CẬU ẤY ĐANG LÉN LÚT HỌC TẬP


Chín giờ tối, dì giúp việc nhà họ Chu tới mời Chu Thần ra sảnh ngoài.
Bữa tiệc hôm nay trên danh nghĩa là lễ trưởng thành của Chu Ngôn Lễ cho con trai Chu Thần.

Cuối cùng tất nhiên sẽ là nhân vật chính cắt bánh, ước nguyện và mở quà, rồi Chu Ngôn Lễ sẽ nói vài ba câu.
"Cháu biết rồi." Chu Thần nói với dì giúp việc xong quay đầu nói với bạn học: "Tớ lên lầu thay quần áo, mọi người ra phòng khách đợi tớ đi."
"Vậy cậu nhanh lên."
Những người bạn học này đều có gia thế nhưng không sánh được với Chu Thần, đi phòng khách không thể tránh khỏi có chút căng thẳng.
Chu Thần đè nén cao hứng, "Được".

Cậu ta đã biết quà sinh nhật mười tám tuổi là gì.

Cha đã đáp ứng tặng cậu ta một chiếc xe thể thao, chốc nữa ở sảnh sẽ tặng cho cậu.

Có thể khoe khoang trước mặt bạn học, mười phần mặt mũi.
"Cậu Bùi, cậu có muốn ngồi một chút nữa không, hay là tới sảnh ngoài?" Dì giúp việc nhiệt tình hỏi.

"Nếu cậu muốn nghỉ ngơi, tôi mang chút đồ ăn vặt lên cho cậu nhé?"
Bùi Lĩnh: ...
Vừa rồi cậu không nghe nhầm, dì giúp việc gọi Chu Thần là Tiểu Thần, vì sao tới lượt cậu lại thành cậu Bùi?
Nhìn những người bạn học của Chu Thần đang nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp và kinh ngạc, Bùi Lĩnh quyết định buộc cậu phải giả vờ rồi thế là bình tĩnh nói: "Không cần đâu, bọn cháu sẽ ra ngoài."
"Được, vậy cậu Bùi cẩn thận nhé, cậu Tiểu Bùi đi chậm một chút." Dì giúp việc nhà họ Chu vô cùng nhiệt tình."
Tiểu Bồi Tiền ngẩng đầu nhìn anh trai, bập bẹ nói: "Anh hai ơi, cậu Tiểu Bùi là nói em hỏ?"
"Hỏ hỏ ~" Bùi Lĩnh đáp lại Tiểu Bồi Tiền.
Tiểu Bồi Tiền cũng mặc kệ cậu chủ hay không cậu chủ, cảm thấy chơi vui quơ quơ tay anh trai, một đường đi ồn ào như một con dê, be be be be kêu suốt.

Nhóc cảm thấy anh trai đây là chơi với minh.

(*)
(*) Bản raw câu "Anh đang nói em hỏ?" là "哥哥小裴少爷说我咩?" thì từ 咩 [miē] là từ tượng thanh tiếng dê kêu.

Cho nên câu sau của Bùi Lĩnh là "咩咩" là đang giả tiếng dê kêu chọc Tiểu Bồi Tiền mà mình không tìm được từ nào thay thế nên để thế này.
Sau khi đi xa, bạn cùng lớp Chu Thần trong phòng chơi mới nói: "Không biết bao nhiêu tuổi mà bày đặt cậu chủ cậu đồ."

"Nhưng mà trông có vẻ không tầm thường đâu."
"Chu Thần, nhà cậu ta có nhiều tiền không? So với nhà cậu thế nào?"
Vừa tò mò, vừa ghét bỏ lại hâm mộ, nhưng cũng phải kéo người ta xuống.
Chu Thần lừa gạt nói: "Cha của tới với chú Bùi là bạn tốt thế giao."
Nói vậy cũng không sai lắm.

Mấy bạn học nghe xong cảm thấy nhà bọn họ không thể so sánh được nhưng Chu Thần có thể lại cảm thấy Bùi Lĩnh chẳng có gì ghê gớm.
"Chu Thần cũng không có khoa trương như cậu ta."
"Đúng vậy."
"Vẫn là Chu Thần khiêm tốn, không khoe khoang."
Chu Thần nghĩ đến lát nữa muốn khoe xe cho nên lại nói: "Không có, tất cả đều là bạn học với nhau cả nên đừng nói như vậy."
Phòng khách vẫn còn không khí tiệc tùng, tốp năm tốp ba khách mời giơ rượu ồn ào nói chuyện.
Bùi Hồng Hào và Chu Ngôn Lễ ngồi trên ghế sa lông nói chuyện phiếm, những người khác ở xung quanh lắng nghe, thỉnh thoảng lại khen ngợi Bùi Hồng Hào, không khí vô cùng vui vẻ.

Bùi Hồng Hào tập mãi thành quen vô cùng bình tĩnh, không làm mất mặt những vị khách này nhưng cũng không nói chuyện công việc, chỉ nói nhăng nói cuội trò chuyện đôi ba câu.
Mọi người hòa thuận ấm áp, vô cùng vui vẻ.
"Papa ơi~" Tiểu Bồi Tiền nhìn thấy papa trước tiên.
Bùi Hồng Hào cắt ngang cuộc nói chuyện, cười nói với con trai, "Tiềm Tiềm với anh trai đi đâu chơi vậy? Chơi có vui không?"
"Con với anh trai chơi bóng với lại uống sữa, anh trai cũng uống." Tiểu Bồi Tiền khoa tay với cha mình.
Bùi Hồng Hào gật đầu nhìn con trai lớn, "Con đói chưa?"
"Con không đói, chỉ là có hơi buồn ngủ." Bùi Lĩnh cảm thấy nhàm chán.
Tiểu Bồi Tiền hỏi mẹ đâu, Bùi Hồng Hào còn chưa trả lời thì Chu Ngôn lễ cười hòa ái nói: "Mẹ cháu với dì Chu đang ở trên lầu thăm em trai, một chút nữa là xuống." Rồi nói với Bùi Hồng Hào, "Không còn sớm nữa, chốc nữa Tiểu Thần cắt bánh ngọt là xong, hôm nào chúng ta lại hẹn tiếp."
Tên Bùi Hồng Hào thô lỗ quê mùa này, hôm nay nói nhiều như vậy mà không có chữ nào liên quan đến hợp đồng.

Chu Ngôn Lễ cũng không còn cách nào khác, hiểu rõ Bùi Hồng Hào yêu mến con trai lớn cho nên đành thuận theo.
"Được rồi, lần sau cùng nhau uống trà." Bùi Hồng Hào cười ha hả nói.
Chu Ngôn Lễ đứng dậy đi qua đám người, lại nói dì giúp việc lên lầu thúc giục Chu Tuần, giọng nói không phải quá kiên nhẫn, "Làm gì mà lâu như vậy? Bảo nó nhanh cái chân lên, tất cả đang chờ một mình nó thôi đấy."
Tâng bốc Bùi Hồng Hào với con trai ông ta đã đủ rồi, chẳng lẽ bây giờ lại còn bảo ông đây đi tâng bốc con trai mình nữa sao?
Dì giúp việc nơm nớp lo sợ lên lầu gọi Chu Thần.
Mấy phút sau, Chu Thần thay một bộ tây trang màu trắng, phu nhân Chu và Lý Văn Lệ cũng từ trên lầu xuống đây.
"Tiểu Thần thay y phục rồi sao? Mặc đồ trắng trông cứ như là hoàng tử vậy, có phải không lão Bùi?" Lý Văn Lệ đây là có gì nói đó.


Bà cảm thấy chưa đủ, còn khen tiếp: "Gần đây dì có hay xem phim truyền hình thấy giám đốc bá đạo đều ăn mặc như vậy.

Tiểu Thần đây đúng là giám đốc nhỏ bá đạo."
Phu nhân Chu cười phụ họa, nói: "Đúng vậy, tự nó chọn đấy.

Hôm nay có bạn học nữ trong lớp đến đây, hai ngày trước còn nghe nó luyện dương cầm có phải là hôm nay muốn biểu diễn không?"
Lời này vừa nói ra làm Chu Thần đỏ mặt, là tức đến đỏ bừng, nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng hận chết mẹ kế.
"Tiều Thần còn biết chơi dương cầm ư? Vậy đúng là lợi hại rồi.

Học tập cũng giỏi, đúng là ưu tú, lão Bùi anh nói có đúng không?" Lý Văn Lệ khen ngợi.
Hôm nay lúc Bùi Hồng Hào làm bẽ mặt con trai nhà họ Chu, lúc đó Lý Văn Lệ không có phản ứng gì, cũng không cảm thấy có gì sai.

Lúc lên lầu nói chuyện với phu nhân Chu, phu nhân Chu có nói Chu Thần là đứa nhỏ nhạy cảm, nghĩ đông nghĩ tây, cảm thấy mẹ kế muốn hại nó.

Lý Văn Lệ cũng là mẹ kế, tuy rằng không phải cùng cấp bậc với Chu phu nhân-
Chu phu nhân quá tao nhã, phim truyền hình cũng không xem, không có gì yêu thích.
Nhưng Lý Văn Lệ nhiệt tình, nghĩ tới hành vi lúc nãy của Bùi Hồng Hào cho nên khen Chu Thần, dù sao nói mấy lời hay cũng không mất tiền.
"Đúng đúng đúng." Bùi Hồng Hào cho vợ mình mặt mũi nhưng trong lòng lại nghĩ, đánh đàn cũng không có gì cao siêu, vẫn là Tiểu Lĩnh nhà mình được nhiều điểm tối đa như vậy mới là trâu bò.
Chu Ngôn Lễ nói theo: "Tiểu Thần, chú Bùi dì Bùi khen con, vậy con biểu diễn một bài đi."
Chu Thần nắm chặt tay vô cùng không vui.

Cậu ta luyện khúc đàn kia là muốn dùng để tỏ tình, nhưng đó là trong tiệc quốc khánh chứ không phải hôm nay.

Bây giờ có nhiều người như vậy, lại là những người không hề quen biết.
Đối thoại quá quen thuộc.
Trẻ con ở Trung Quốc, chỉ cần có chút năng khiếu, lễ tết họ hàng đến thăm, cha mẹ sẽ nói: biểu diễn một chút đi con.
Hầu hết trẻ con sẽ không vui lại còn dằn vặt.
Nhưng ở hiện trường lại có một bạn nhỏ phản bội - Bùi Lĩnh.

Đề tài này cậu vô cùng yêu thích, đây là cơ hội tốt biết bao nhiêu để mà khoe khoang.
Vừa muốn ngủ thì Chu phu nhân đã đưa gối đầu.

Muốn duy trì mặt mũi, chủ tịch Chu đích thân ra mặt cho con trai.
Đến cũng đến rồi, ngu hay sao mà không biểu diễn.
"Cha, hay là để con biểu diễn một bài." Bùi Lĩnh lần đầu tiên thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, chất trà trong người dần dần tuôn ra ngoan ngoãn cười nói: "Hôm nay đúng lúc sinh nhật của anh Tiểu Thần, làm bạn bè với nhau, con muốn biển diễn một khúc chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Lý Văn Lệ nhìn thấy nụ cười kia của Bùi Lĩnh mí mắt chợt giật một cái, cứu giúp nói: "Tiểu Lĩnh con cũng biết chơi dương cầm à?"
Bùi Hồng Hào đối với con trai muốn gì được đó, đang định đồng ý Bùi Lĩnh, nghe câu này của vợ thì lý trí quay về, sợ con trai mất mặt, nhìn qua một chút.
"Cũng biết chút chút, không phải trôi chảy lắm." Bùi Lĩnh mỉm cười.

"Anh Tiểu Thần đánh trước đi? Hay để em thả tép bắt tôm?"
Bùi Hồng Hào thấy con trai sẵn lòng thì đổi ý, không quan trọng có mất mặt hay không.

Cho dù con trai của Bùi Hồng Hào ông lên đánh bài hai con hổ, ông xem được bao nhiêu người chê cười?!
"Tiểu Thần biển diễn trước đi." Bùi Hồng Hào không muốn để con trai mình là tép.
Cho dù Bùi Lĩnh khiêm tốn cũng được, có là hai con hổ đi chẳng nữa thì nhất định con mình phải là tôm.
Chu Thần bị điều khiển, may mắn là cậu ta có học qua dương cầm.

Nghe mẹ kế của Bùi Lĩnh nói thì có vẻ như Bùi Lĩnh mới học không lâu.
Có một chiếc dương cầm lớn trong phòng khách.

Chu phu nhân văn nhã, mua đàn về thỉnh thoảng đàn vài ba nốt để vun vén tình cảm.
Đám đông dời bước, ánh đèn nhấp nháy, Chu Thần mặc tây trang màu trắng, ngồi trước đàn dương cầm.

Xuyên qua đám người nhìn thấy bạn học đều đang vây xem, nỗi bất mãn với mẹ kế trong lòng Chu Thần biến mất.

Đây là một cơ hội tốt để cậu ta thể hiện.
Cha cậu ta cũng đang nhìn cậu ta.
Vừa rồi Bùi Hồng Hào so sánh kết quả học tập với Bùi Lĩnh, đây là lúc cậu ta phải thể hiện thật tốt.
Chu Thần biểu diễn một bản nhạc phổ biến nói về tình yêu, ngọt ngọt ngào ngào.

Cậu ta chơi trôi chảy, đứng dậy xoay người cúi đầu.
Khách khứa vỗ tay, nói không tệ, rất tốt.

Bùi Hồng Hào sợ con trai áp lực lớn, nói: "Cha nghe vậy thôi chứ không biết tốt xấu thế nào.

Tiểu Lĩnh cứ yên tâm biểu diễn, có cha ở đây ủng hộ con."
"Em cũng ủng hộ anh hai nha~" Tiểu Bồi Tiền buồn ngủ dụi mắt, nghe nói anh hai tranh tài lại vực dậy tinh thần.
Lý Văn Lệ muốn bật cười khi Bùi Lĩnh đề nghị chơi đàn, giờ bà nghĩ lại càng thấy sai.


Với tính cách với Bùi Lĩnh, làm sao nó có thể chủ động tự mình làm mất mặt trước nhiều người như vậy đươc?
"Tiểu Lĩnh, con cố lên." Lý Văn Lệ do dự một chút, bổ sung: "Chừa...!Giữ lại chút mặt mũi."
Mẹ kế thật sự là tri kỷ.
Nhìn lại cha mình và Tiểu Bồi Tiền hai khuôn mặt cười ngây ngô động viên mang theo một chút lo lắng, Bùi Lĩnh: ......
Không ngờ rằng, bộ dáng bây giờ của Lý Văn Lệ đều là kết quả huấn luyện với Bùi Lĩnh xưa giờ.
Hôm nay Bùi Lĩnh mặc một bộ quần áo giản dị thoải mái, không quá trang trọng nhưng rất ưa nhìn.

Nước da cậu trắng ngần, đôi mắt hạnh xinh đẹp, sống mũi cao ngay ngắn, lông mi dài cong vút nhấp nháy dưới ánh đèn.

Nụ cười trên khuôn mặt Bùi Lĩnh vô cùng ngọt ngào, là kiểu con ngoan trò giỏi mà người lớn tuổi yêu thích.
Mọi người đang vây quanh phòng khách, ở một góc xa xa, Tần Trì Dã đang dựa vào cột nhìn người đang ngồi trước đàn.
Đủ giả vờ.
So với người nói lời cợt nhả trong trò chơi tối hôm qua như hai người khác nhau.
Các phím đàn dương cầm rơi những nốt đầu tiên.
Bùi Hồng Hào ôm con trai nhỏ nghe con trai lớn đánh đàn, hình như không phải bài hai con hổ?
Người khác nghe vào như cảm tưởng như nốt nhạc rơi xuống như cơn mưa.

Tiết tấu gấp gáp, rõ ràng không phải bản nhạc phổ biến nhưng cũng không giống nhạc cổ điển.

Âm điệu đơn giản, không có độ khó.
Bùi Lĩnh chơi vô cùng nhập tâm, nụ cười trên khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
Chu Thần giễu cợt trong lòng: Chỉ có vậy? Vậy mà không ngại-
Bản nhạc đột nhiên chuyển hướng.

Các nốt nhạc nhẹ nhàng trở nên phức tạp, Bùi Lĩnh làm một cú bứt phá thần tốc.
Những ngón tay thon dài mảnh mai lướt trên phím đàn như đang bay, chỉ có thể nhìn thấy dư ảnh.

Biểu cảm trên khuôn mặt khách khứa vây xem chuyển từ "Đứa nhỏ này cũng không tồi", "tranh cãi về trình độ" đến im bặt, kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang nhảy múa trên phím đàn.
Nốt cuối cùng rơi xuống.
Bùi Lĩnh thu tay lại, như thể đang biểu diễn trên một sân khấu hòa nhạc, thong dong đứng dậy, làm màu cho đến bước cuối cùng còn thiếu một chút.
"Khúc này dành tặng cho anh Tiểu Thần, chúc anh Tiểu Thần sinh nhật lần thứ mười tám vui vẻ nhé ~"
Phát âm tren bản nhạc bằng tiếng Pháp vô cùng chính xác.
Hoàn hảo.
Dưới tiếng vỗ tay như sấm, ánh mắt của Bùi Lĩnh bắt gặp Tần Trì Dã đang dựa vào cây cột bên ngoài đám đông.
Bạn cùng bàn, có bị tôi làm cho lóa mắt không nha~
...Vô cùng giả vờ.


Bình luận

Truyện đang đọc