Nghi chỉ Yến Văn Hoành: “Chị dâu của cậu ấy.”

Hiệu trưởng nhanh chóng nhìn theo hướng đó.
Ngay khi nhìn thấy Yến Văn Hoành, đồng tử của ông ta co rút lại.
“…Vậy, vậy là, cô, cô chính là….” Hiệu trưởng dừng một lúc mới nghĩ ra: “Cô là phu nhân nhà họ Yến!”
Người gây chuyện là Yến phu nhân!
Sao có thể chứ? Tại sao bảo vệ không nói rõ ràng trong điện thoại!
“Chắc là đã có hiểu lầm gì trong chuyện này rồi?” Hiệu trưởng xoa xoa mồ hôi trên trán: “Yến thiếu gia ở trong trường chúng tôi, chính là đối tượng được tập trung bồi dưỡng….

Tất cả mọi kiến thức giảng dạy học tập, chúng tôi đều truyền thụ hết cho Yến thiếu gia.”
“Tập trung… bồi dưỡng?” Cố Tuyết Nghi nhẹ giọng nói ra bốn chữ này.
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Cố Tuyết Nghi đứng dậy, đi đến bồn rửa tay được trang bị trong phòng hiệu trưởng.
Cô giơ tay vẫy vẫy: “Ông đến đây.”
Hiệu trưởng không hiểu chuyện gì.
Nhưng đối phương là một đại mỹ nhân, vừa có tiền có địa vị, ông ta đương nhiên không dám tự tin cho rằng đối phương đang có ý với ông ta.
Ông ta ngó nghiêng xung quanh.
Không có tiếng động.
Chỉ có vài tên bảo vệ đang run rẩy, bọn họ sợ cái gì? Sợ cảnh sát sao? Sợ cái gì… không sợ.
Hiệu trưởng hít sâu một hơi, cố ý né tránh ánh mắt của Yến Văn Hoành, sau đó mới mỉm cười đi đến bên cạnh Cố Tuyết Nghi: “Phu nhân có gì căn dặn?”
Cố Tuyết Nghi đạp thẳng vào xương chân của ông ta.
Hiệu trưởng cảm nhận ngay cơn đau truyền từ xương chân như muốn xé toạc ra, cả người bổ nhào về phía bồn rửa trước mặt.
Ông ta bị đá.
“Ui….”
Máu não của hiệu trưởng như chảy ngược về, vừa cảm thấy khó thở vừa cảm thấy mất mặt… ông ta liều mạng vùng vẫy đứng lên.
Cố Tuyết Nghi mở vòi nước bên cạnh, lại ấn ông ta vào đó, nhúng một lúc lâu.
“Cách dạy học của trường học trọng điểm của các người, đều đặc biệt như vậy sao?” Cố Tuyết Nghi không nhanh không chậm hỏi.
Người đứng ngoài phòng vệ sinh đối mặt nhìn nhau, chỉ nghe được tiếng nước chảy ào ào truyền ra.
Động tác của Cố Tuyết Nghi nhanh nhẹn dứt khoát, lực đạo lại mạnh.
Mắt kính của hiệu trưởng trực tiếp rơi vỡ, mảnh kính c ắm vào da thịt ông ta, bị nước xối vào, đau đến chết đi sống lại….
Ông ta vừa sặc sụa, vừa kêu gào.
Loại dạy bảo này… áp dụng trên người Yến Văn Hoành….

bọn họ thực sự chưa từng làm mà…..
“Không, không….” Hiệu trưởng từ phòng vệ sinh bò trở ra ngoài, đợi thấy được những người xung quanh, ông ta mới thở phào một hơi, cảm thấy bản thân không bị đối phương hại chết.
Ông ta lúng túng lên tiếng: “Không có….

không tin cô hãy hỏi Yến thiếu gia! Chúng tôi thực sự chưa từng làm chuyện này với Yến thiếu gia! Đúng….

đúng, chúng tôi từng có suy nghĩ này, mỗi học sinh đến nơi này, không cần biết là thân phận gì, đều phải phục tùng theo sự quản lý của nhà trường.

Chúng tôi cũng đã từng thử… nhưng không được, thực sự không được, những cách này áp dụng trên người Yến thiếu gia hoàn toàn không có tác dụng.

Vậy nên sau này chúng tôi….”
Yến Văn Hoành đứng lên, cắn chặt môi dưới, môi dưới rất nhanh để lại dấu răng.
Cậu nói: “Ông nói dối…”
“Tôi…” Hiệu trưởng quay đầu lại nhìn cậu.
Đúng lúc đối diện với cặp mắt lạnh như băng của Yến Văn Hoành.
Cố Tuyết Nghi ngắt ngang lời của hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Tiêu vừa mới nói, có phải xem như đã xác nhận vấn đề này, nhà trường thực sự tồn tại những hình phạt thể chất, giam cầm đối với học sinh.

Như vậy….”
Người của tổng cục cực kỳ có kinh nghiệm, lập tức vỗ ngực: “Như vậy cứ để chúng tôi xử lý! Theo quy định của pháp luật, chúng tôi có quyền bắt tạm giam….”

Hiệu trưởng kích động lên tiếng: “Không được, không được, các người không có quyền…”
Người của tổng cục nhịn không được giễu cợt: “Thế nào, đến chúng tôi cũng không có quyền, vậy ai là người có quyền?”
Cố Tuyết Nghi mượn đôi găng tay, đeo vào, sau đó xách cổ áo của hiệu trường, kéo lê người về phía hành lang.
Cô quay đầu mỉm cười nói: “Tôi đưa ông ta đi ngắm lại ngôi trường lần cuối…”
Cảnh sát ra hiệu bằng tay “OK” với cô.
Cố Tuyết Nghi đẩy ông ta về phía lan can, chỉ về phía đám đông bên dưới: “Ông nhìn thấy họ chứ? Họ chính là phụ huynh, là học sinh… họ hiện tại đang hận không thể xẻo từng miếng thịt của ông.”
Hiệu trưởng xiêu vẹo ngã trên lan can, run rẩy cảm nhận được bản thân có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nỗi sợ khủng khiếp khiến tim như ngừng lại, ông ta cố gắng phát ra tiếng động: “…..

Không, không thể nào.”
Để có thể tẩy não đám phụ huynh này đã khiến ông ta tốn không ít công sức, ông ta đã đạt đủ yêu cầu của họ, khiến họ cảm thấy ông ta là một giáo viên cực kỳ lợi hại….
“Có lẽ trong số bọn họ, sẽ có vài người không cách nào đồng cảm được với con mình.

Nhưng chỉ cần họ biết được, bản thân tốn cả đống tiền, lại chẳng được lợi ích gì, bọn họ sẽ rất tức giận….”
Hiệu trưởng kinh hãi kêu lên, rồi ngồi phịch ra đất.
Cố Tuyết Nghi buông tay, tháo bỏ găng tay, vứt lên người ông ta.
“Chủ nhiệm Vương đang đợi ông đấy.” Cố Tuyết Nghi nói xong liền quay đầu đi vào văn phòng, giơ tay ra trước mặt Yến Văn Hoành: “Đi thôi.”
Yến Văn Hoành lập tức tiến về phía trước, đặt bàn tay mình vào bàn tay của cô.
Bọn họ rất nhanh đã xuống lầu,
Lúc các phụ huynh bên dưới nhìn về Cố Tuyết Nghi, ánh mắt vẫn hiện lên sự phẫn nộ như cũ, chỉ là bên trong xen lẫn thêm chút sự hổ thẹn.
Cố Tuyết Nghi không hi vọng họ có thể lập tức tỉnh táo.
Dù sao trên thế giới này, người có năng lực suy nghĩ độc lập thực sự quá ít.
Cô dẫn theo Cố Yến Hoành ra ngoài.
Yến Văn Hoành hỏi: “Chúng ta cứ rời đi như vậy sao?”
Cố Tuyết Nghi liền đáp: “Ừ, về nhà.”
“Sẽ trở lại chứ?”
“Không trở lại nữa.”
Yến Văn Hoành khẽ mỉm cười.
Giọng nói của Hồ Vũ Hân đột nhiên truyền đến: “Về nhà, thì cũng là về nhà của chúng ta.

Hoành Hoành, về thôi, về cùng mẹ.

Mẹ sẽ tiếp tục chọn một trường mới tốt hơn cho con.”
Yén Văn Hoành thấp giọng cười, cậu lúc này mới nhìn về phía Hồ Vũ Hân: “À, không phải bà nói, nhà họ Yến mới là nhà của tôi sao?”
“Đều là nhà của con mà, lẽ nào con không muốn nhận mẹ sao?” Hồ Vũ Hân nói, nước mắt lập tức rơi: “Hoành Hoành, do mẹ trước đây không biết con ở trường phải trôi qua những ngày tháng như vậy, con không nói với mẹ….

lẽ nào là bởi vì, bởi cô ta đưa con đến đây, thay con phân bua, con liền đi theo cô ta? Con quên là mẹ đã không tiếc nguy hiểm của bản thân để sinh ra con rồi sao?”
Cố Tuyết Nghi giật môi, không chút lưu tình lên tiếng: “Ngay từ giây phút bà lựa chọn trở thành tình nhân của người khác, bà nên hiểu những điều bất hạnh đó là điều mà bà đáng nhận được, đó không phải là lý do để bà ràng buộc người khác.”
Biểu tình của Hồ Vũ Hân nháy mắt vặn vẹo.
Vợ chồng anh trai ở phía sau bà ta không nhịn nữa mà lên tiếng: “Mày nói cái gì? Mày là phu nhân nhà họ Yến, mày có tiền có thế, mày đương nhiên sẽ không hiểu rồi!”
Cố Tuyết Nghi lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, vì tôi là phu nhân nhà họ Yến.

Là người được Yến Triều danh chính ngôn thuận cưới về làm vợ.

Tôi vì sao cần phải thấu hiểu cảm giác của một ả vợ nhỏ?”
“Hoành Hoành! Không lẽ con đứng nhìn cô ta vũ nhục mẹ con như vậy?” Hồ Vũ Hân áp xuống phẫn nộ cùng đố kỵ xuống đáy lòng, lộ ra biểu cảm đau thương.
Yến Văn Hoành xoay người, ngoan ngoãn nói: “Phiền chị dâu đợi em một chút ạ.”
“Ừ.” Cố Tuyết Nghi cũng không nhiều lời, xoay người lên xe trước.

Vệ sĩ không nhịn được mà hỏi: “Phu nhân, ngài không sợ thiếu gia sẽ rời đi không trở lại sao?”
“Cậu ta là một con người, không phải đồ vật.

Tôi chỉ có thể dẫn dắt cậu ta về con đường đúng đắn, chứ không phải thay đổi suy nghĩ của cậu ấy.

Bản thân cậu ta chắc chắn đã có sự lựa chọn của riêng mình.”
Cố Tuyết Nghi không hề để ý nhiều như vậy, hôm nay đến ngôi trường này, và những việc cô làm, tất cả không chỉ vì người nhà họ Yến.
Cho dù có là thời cổ đại, cũng không thể có chuyện tùy tiện áp bức sát hại.
Ví như năm Khánh Nguyên thứ 11, triều đình đã ra luật lệ không được tùy ý dụng trượng hình hạ sát người hầu, không thể vô duyên vô cớ giết người, nếu dụng hình, sẽ ảnh hưởng đến cả gia tộc.
Càng là gia tộc lớn như nhà họ Thịnh, nhà họ Yến, thì càng hiểu được cần xem con người như một loại tài nguyên trân quý.
Đặc biệt là thế hệ con cháu, bọn họ chính là trụ cột tương lai của một quốc gia…..
Nếu như mưu tính bọn họ, vậy có khác gì tội phản quốc?
…… Nực cười chính là hiện nay lại có rất nhiều người không chịu hiểu?
Còn làm những việc bóc lột hành hạ trẻ em thanh thiếu niên.
Nghĩ đến đây, Cố Tuyết Nghi lập tức gọi điện cho Trần Vu Cẩn.
“Thư ký Trần, buổi trưa tốt lành.

Làm phiền anh rồi.” Cố Tuyết Nghi ngừng một chút, sau đó bèn kể về sự việc xảy ra tại trường trung học Thuần Ninh.
Trần Vu Cẩn nghe xong hít sâu một hơi.
Hắn không ngờ rằng phu nhân lại trở nên chính nghĩa như vậy….
Leo đến vị trí này, còn có mấy người để tâm đến việc này?
Trần Vu Cẩn trong lúc hoang mang, nhịn không được mà cảm thán.
“Vậy thiếu gia vẫn tốt chứ?”
Cố Tuyết nghi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Vẫn tốt.”
“Vậy thì tốt.

Phu nhân cần tôi làm gì tiếp theo?” Trần Vu Cẩn rất thông minh, lập tức chủ động đặt câu hỏi.
“Tiếp theo, cần phiền thư ký Trần giúp cho hai việc.

Đầu tiên, tra rõ người đứng sau trung học Thuần Ninh, thứ 2, chẳng phải trước đó tôi vừa đấu giá thắng một chút tiền sao, nếu như vẫn chưa cần dùng đến, vậy thì….” Cố Tuyết Nghi đột nhiên nghĩ đến một từ, cô ngừng một chút, nói: “Tâm lý….”
Chưa đợi cô nói xong, Trần Vu Cẩn đã lập tức hiểu.
Hắn chỉ cho rằng cô đang yếu lòng, nhịn không được nhiều lời một chút, nhưng ngược lại không có hoài nghi việc Cố Tuyết Nghi không rành rọt các cụm từ đó.
Trần Vu Cẩn: “Được, tôi đã hiểu, tôi sẽ sớm có câu trả lời cho phu nhân.

Về số tiền đấu giá, tôi sẽ cho người đưa đến chỗ các đứa trẻ đó để chúng được điều trị tâm lý miễn phí.

Mời bác sĩ tâm lý từ nước ngoài về được chứ?”
Cố Tuyết Nghi không rành về các chứng bệnh tâm lý.
Bởi vì thời đại của cô, rất ít người chú ý những vấn đề này, càng không có các từ ngữ liên quan đến sức khỏe tâm lý.
Nhưng không rành, không có nghĩa là không coi trọng.
Cô trầm mặc vài giây, đáp: “Không chỉ những đứa trẻ đó, có thể mở rộng phạm vi ra toàn quốc….”
Trần Vu Cẩn khựng lại, đưa ra một đề nghị: “Phu nhân thực sự đã cân nhắc, tự mình muốn mở rộng phạm vi này?”
Đây cũng là vấn đề gần đây Trần Vu Cẩn phát hiện, cường độ xuất hiện của Cố Tuyết Nghi khá cao, thậm chí có thể so sánh với các ngôi sao hạng A.
Độ thảo luận về cô cũng khiến cho giá cổ phiếu của Yến thị tăng lên không ít.
“Được.”
“Vậy phu nhân có muốn mở tài khoản weibo?”
“Được, tôi sẽ thử.”
Thực ra kế hoạch từ thiện như vậy, đối với Yến thị mà nói thì cũng chẳng đáng nhắc đến.
Còn không bằng cứu trợ miền núi, như vậy dễ dàng truyền thông hơn.
Bởi vì hiện tại người dân toàn nước chưa thực sự coi trọng vấn đề tâm lý con người.
Kế hoạch như vậy chưa chắc kiếm được lợi nhuận, cũng chẳng tạo thêm được bao nhiêu tiếng tăm.
Nhưng Trần Vu Cẩn có một thói quen, chính là chỉ cần đã bắt đầu thì sẽ hỗ trợ đối phương đến cùng.

Trước đây đối với Yến Triều thế nào, thì hiện tại đối với Cố Tuyết Nghi cũng không khác gì.
Hai người bàn bạc vấn đề này một lúc.
Trợ lý của thư ký Trần không rõ vấn đề, đứng ngoài cửa một lúc lâu, còn nghĩ rằng, không biết giám đốc Trần đang bàn bạc hợp đồng bao nhiêu tỉ….
Cố Tuyết Nghi ở đầu bên kia điện thoại.
Thì bên này Yến Văn Hoành đang lặng lẽ nhìn ngắm cô…..

Dáng vẻ yên tĩnh xinh đẹp của cô…..
Nhưng Hồ Vũ Hân lại cắt ngang tất cả.
Bà ta gấp gáp muốn túm lấy cánh tay của Yến Văn Hoành: “Hoành Hoành, mẹ biết con chịu khổ đã lâu, con cũng phải cho mẹ cơ hội bù đắp nhỉ….

Con cùng mẹ về nhà nhé…”
Yến Văn Hoành đột nhiên túm ngược lấy cổ tay bà ta.
Cậu ngước nhìn bà, con ngươi lộ ra vẻ trầm lặng lạnh lẽo, cậu nói: “Bà sai rồi, tôi ở đây chẳng phải chịu khổ chút nào.”
“Bà cho rằng tôi rất yếu đuối sao? Ồ, tôi biết rồi.

Năm đó khi tôi 10 tuổi, uống thuốc ngủ tự sát.

Nôn đến trời đất đảo điên, bà còn mắng tôi yếu đuối mà.

Cho nên hiện tại, bà vẫn cho rằng tôi vẫn vậy sao?”
“Thực ra vừa ở đây được tuần đầu tiên, bọn họ đã có ý đồ giáo dục tôi để khiến tôi phục tùng.

Có người nhấn tôi vào bể nước, sau đó ngày tiếp theo tôi liền cho cổ của hắn bị kẹp vào cửa sắt.

Thiếu chút nữa là đứt làm đôi rồi.

Sau đó còn có người nhốt tôi vào phòng giam, ngày kế tiếp, người đó liền nhảy lầu để rồi gãy chân….

Bọn họ rất sợ tôi….”
“Nơi này đúng là tồi tệ, nhưng ở đây tôi cũng chẳng chịu khổ chút nào.”
“Vậy nên, nhanh chóng thu lại cái sự thương hại cùng áy náy giả dối đó của bà đi.”
Cơ thể Hồ Vũ Hân bất giác run lên, không dám tin nhìn vào cậu: “Vậy….

vậy còn cô ta? Nếu mày đã không chịu khổ, mày dựa vào cái gì cảm kích cô ta? Tao mới là mẹ của mày…”
“Bà làm sao có thể so với chị ấy?” Yến Văn Hoành cười cười.
Cậu buông tay, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn trước đó, nhưng ánh mắt vẫn lạnh giá.
Yến Văn Hoành xoay người, hướng bà ta vẫy tay: “Tôi nên đi rồi.

Chị ấy sẽ đợi lâu mất.”
“Yến Văn Hoành! Mày, mày làm sao có thể…..” Anh trai của Hồ Vũ Hân cũng có chút sợ cậu, nhưng lại nhịn không được lớn giọng: “Mày làm sao có thể chối bỏ tình thân được! Mày quên ai mới là người nhà thực sự của mày à?”
Một đứa trẻ, làm sao có thể không nghe lời người lớn nói?
Yến Văn Hoành nghiêng đầu: “Các người không phải đang xài tiền của nhà họ Yến sao, tiêu riết thành ngu rồi à?”
“Mẹ quên rồi sao? Mẹ à, là mẹ dạy con đấy, không trở thành một kẻ máu lạnh bạc tình, thì làm sao có thể tranh giành với anh cả đây?”
Hồ Vũ Hân vừa nhục nhã, vừa hoảng sợ.
Tay bà ta quờ quạng nhưng chẳng cách nào bắt được Yến Văn Hoành.
Yến Văn Hoành bước dài về phía trước, đi về phía chiếc xe.
Cửa xe mở ra.
Yến Văn Hoành thấp giọng nói: “Xin lỗi…..

nói chuyện có chút lâu.”
“Không sao.” Cố Tuyết Nghi bình thản đáp.
Cậu ta che dấu rất tốt.
Nhưng cô vẫn có thể phát giác được một chút sự tức giận vẫn chưa kịp che giấu.
Chỉ là Cố Tuyết Nghi không định vạch trần.
Yến Văn Hoành cười nói: “Chị đói chưa?”
“Ừ, có chút.”
“Em đã lâu rồi chưa được dạo phố, chúng ta ra ngoài ăn nhé.” Yến Văn Hoành cười đến sáng lạng: “Hôm nay thật vui! Em mời chị dâu ăn cơm nhé! Em có tiền! Có rất nhiều tiền luôn đấy!”
Cố Tuyết Nghi vừa tạo xong tài khoản weibo.
Cô liền cất điện thoại vào, rồi đáp “Được”.
……..
Bởi vì có Cố Tuyết Nghi nhúng tay vào, tốc độ xử lý vụ việc tại trung học Thuần Ninh diễn ra rất nhanh, sau đó được phơi bày trước mặt công chúng, trong chốc lát đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc.
Cố Tuyết Nghi lại trở thành cái tên được tìm kiếm nhiều nhất..


Bình luận

Truyện đang đọc