CÂU CHUYỆN NGỌT NGÀO ANH VÀ EM

4.

1h30p chiều, tôi đến trường đại học gần tiểu khu để phát tờ rơi cho trung tâm lái xe. Tôi đi một vòng ở cổng sau của trường, hễ gặp ai tôi lại đưa một tờ. Từ xa tôi thấy hai nữ sinh đi tới, tôi vội chạy đến luồn cánh tay qua song cửa cổng sắt, không chút do dự thành công giao thêm hai tờ nữa. Hai cô gái cười với tôi, nói cảm ơn. Thật ra thì làm công việc part time này tui từng chịu nhiều ánh mắt kì lạ dò xét, lâu lắm rồi tôi mới thấy có người cười với tôi tôi nhoẻn miệng cười đáp lại.

Khi họ đã đi xa, tôi kéo tay mình ra khỏi cổng sắt nhưng mà một lần nữa tôi lại bị kẹt. Hết đầu rồi đến tay. Lần này là tôi không thể rút tay mình ra khỏi cổng sắt được. Rút tới rút lui cánh tay ngày càng đau đớn còn tôi thì như bất động ở sau cổng. Tại sao tôi lại xui xẻo đến thế?

Tôi bực bội đứng tại chỗ, cánh tay càng ngày càng mỏi nhưng tôi không dám làm phiền người khác. Tôi cố gắng hết sức bình sinh để thoát khỏi cái cổng nhưng vẫn không có tiến triển gì cả còn xung quanh tôi thì đã có mấy người đứng chỉ trỏ rồi. Một chị gái nhiệt tình gọi cho 119, tôi nhìn mà gớt nước mắt hi vọng tôi không gặp lại anh đến giúp đỡ. Chị gái còn bước đến an ủi tôi:” Em gái đừng sợ, chị đã gọi lính cứu hỏa đến giúp em rồi “. Tôi gật đầu, nói cảm ơn.

15p sau, Hứa Chu Hòa và đội của anh ấy đến. Tôi vội quay đi không dám nhìn anh, chỉ thấy lướt qua anh đang cầm dụng cụ cắt. Bầu không khí như ngưng lại, không một ai lên tiếng. Đồng nghiệp của anh ấy vội đến trấn an tôi:” Cô gái à đừng sợ rồi sẽ ổn thôi.”

Tôi gật đầu, lại nghe thấy anh ấy đến gần Hứa Chu Hòa thì thầm:” Hứa đội sao nay anh im lặng quá vậy? Hay là thấy người đẹp nên anh ngại hả?”

Tôi tò mò muốn xem phản ứng của anh nhưng anh chỉ khẽ mím môi, tôi thất vọng không nhìn anh nữa. Mấy song sắt được nới rộng ra, mọi người cũng dần tản đi, Hứa Chu Hòa không nói gì cả vội vàng thu dọn dụng cụ rồi đi, tôi vội nắm lấy tay đồng nghiệp của anh hỏi:” Anh ấy…”

Tôi chưa kịp nói xong thì anh ta đã trả lời:” Không có bạn gái cũng không có WeChat.”

Như vậy tức là đã có rất nhiều người hỏi vấn đề đó nên anh ta mới có thể trả lời rành mạch như thế phải không? Đâm lao phải theo lao tôi đành phải hỏi:” Ý tôi là anh ấy nhanh như vậy à?”

( còn tiếp). 

Bình luận

Truyện đang đọc