CÂU CHUYỆN MẬT NGỌT



          Việc tư mà chiều nay Lâm Nại nói, thì ra chính là chuyện này ----- mang bánh xếp cho Lâm Minh Thanh.
          Nàng không khỏi cười cười, cũng không biết người này có mang theo sốt chấm hay không.
          .
          Đại lộ Thành Hà
          Trời nhá nhem tối, đèn lồng đỏ hai bên đường đồng thời sáng lên, về đêm mới thấy Đại lộ Thành Hà náo nhiệt hơn thường, trên đường tiếng gọi ầm ĩ, người đi đường đông đúc, các sạp hàng bày trên phố đi bộ cũng chen chúc không kém.
          Phủ Hòa Thuận không quá xa phố đi bộ, nhưng bởi vì bị ngăn cách bởi hai tòa cao ốc cùng một khu nghệ thuật kiến trúc cổ, vì vậy hoàn cảnh xung quanh im lặng vô cùng. Trước cổng lớn có bốn bảo vệ đứng song song hai bên, bất động như bốn pho tượng vậy, trời đông vừa vào đêm, mất đi ánh mặt trời, nhiệt độ giảm nhanh vô cùng, gió lạnh ban đêm thổi từng đợt, ở ngoài quá lâu, tứ chi nhất định sẽ bị cóng mất, Lâm Nại đứng kế cửa xe không ngừng ma sát hai tay, trước khi ra ngoài quên lấy áo khoác, hiện tại mới thấy lạnh đến run cầm cập.
          Giang Hải đã vào trong gần nửa tiếng đồng hồ, vẫn chưa thấy ra, có lẽ là Lâm Minh Thanh vẫn chưa muốn gặp cô rồi.
          Ngày hôm trước hai cha con gặp mặt, kết thúc bằng một trận im lặng không thoải mái, cả hai không ai chịu lùi một bước, Lâm Minh Thanh thái độ cứng rắn, một là tự cô quay về Bắc Kinh, hai là ông sẽ 'Mời' cô về.
          Lâm Nại luôn rất ghét kiểu ra lệnh 'Vì muốn tốt cho con' này của ông, kiên nhẫn nghe ông nói hết, không nói một lời, trực tiếp cầm chìa khóa xe đi về.
          Nhưng chuyện cần giải quyết thì cuối cùng vẫn phải giải quyết, nếu chỉ chiến tranh lạnh cũng không có tác dụng gì, một ngày bình tĩnh, cô lại chủ động đi tìm Lâm Minh Thanh, muốn cùng ông thẳng thắn, thế nhưng không đồng nghĩa là Lâm Minh Thanh muốn gặp cô.
          Gần bảy giờ, cô nhíu nhíu mày.
          Hộp giữ nhiệt vẫn còn trên tay, tay cũng mỏi, cô đặt lại mọi thứ vào xe, định chờ thêm khoảng mười phút nữa, Lâm Minh Thanh người này từ trước đến nay luôn là kiểu nói một không hai, nếu như thật sự không muốn gặp cô, có chờ tiếp cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
          Tích tắc, bảy giờ, cô nhếch nhếch môi, khuôn mặt bị lạnh đến tái nhợt nay liền càng lạnh lẽo.
          Mặt dù đã lường trước chuyện Lâm Minh Thanh sẽ không ra, nhưng khi đối mặt vẫn cảm thấy như bị tạt chậu nước lạnh vào mặt vậy.
          Thái độ của Lâm Minh Thanh, đã hết sức rõ ràng, đấy là đang nói cho cô biết ----- Không nhân nhượng.
          Cô thẩn thờ đứng một chút, mặc kệ gió lạnh như đao sắc đánh lên mặt, chỉ nhìn cánh cổng lớn của phủ Hòa Thuận, khom người ngồi vào trong xe, đang muốn cho xe chạy, thân hình to lớn của Giang Hải lại xuất hiện.
          Mặc dù bước đi không nhanh không chậm, thế nhưng rất nhanh chóng đã đi đến cửa xe, giơ tay gõ gõ lên kính. Tay của Lâm Nại đặt trên vô lăng không cử động, Giang Hải cũng kiên nhẫn chờ ở bên ngoài, giằng co chưa đến mười giây, cô hạ kính xe xuống, chuẩn bị tháo dây an toàn xuống xe.
          Thế nhưng Giang Hải cũng không phải ra đây mời cô vào, mà là thông báo cho cô biết, Lâm Minh Thanh không muốn gặp, hơn nữa là mai sáng liền rời Nam Thành.
          Tay đặt trên dây an toàn như bị đóng băng lại vậy, Lâm Nại dừng một lúc, sắc mặt trở nên xấu xí.
          Phản ứng này của Lâm Minh Thanh, thật ra cũng đã nằm trong dự tính của cô.
          Giang Hải lặng im mà đứng vững ở đó, từ trước đến nay đều rất ít lời, cái gì nên nói, cái gì không nên, mọi thứ đều dựa vào nhiệm vụ được giao, Lâm Minh Thanh thưởng thức nhất chính là điểm này ở anh, nếu không thì cũng sẽ không giữ Trưởng tử không được trọng dụng của Tưởng gia ở lại bên mình.
          Lâm Nại siết chặt lấy nắm tay mình, cuối cùng đem hộp giữ nhiệt kia giao cho anh.
          "Đây là bánh xếp cho hai người," Cô nhìn Giang Hải, giọng hơi cảm xúc, "Đại ca, năm mới vui vẻ."
          Dù sao thì cũng cùng nhau lớn lên, trước đây Giang Hải đã từng giúp đỡ cô, còn Lâm gia thì sao, cũng xem Giang Hải như người nhà vậy, Lâm Nại vẫn luôn gọi anh là Đại ca. Có lẽ là đã lâu không nghe được tiếng xưng hô này, Giang Hải giật mình.
          Lâm Nại trực tiếp lái ô-tô rời đi, chạy vào đường thẳng rồi rẽ ngay khúc quanh.
          Chờ đến khi nhìn không thấy bóng xe nữa, Giang Hải mới xoay người lại, vật trong tay có chút nặng, anh do dự, có nên mang vào hay không, đứng ở cửa một lúc lâu, vẫn lựa chọn giơ tay gõ cửa.
          Trong phòng, máy hát đĩa than đang xoay, Lâm Minh Thanh thì đứng trước cửa sổ.
          Từ cửa sổ, có thể thấy được toàn cảnh.
          Giang Hải đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra, tầng đầu chia làm hai ngăn, một ngăn giấm chua, một ngăn tương ớt, còn bánh xếp dưới đáy lại bị nấu đến bể nát, vỏ bánh rách hết, nhưng do nhân bánh không tệ, ngửi cũng còn thơm vô cùng.
          Lâm Minh Thanh ngửi được mùi vị, xoay người, mặt lạnh nhìn Giang Hải, cũng không ngăn cản anh.
          Đứng một lúc lâu ở trước cửa sổ, đương nhiên ông biết hộp bánh xếp đó là của ai đưa.
          Giang Hải lấy hai cái chén, một lớn một nhỏ, chén lớn đựng bánh xếp, chén nhỏ thì để ra trước, sau đó theo quy tắc mà đứng sang bên cạnh, gọi Lâm Minh Thanh một tiếng.
          Lâm Minh Thanh cũng không chút nể mặt, ông còn chưa đồng ý, Giang Hải liền tự ý nhận gì gì đó từ Lâm Nại, là xem ông không tồn tại sao! Ông bước đi thong thả đến trước bàn, nhìn một chút vào đống bánh xếp nát nhừ, nhất thời trên trái nhíu thành chữ xuyên [川].
          Bánh xếp bề ngoài xấu như vậy, nhìn thôi cũng đủ biết là do ai nấu.
          Nhìn chằm chằm vào nó một lúc, ông xoay người rời đi.
          Giang Hải kinh ngạc, đại khái là không ngờ đến kết quả này, trầm mặc nửa phút, anh dự định dọn dẹp mấy thứ này, kết quả lại nhìn thấy Lâm Minh Thanh cầm một cái chén nhỏ đến.
          Anh muốn nói gì đó, thế nhưng Lâm Minh Thanh ngay cả nhìn cũng không nhìn anh một cái. Anh mím mím môi, cuối cùng mới ngồi xuống.
          Một hộp bánh xếp nát nhừ, toàn bộ đều vào hết trong bụng của hai người đàn ông.
          .
          Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa tuyết, nhưng mà thẳng đến khi Lâm Nại trở về tiểu khu, mưa thì chưa có, tuyết lại càng không thấy tăm hơi, chỉ có gió đêm phần phật phần phật đánh chém kinh người, đèn lồng trên cây bị gió cuốn đến tốc ngược, trông như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
          Lâm Nại kéo kín áo quần đi lên lầu, vừa đến cửa định lấy chìa khóa, cửa bị mở từ bên trong.
          Hà Thanh Nhu trên người còn đeo tạp dề, xem ra chắc còn đang bận trong phòng bếp, nàng kéo Lâm Nại vào nhà, nhanh chóng lấy áo khoác chuẩn bị sẵn khoác lên người cô.
          "Lạnh như vậy, ra ngoài cũng không biết mặc dày một chút," Nàng nhắc nhở, ma sát bàn tay đông cứng của Lâm Nại, "Đi lấy túi sưởi ấm tay, đừng để bị cảm lạnh."
          Nàng nhìn thấy tâm trạng của Lâm Nại không tốt cho lắm, liền không hỏi nhiều, nói xong, liền quay vào trong cầm túi sưởi ấm tay.
          Nam Thành không có hệ thống lò sưởi, ngày lạnh cũng chỉ có thể mở điều hòa, hơi nóng từ điều hòa phả ra, làm cho phòng khách vừa ấm vừa khô.
          Ăn xong cơm, hai người thân mật ngồi trên salon ôn tồn hơn nửa giờ.
          Trong lúc đó, Lâm Nại nhận được một tin nhắn, là tấm ảnh chụp cái hộp giữ nhiệt trống không, Hà Thanh Nhu vô thức bắt gặp, vội xoay đầu lén lút cong cong khóe miệng.
          Cả đêm buồn bực ai kia, chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
          Một tấm ảnh, cộng thêm phản ứng của người này, không khó đoán chuyện gì xảy ra.
          Lâm Nại hơi cúi đầu, bắt gặp được nàng đang cười trộm, liền ôm chặt ai đó vào lòng, tra hỏi: "Cười cái gì?"
          Hà Thanh Nhu giật mình, lập tức phủ nhận: "Đâu có cười."
          Tất nhiên là Lâm Nại không tin, ôm nàng bắt đầu táy máy.
          Điều hòa nhiệt độ cao, sẽ không cảm thấy lạnh. Hà Thanh Nhu muốn giẫy người thoát thân, nhưng bị đè lại tránh không được.
          Đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, nàng thẹn thùng đến chết.
          "Đừng..." Nàng nắm lấy tay phải của Lâm Nại, vội nói, "Chị có chuyện muốn nói cho em biết."
          Ngược lại thì Lâm Nại nghe lời theo, có điều vẫn không buông tay.
          Hà Thanh Nhu nhìn nhìn ra cửa sổ, cũng may rèm cửa sổ sớm kéo lại, nàng cắn cắn môi dưới, trong lòng lặp lại một lần nữa, mới nói thành lời: "Chờ đến Tết..." Nàng quay đầu nhìn qua Lâm Nại, lại đổi giọng, "Năm mới khi nào em có thời gian rảnh?"
          "Lúc nào cũng có." Lâm Nại trả lời dứt khoát.
          Hà Thanh Nhu có chút ngập ngừng, nửa ngày trời vẫn chưa nói vào vấn đề chính.
          Lâm Nại hôn nàng, tạm thời chặn lại mấy lời trong bụng kia, phải hành động trước tiên.
          ...
          Hà Thanh Nhu càng dùng sức níu kéo thì càng thêm vô lực, là do không có gì trên salon cả, chỉ có thể gắng gượng bám sát vào mép salon.
          "Sang... năm mới, chị mang em... Ưm..." Nàng ngưỡng cổ lên, cần cổ trắng noãn tạo thành một đường cong xinh đẹp, bỗng nhiên nàng lại rơi vào một cảm giác hư không, "Mang em... Ah~... về quê một chuyến..."
          Câu trả lời cho nàng, chính là nhiệt độ bên tai.
          ...
          .
          Sáng mùng 2, Lâm Minh Thanh quay về Bắc Kinh, thời gian cụ thể không có nói cho bất luận người nào biết, Lâm Nại cũng không hỏi, đương nhiên cũng không có ra sân bay tiễn ông.
          Người của Lâm gia, ít ít nhiều nhiều đều có chút cứng đầu trong người, đấy là nói giảm, còn nói trắng ra chính là cố chấp, Lâm Nại cố chấp, Lâm Minh Thanh cũng cố chấp, hai cha con, đều chỉ biết lý lẽ chết, đã quyết định chuyện gì rồi thì chỉ biết khăng khăng đâm đầu vào nó.
          Lâm Minh Thanh không phải chỉ qua một lần trò chuyện trao đổi, một hộp bánh xếp là có thể thu mua được ông, ông có tính toán của mình, lần này tới Nam Thành, không khuyên được Lâm Nại, chuyện này cũng nằm sẵn trong dự tính của ông, chờ ăn xong cái Tết, tự ông sẽ dùng hành động 'Mời' Lâm Nại về.
          Đối với tình cảm vợ chồng cùng sự hòa thuận gia đình, Lâm Minh Thanh không mấy quan tâm, nhưng với chuyện tình cảm của Lâm Nại, ngược với sự vô tâm thờ ơ ngày thường, lần này ông để tâm vô cùng, cực kỳ có 'Uy nghiêm' của một người cha truyền thống.
          .
          Mùng sáu, khí trời tươi sáng, Hà Thanh Nhu cùng Lâm Nại tờ mờ sáng liền đáp chuyến bay, rồi đổi xe đến núi Hà Cô.
          Vốn dĩ Hà Thanh Nhu định đăng ký theo tour, nhưng Lâm Nại không đồng ý, là năm đầu tiên hai người cùng ăn Tết, cô không muốn bị người khác quấy rầy. Núi Hà Cô so với Nam Thành, chênh lệch nhiệt độ rất lớn, tốt xấu gì Nam Thành cũng có bốn, năm độ, còn núi Hà Cô đã xuống đến âm độ.
          Xuống xe, hai người đều khoác thêm áo, nghiêm túc bọc kín người.
          Các nàng ở online đã hẹn Hướng dẫn viên, đối phương là cậu nhóc cao cao da ngăm đen, cậu nhóc nói đặc giọng địa phương, Hà Thanh Nhu nghe không hiểu cậu ta nói gì, may mắn là có Lâm Nại nghe hiểu được chút ít.
          Thời gian không còn sớm, cậu nhóc đi đường tắt dẫn các nàng lên núi, bởi vì suy nghĩ đến nguyên tắc an toàn, trời vừa tối liền dừng chân.
          Nơi ở là một nhà home-stay, một ngôi tiểu viện tách biệt, bề ngoài ngôi tiểu viện nhìn tầm thường một chút, nhưng bên trong thì thiết kế đầy đủ, thiết bị lắp đặt theo phong cách phương Bắc, còn có hệ thống lò sưởi, rất đặc sắc.
          Hà Thanh Nhu cảm thấy ngạc nhiên, trong trong ngoài ngoài đi hết hai vòng, cậu nhóc thì cứ nói huyên thuyên không ngừng, nàng cũng rất ngạc nhiên với 'tài ăn nói' của cậu, thế nhưng một câu cũng nghe không hiểu.
          Thân làm người phương Bắc, Lâm Nại đối với mấy cái này cũng không quá hứng thú, mở hành lý bắt đầu sắp xếp.
          Dọn được phân nửa, bỗng nhiên trong túi run một cái, là một tin nhắn từ số lạ, cô chỉ nhìn nhìn vào, nhớ nội dung, xóa tin nhắn.




          Hết chương 85.


          ---------------


          _(:3 」∠)_

Bình luận

Truyện đang đọc