CÂU CHUYỆN TÌNH CŨ RÍCH

Tôi cùng mẹ tôi, và cả Hoắc Thời An, ba chúng tôi gặp nhau trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở nước ngoài.

Căn nhà nằm trong rừng rậm, là một căn nhà gỗ nhỏ, xung quanh tuyết trắng phủ đầy mênh mông, lạnh bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu.

Đêm ba mươi, mẹ tôi chẳng kiêng nể muốn đẩy tôi đi.

Tôi nuốt nước nóng trong miệng xuống, đứng dậy đi lên phòng.

Mẹ nằng nặc đòi đuổi tôi ra ngoài.

Tôi nhất thời há hốc miệng, “Mẹ à, đêm hôm khuya khoắt, con mà ra ngoài thành chó đông lạnh mất?”

Nữ sĩ Chân nói, “Mặc áo khoác vào.”

Tôi giả vờ đáng thương với mẹ, “Ngoài trời nhiệt độ thấp lắm, con có mặc cả chục cái áo khoác, khoác thêm chăn bông, vẫn lạnh như thường.”

Nữ sĩ Chân nói, “Đúng là lạnh thật.”

Tôi vừa thở một hơi, liền nghe thấy mẹ bảo, “Thế sao còn tìm cái nơi khỉ ho cò gáy này?”

“…………..”

Cái tên Hoắc Thời An không những không giúp tôi, còn run vai cười như thằng ngốc.

Tôi chưa kịp mở lời, thấy mẹ lia ánh mắt tới, mi mắt giần giật làm động tác “Tiểu nhân xin được cáo lui”.

Vừa ra khỏi nhà gỗ, tôi không nhịn được mà run lên cầm cập.

Phóng mắt trông ra xa, không phải cây cối thì cũng là màn tuyết trắng xóa, có lẽ lúc đó tôi chập mạch rồi, nên mới dựa vào bức ảnh trên mạng mà chọn nơi này, còn ôm thái độ nhất quyết không thay đổi, nhanh chóng đặt máy bay sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ.

Gió đêm thổi tuyết trắng bay loạn, lúc thổi lên mặt buốt như đao băng cứa.

Tôi chụp chiếc mũ sau áo lên, kéo hai sợi dây buộc dưới cằm, sau đó lại kéo cổ áo len cao cổ lên, che đi mũi và miệng, cúi đầu giẫm xuống tuyết, cứ giẫm tới giẫm lui, trong đầu nghĩ cái nọ ngẫm cái kia.

Nửa giờ trôi qua, tôi giẫm nát chỗ tuyết ngoài cửa, Hoắc Thời An mới mở cửa ra.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Nói chuyện xong rồi à?”

Hắn đút hai tay vào trong túi, “Không hỏi anh nói chuyện gì à?”

Tôi tiếp tục giẫm tuyết, “Lười hỏi.”

Vừa dứt lời, chiếc mũ lông bị hắn kéo xuống, theo đó là tiếng hắn bất mãn gầm nhẹ, “Có thể để tâm tới chuyện người đàn ông của em hay không hả?”

Gáy tôi đột nhiên bị lộ dưới không khí lạnh, không hề đề phòng, có thể nói là cả người buốt cóng, tôi đạp hắn một cái, “Tiên sư, anh không biết đường chủ động mở miệng à?”

Hắn không tránh né, “Anh muốn em hỏi cơ.”

Tôi kéo cái mũ lên, để gáy từ từ ấm lại, “Em muốn anh nói.”

Hắn liếc mắt, “Thích cãi nhau đúng không?”

Tôi không mặn không nhạt nói, “Em cũng muốn hỏi anh câu này đây.”

Hai chúng tôi ở ngoài căn nhà gỗ mắt to trừng mắt nhỏ.

Đúng lúc này, bên trong vọng ra tiếng mẹ tôi, “Không ai nhường ai, chia tay là xong.”

Tôi và Hoắc Thời An nhìn nhau, chia tay cái rắm, có chết cũng không chia lìa.

Buổi tối mẹ tôi ngủ ở căn nhà gỗ bên cạnh, tôi và Hoắc Thời An ở chung một phòng.

Tôi chui vào trong ổ chăn tán gẫu qua wechat với Miêu Miêu.

Miêu Miêu cho tôi xem clip pháo hoa, đều là clip được đăng trong vòng bạn bè, năm nay cô nàng không thể trở về đón Tết, đang ở nước ngoài, có một hoạt động.

Đây là lần đầu tiên cô và ban nhạc cùng biểu diễn kể từ khi ký hợp đồng với công ty.

Tôi hỏi cô nàng đã ăn chưa.

Miêu Miêu: Ăn mấy miếng bánh quy rồi, giờ thấy hơi lo, nửa năm rồi không hát, sợ quên lời.

Tôi: Bà tự viết lời, còn quên được à?

Miêu Miêu: Quên chứ, trước khi tôi với các anh em ký hợp đồng đều chỉ hát ở quán bar, chưa từng đứng biểu diễn ở sân khấu lớn, nhất định sẽ căng thẳng, tôi mà căng thẳng dễ ngu người lắm.

Tôi cho chân vào trong chăn lắc lư, không gõ chữ, nói qua tin nhắn thoại với cô, “Không sao đâu, có máy nhắc lời, quên thì nhìn một chút.”

Có lẽ phía Miêu Miêu không tiện gửi tin nhắn thoại, cô nàng vẫn còn gõ chữ: Được lắm Hoài Hoài, còn biết có máy nhắc lời.

Tôi nói, “Tôi không chỉ biết có máy nhắc lời, còn biết có thể ghi âm, không cần phải hát live ở sân khấu.”

Miêu Miêu: Thế thì không được, tôi làm âm nhạc, làm cái này, không thể hát nhép như vậy.

Chăn trên người tôi tự nhiên bị kéo đi, lạnh khiến tôi rùng cả mình, quay đầu gào lên với Hoắc Thời An, “Anh làm cái gì vậy hả?”

“Anh còn đang muốn hỏi em đây.” Hoắc Thời An đứng bên mép giường, “Vẫn chưa nói xong hả?”

Tôi mắng hắn dở hơi.

Hắn hừ lạnh, “Em mắng câu này từ nhỏ tới giờ rồi.”

Tôi rúc vào trong chăn, “Em hoài cổ.”

“Anh thấy em lười thì có.” Hắn nói với tôi, “Dịch vào trong đi.”

Tôi nằm yên bất động, kết quả bị hắn ép di chuyển vào trong giường.

Hoắc Thời An không cho tôi nói chuyện với Miêu Miêu nữa, kêu tôi tâm sự với hắn, tôi bảo không có gì để tâm sự.

Hắn trưng bản mặt người chết ra với tôi, hết sức đau lòng khổ sở, “Lần trước mình đón Tết cùng nhau là hồi lớp 12 nhỉ.”

“Không muốn nhắc lại chuyện quá khứ đâu, anh có tinh thần như vậy không bằng tính toán hiện tại với tương lai đi.”

Tôi gác chân lên đùi hắn, “Như vậy mới thú vị.”

Hắn nín thở, không nói lời nào kéo tôi vào lòng.

Tôi gào lên trước khi hắn định cắn xuống, “Khoan đã!”

“……” Hắn siết chặt eo tôi, hơi thở nặng nề phả lên tai, “Thầy Phương à, em tự nhiên gọi như vậy, suýt chút nữa khiến nửa đời sau không được hưởng phúc đấy, anh khuyên em nên kiềm chế một chút.”

Miệng tôi giần giật, “Em còn chưa chúc tết mọi người.”

“Lát nữa chúc sau.”

Hắn nói xong cũng chặn miệng tôi lại, chỉ cho tôi ư ử, không cho tôi lải nhải với hắn.

Người khác bảo một lát nữa, có lẽ là một lát nữa thật, nhưng một lát nữa của Hoắc Thời An, trung bình phải mất hai giờ.

Tôi với lấy điện thoại chúc Tết các bạn học cũ, thê thảm tới mức này rồi, nhưng vẫn không quên chúc Tết, đến chính bản thân mình cũng thấy cảm động.

Hoắc Thời An cũng cảm động lây, “Em đã dùng hành động để giải thích cái gọi là tình hữu nghị sâu hơn biển.”

Tôi không đếm xỉa tới hắn.

“Thế anh thì sao?” Hắn sến súa ôm lấy tôi, hôn lên cổ tôi, “Anh là người thân với em nhất, tình cảm hai chúng ta phải sâu nặng tới mức nào nhỉ?”

Tôi phát lì xì cho mọi người, ngoài miệng đáp trả hắn, “Anh không biết à?”

Hắn già mồm nói, “Không biết.”

Tôi làm như không nghe thấy, “Minh tinh Tết đến không phải cần đăng video chúc phúc gì đó hay sao? Anh không đăng à?”

“Quay từ trước rồi,” Hắn day tai tôi, “Studio sẽ đăng.”

Tôi thoát ra khỏi group wechat, “Thế anh lì xì cho em đi.”

Động tác day của hắn dừng lại, khoa trương chép miệng, “Uầy, ghê phết nhở, thầy Phương còn biết đòi lì xì, tiến bộ quá, không tồi không tồi.”

“Đợi chút, lì xì cho em.”

Tôi đợi một phút, nhận được lì xì của hắn, 99.

Hoắc Thời An nói, “Trong wechat của anh chỉ có mấy trăm thôi, 99 là số đẹp nhất rồi, chín mươi chín, cửu cửu, thiên trường địa cửu, hay nhỉ.”

Khóe miệng tôi không ngừng co giật, cái tên này chỉ thích những con số may mắn, đồng thời tin chắc rằng sẽ hữu dụng trong câu chuyện tình cũ rích của chúng tôi.

Đại khái tôi bị mấy con số này làm cho choáng váng, thốt lên một câu, “Thế sao anh không gửi cho em 13145.20 đi?”

Đôi mắt hắn sáng lên, “Cảm ơn thầy Phương đã chỉ điểm.”

Sau đó lại quay sang dùng giọng điệu báo cáo với tôi rằng hắn muốn dùng tiền, 20 ngàn.

Tôi không theo kịp đường não của hắn.

“Tuy rằng thẻ mang tên anh, nhưng tiền trên thẻ cũng là của em,” Hoắc Thời An vùi mặt vào cần cổ đẫm mồ hôi của tôi, cọ qua cọ lại như một con chó lớn, “Anh phải xin phép em, được em phê chuẩn mới có thể sử dụng được.”

“………..” Lại còn nịnh nọt muốn tôi quản.

Tôi nhận được hắn mừng 13145.20, “Được rồi, chúc mừng năm mới, đại minh tinh, hy vọng sang năm mới anh có thể chín chắn hơn một chút.”

Hắn kéo tôi vào lòng, “Chín kỹ lắm rồi.”

Nếu tôi còn sức lực, có lẽ sẽ ứ hự với Hoắc Thời An, nhưng mà tôi mệt quá rồi, bắp chân tê rần, nói không khoa trương, nếu bây giờ tôi muốn xuống giường đi tè, có lẽ bắp chân sẽ giật đùng đùng, cần hắn đỡ lấy.

Tình trạng của hắn khác hoàn toàn với tôi, cơ thể giống như được sạc đầy điện, cũng không biết sạc điện từ lúc nào, tinh lực dồi dào, thấy tôi buồn ngủ thì ầm ĩ, “Tết đến mà không gọi một tiếng ‘ca’ à?”

Mặt tôi sa sầm lại, “Anh bớt gây chuyện đi được không?”

“Không thể,” Hắn giả vờ giả vịt, “Anh ngứa ngáy trong lòng.”

Tôi quay lưng đi ngủ, hắn lải nhải làm phiền tôi, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

“Anh muốn quà mừng năm mới.” Hắn lẩm bẩm bên tai tôi, “Hoài Hoài à, anh muốn quà năm mới.”

“………….”

Tôi bị hắn làm phiền không chịu được, “Ca.”

Hắn được voi đòi tiên, “Gọi điệp âm đi.”

Tôi gọi qua loa, “Ca ca.”

Hắn vẫn không nằm xuống, đưa ra yêu cầu quá đáng hơn, “Thêm tên anh vào phía trước đi.”

Tôi xoay người lại đập một chưởng.

Hắn không đập trả, cũng không mắng tôi, chỉ cười hềnh hệch, gương mặt dịu dàng chết đi được.

Yết hầu tôi cuồn cuộn, mình tìm người yêu nhây như vậy, có quỳ cũng phải chiều theo.

Thế là tôi nhắm hai mắt lại, “Thời An ca ca.”

Hắn thỏa mãn, xoa xoa gương mặt tôi, “Ngoan lắm.”

“Gai ốc rơi lả tả khắp giường đây này.” Tôi vuốt mặt, “Không ngủ được nữa.”

Hắn đột nhiên nói, “Hoài Hoài à, anh yêu em.”

Tôi ngẩn ra.

Tên đầu sỏ kéo tôi vào lòng, không cho tôi thấy bộ dạng hắn thế nào.

Với hiểu biết của tôi về hắn, nhất định lúc này gương mặt đỏ như cái đít khỉ rồi.

Tôi ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, lúc sắp ngủ bị hắn lay tỉnh giấc, tôi không mở mí mắt ra nổi, mơ mơ màng màng nói, “Em cũng yêu anh.”

Sau đó tôi bị hắn cắn một cái.

Lại sau đó nữa tôi vào giấc, ngủ say sưa.



Sáng hôm sau, tôi bị Hoắc Thời An đánh thức, nếu không phải mẹ tôi đi tới gõ cửa, tôi không biết đến khi nào mình mới có thể rời giường.

Ăn sáng xong, ba người chúng tôi cùng ra ngoài đi dạo.

Đi đâu cũng như nhau, không phải cây thì là tuyết trắng, cũng may mà bốn phía xung quanh không có bóng ai, vô cùng thoải mái.

Hoắc Thời An chạy lên phía trước, đi giật lùi chụp ảnh cho mẹ và tôi.

Tôi thấy hắn lảo đảo, không yên tâm chau mày gọi, “Anh đi chậm một chút.”

Nữ sĩ Chân có ý kiến, “Lớn đùng như vậy, ngã xuống tuyết cũng có sao?”

Tôi ho khan hai tiếng, đang định nói chuyện, lại trông thấy Hoắc Thời An chạy về phía bên đây, tôi sợ hắn gây chuyện gì, vội vã nháy mắt với hắn, để hắn qua bên kia chụp phong cảnh.

Kết quả hắn cười nói với mẹ tôi, “Mẹ ơi, con chụp nhiều ảnh lắm, mẹ xem đi.”

Mẹ tôi thế mà không tỏ thái độ, còn nắm lấy máy ảnh của hắn để xem.

Tôi ngây như phỗng.

Không biết qua bao lâu, đến khi tôi phản ứng lại, mẹ tôi đã đi xa, tự mình ngắm phong cảnh, bóng lưng rất tiêu sái.

Tôi quay đầu nhìn Hoắc Thời An đang lúi húi với cái máy ảnh, “Rốt cuộc tối qua anh với mẹ em nói gì thế?”

Hoắc Thời An hờ hững, “Thì bàn chuyện hôn lễ chứ gì.”

Tôi không tin, “Chém gió.”

Hoắc Thời An chau mày nhìn tôi, như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh, “Lạnh chết đi được chém làm gì.”

Tôi nắm lấy máy ảnh, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.

Gọi mẹ ngọt xớt như vậy, thế mà tôi vẫn chẳng biết gì, đây là đãi ngộ của nhân vật chính trong truyện tình cảm đấy à?

Hoắc Thời An tháo găng tay da xuống, bàn tay ấm áp xoa bóp gương mặt lạnh lẽo của tôi, “Mẹ em họp phụ huynh với anh, nói một hai ba bốn năm vấn đề, tổng kết lại là muốn anh bảo vệ em cho tốt, đừng để em chịu tổn thương.”

Tôi ngẩn ra, “Còn gì nữa không?”

“Còn có,” Hoắc Thời An chớp mắt cười nói, “Anh nói anh sẽ vạch sẵn đường lui rồi dẫn em đi cùng.”

Hắn cúi đầu, kề chóp mũi tôi nói, “Hai đứa mình phải nuôi ba con mèo ba con chó, đúng không?”

Tôi hít vào hơi thở ấm áp của hắn, chóng mặt, “Ừ.”

Mẹ tôi không phải người cảm tính, mẹ rất lý trí, khống chế tình cảm tốt, Tết đến mẹ có sắp xếp của mình, những chuyện cần nói đã nói xong, buổi chiều mẹ đi rất nhanh, để tôi và Hoắc Thời An ở lại trong căn nhà gỗ.

Chơi vài ván bài, tôi nhân lúc Hoắc Thời An đi rót nước lấy điện thoại ra xem vòng bạn bè.

Đêm hôm qua Tần Diễn đăng ảnh, trong bức ảnh là bữa cơm tất niên của anh ta, tất cả đều là những món ăn bình dân, chẳng ăn nhập gì với bộ dạng ông chủ lớn của anh ta, nhưng có cảm giác rất ấm áp.

Tôi phát hiện ở góc trái bức ảnh có một bộ bát đũa cho trẻ con.

Hoắc Thời An dán sát lại gần bảo, “Con nhà người ta đấy.”

Tôi liếc mắt nhìn hắn.

Hắn đặt cốc nước xuống trước mặt tôi, “Sao hả? Chỉ lão già kia mới có thể nhìn ra quan hệ của chúng ta, anh thì không được hả?”

Tôi muốn cầm cốc lên, bị hắn đập bộp một cái vào tay, “Em ngốc à, không thấy nó nóng à?”

Hắn hừ một tiếng, “Chẳng lẽ em muốn làm bỏng tay, để anh hầu hạ cơm nước cho em?”

Tôi chê hắn lắm điều, “Anh còn nhìn ra được cái gì nữa?”

Hắn vừa lắc cốc nước vừa nói, “Ba thằng bé là người thương cũ của họ Tần, sau khi hai người chia tay, anh người thương cũ này kết hôn sinh con với một cô gái, giờ thì ly hôn, một mình nuôi con nhỏ, anh ta cảm thấy để người thương cũ làm ba đơn thân quá vất vả, muốn chăm lo cho chứ sao.”

Tôi nhớ lại mấy ký ức ngắn ngủi lúc chạm mặt ở nước ngoài, rồi lại nghĩ xa hơn, nhớ lại lần gặp mặt nói chuyện với Tần Diễn ở quán trà Tứ Ngũ Cách, cẩn thận suy nghĩ lại một chút, cảm thấy lời Hoắc Thời An nói độ khả thi rất cao.

Mỗi người có một câu chuyện tình yêu, mỗi người có một cuộc sống, ông trời tự biết sắp xếp.

Tôi và Hoắc Thời An dừng chân trong rừng ba bốn ngày, không thể không trở về.

Bây giờ hai chúng tôi vẫn chưa thể sống cuộc sống điền viên.

Buổi sáng cùng ngày về nước, Hoắc Thời An hôn bàn tay đeo nhẫn của tôi, “Hoài Hoài à, mình đi đăng ký đi, sau đó ra sân bay nhé.”

Tôi còn chưa nói gì, hắn đã lôi mẹ tôi ra, “Đây là ý mẹ anh đấy.”

“Mẹ anh hy vọng lần này hai đứa mình đi đăng ký.”

Tôi lấy điện thoại ra, làm bộ gọi điện thoại cho mẹ.

Hoắc Thời An cướp lấy điện thoại của tôi, trói chéo tay tôi ra phía sau, “Gọi cái gì mà gọi, không cho phép gọi.”

Tôi trợn trắng mắt, “Ai làm loạn trước cơ?”

“Không làm loạn với em mà, anh thật lòng đấy.” Hắn chỉ vào chiếc nhẫn trên tay tôi, “Đây là nhẫn cưới.”

Tôi buông mắt nhìn xuống, lúc bấy giờ mới phát hiện đây không phải chiếc nhẫn mình đeo trước đó.

Có một hoa văn mờ, nếu không nhìn kỹ thì rất khó có thể nhìn ra.

“Tối hôm qua anh đổi trong lúc em ngủ đấy, anh cũng đổi rồi.” Hoắc Thời An chìa tay ra, để tôi thấy nhẫn của hắn, “Anh nắm ngón tay em đeo cho anh.”

Dứt lời, còn trông mắt nhìn tôi đợi khen ngợi, hy vọng tôi thơm hắn một cái, bảo hắn làm tốt lắm.

Tôi hít sâu, cố nén tâm tình đang trào dâng trong lòng xuống, kiềm chế bản thân không chập mạch cùng hắn, “Trước mắt không đăng ký, đợi mấy năm nữa đi.”

“Không được,” Hoắc Thời An nghiêm mặt, “Anh không đợi được đâu.”

Tôi hơi nhức đầu, “Không đợi được cũng phải đợi.”

Hắn không ầm ĩ với tôi, cười bảo, “Ở bên đây không đón tết âm lịch, kỳ nghỉ giáng sinh đã qua lâu rồi, hôm nay làm việc, bây giờ hai đứa mình qua đó vẫn còn kịp.”

Tôi không nói lời nào.

Hắn cũng không nói lời nào, cứ mân mê mu bàn tay tôi, khắp người có vẻ không vui.

Một lúc sau, tôi không quản được tình cảm trào dâng trong lòng, thở dài nói, “Vẫn cách cũ.”

Nói rồi tôi lấy một đồng xu ra, “Vẫn như trước, tính mặt hoa, nếu mặt hoa, hôm nay chúng ta đi đăng ký.”

Hắn trừng mắt nhìn tôi, không nói lời nào.

Tôi lui về phía sau một bước, nhìn hắn không chớp mắt, “Em muốn tung.”

Dứt lời, tôi tung đồng xu lên trên.

Lần này hắn không giống như hồi đi học, dù là kết quả gì cũng chấp nhận, cũng không giống như lần trước ở trong phòng bệnh gào lên mặt số cũng phải tính, mà lợi dụng ưu thế chiều cao giơ tay chặn lại giữa chừng, cướp lấy đồng xu.

Sau đó hắn mở lòng bàn tay ra, mặt hoa hướng lên trên.

Trái tim tôi đánh rơi một nhịp.

Cái này không tính.

Nhưng đến khi tôi thấy khóe mắt hắn đỏ bừng lên, trong mắt ngập nỗi khát vọng đợi mong, rất thuần túy đẹp đẽ, tôi lại không khống chế được bản thân mình làm chuyện ngu ngốc.

Đăng ký rồi, Hoắc Thời An ngồi trong xe tĩnh tâm lại.

Tôi không làm phiền hắn, tôi cũng phải sắp xếp lại mớ cảm xúc ngổn ngang, không thể không biến sắc, không kích động.

Thời gian lặng lẽ trôi trong sự im lặng của chúng tôi, lúc này đây cả hai đứa đều quên mất mình phải đuổi kịp chuyến bay.

Không biết qua bao lâu, Hoắc Thời An nâng niu tờ giấy đăng ký như báu vật lên, hắn cất lời, giọng khàn đặc, “Từ hồi anh muốn hôn em, anh đã tưởng tượng tới ngày này.”

Tôi nghi ngờ hắn khóc, bèn quay mặt hắn lại, nhưng hắn ra sức nghiêng đầu, không cho tôi xem, tôi đành phải bỏ cuộc.

Ngừng lại một chút, tôi hỏi, “Muốn hôn em khi nào?”

“Có một lần em ăn kem que, cái miệng hồng hồng óng ánh, anh cứ nhìn mãi, muốn biết hôn có cảm giác thế nào.” Hoắc Thời An nói, “Khi đó anh biết anh mất đi một người anh em, tiêu đời rồi.”

Tôi vuốt mặt, khẽ lẩm bẩm, “Sau đó em cũng tiêu.”

Hắn chấn động, không kiềm chế được tâm tình mà nói, “Lặp lại lần nữa đi!”

Tôi giật mình, “Có gì hay ho mà nói, cái gì có thể cho anh em đã cho anh hết rồi, anh còn muốn mấy chữ ấy à?”

Hắn bướng bỉnh nói, “Muốn chứ.”

“……….”

Tôi đành phải lặp lại một lần nữa.

Hoắc Thời An nhanh chóng lấy tay dụi lên mắt, nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt ưng ửng đỏ, trên gương mặt là nụ cười trong veo mà ấm áp, toát lên nét thanh xuân trẻ trung mà tôi thương vô vàn, “Phương tiên sinh, chúc mừng em trở thành bạn đời của anh.”

Tôi nhìn gương mặt hớn hở của hắn, không kiềm chế được chọc hắn, “Hoắc tiên sinh, nước mình không thừa nhận đâu.”

Bộ dạng hắn như thể muốn đập chết tôi, “Đừng sát phong cảnh như vậy được không hả?”

Tôi bật cười thành tiếng, “Thế làm lại đi.”

Hắn lườm cảnh cáo tôi, sau đó làm lại, đưa tay ra nói với tôi, “Phương tiên sinh à, chúc mừng em trở thành bạn đời của anh.”

Tôi nắm lấy tay hắn, hết sức dịu dàng, “Là vinh hạnh của em.”

Hai chúng tôi nhìn nhau, đều trông thấy dáng vẻ ngốc nghếch mà mình hằng quen thuộc.

Năm dài tháng rộng như vậy, ngọt ngào và cay đắng, niềm vui và nỗi buồn, nhất định đều sẽ có, mình cùng nhau từ từ bước qua.

Dù sao hai ta cũng chẳng thể xa rời.

Bình luận

Truyện đang đọc