CÂU DẪN SƯ TỶ CỦA TA

Đoàn người Lý Thu Thủy lặn lội đường xa, trèo đèo vượt suối, cuối cùng cũng đến được Kiếm Hồ động ở Vô Lượng sơn. Theo phần trí nhớ ít ỏi còn sót lại của Vương Ngữ Yên, cả nhóm thuận lợi đi vào bên trong. Cảnh trí trong động so với tưởng tượng của Lý Thu Thủy có phần giống nhau. Giữa động là một bức tượng cẩm thạch được điêu khắc tinh xảo, nhìn chẳng khác gì dung mạo của Thuy Thủy và Ngữ Yên.

"Tượng của Thương Hải muội muội!"
Trong truyền thuyết, đây là thần tiên tỷ tỷ hàng thật giá thật. Lý Thu Thủy trong lòng cao hứng, săm soi nhìn bức tượng, phát hiện bồ đoàn đã bị rách, xem ra tiểu tử Đoàn Dự kia đã tới nơi này.

"Vì sao không thấy sư đệ Vô Nhai Tử bọn họ ở đây, có thể nào... bọn họ đã dời đi?"
Vu Hành Vân tựa hồ còn không biết Vô Nhai Tử đã bị nhị đệ tử Đinh Xuân Thu đánh trọng thương, đã muốn thành hoạt tử nhân. Mà Lý Thương Hải ra đi, ngay cả sư đệ cũng không biết nàng ở nơi nào, huống chi là sư tỉ trên trời rớt xuống Lý Thu Thủy vừa chết đi sống lại này. (ai, đều do Kim lão đầu không tốt, nếu không đã viết ra Lý Thương Hải hiện nơi nào? Thật phiền toái, khiến các nàng bây giờ phải đi khắp nơi tìm kiếm)

"Vô Nhai Tử?"
Mộ Dung Phục tựa hồ trong ấn tượng từng nghe qua cái tên này. "Nếu nhớ không lầm, vãn bối đã nghe qua đại danh vị tiền bối này, nhưng mà không dám xác định..."

"Cái gì mà không dám xác định chứ, ngươi nói rõ ràng xem nào!"
Vu Hành Vân có điểm bực bội, nàng ghét nhất kiểu ăn nói vòng vo rào trước đón sau thế này.

"Vãn bối nghe nói trong chốn võ lâm có một vị hoạt tử nhân, hắn bày ra ván cờ nan giải, nếu có ai phá được thế cờ đó, hắn sẽ truyền lại toàn bộ trăm năm công lực!"
Mộ Dung Phục kỳ thật rất muốn đi xem, nhưng lại thủy chung chưa có cơ hội. Hiện giờ có hai vị tiền bối đang đi tìm người, nói không chừng người sư đệ của bọn họ thực sự là lão hoạt nhân kia. Nếu được thế thì quả là nhất cử lưỡng tiện, vừa lấy được lòng hai tiền bối khó tính, vừa có thể thử giải thế cờ kia.

"Trăm năm công lực? Chính hắn. Ha ha. Trên đời này trừ bỏ Vô Nhai Tử còn có ai có trăm năm công lực. Nhưng ta vẫn chưa hiểu vì sao sư đệ lại biến thành hoạt tử nhân?"

Vu Hành Vân với Vô Nhai Tử tuy không được thân cận, song cũng là đồng môn từ thuở nhỏ, nên ngẫm kĩ thì chỉ có ba lão quái vật sống lâu phái Thiên Sơn mới có thể bầu bạn tâm sự với nhau.

"Này... Vãn bối cũng chẳng rõ nguyên nhân!" Hiện giờ trong lòng Mộ Dung Phục kích động vô cùng, có ai lại nghĩ tới lão hoạt tử nhân ấy là sư đệ của Thiên Sơn Đồng Mỗ. (lòng mừng vô hạn!)

"Đinh Xuân Thu..."

Lý Thu Thủy nghiến răng nói từng chữ, bàn tay bất giác trắng bệch ra. Nếu khi xưa không vô duyên vô cớ bị đánh rớt xuống vực thì nàng đã có thể giúp sư huynh tránh khỏi một kiếp nạn bi thương [mọi người chớ quên nàng từ hiện đại xuyên không về nên trong đầu đã biết trước những thiên biến vạn hóa sắp xảy ra, nếu không quấn quýt với sư tỉ và bị bọn người vô lại hảm hại thì đã kịp tiết lộ thiên cơ với sư huynh tội nghiệp của nàng]. Tuy rằng Vô Nhai Tử có phần cứng nhắc, cổ lỗ, lạc hậu, nhưng hắn luôn khiêm nhượng Thu Thủy tiểu sư muội phá phách nhất Thiên Sơn. Nàng muốn lấy Bắc Minh thần công, hắn liền đưa cho nàng. Nàng biết hắn đau khổ lắm, nhưng vẫn chấp nhận chịu thiệt thòi, chính vì thế nàng rất có hảo cảm với hắn.

Vương Ngữ Yên nghe đến ngoại công gặp bất trắc, ngoại bà lại không biết ở đâu, trong lòng hết sức khó chịu cùng lo lắng.
"Ngoại tổ mẫu, chúng ta làm sao bây giờ?"

Lý Thu Thủy vất vả kềm nén cảm xúc kích động, lại bị một tiếng "ngoại tổ mẫu" của Vương Ngữ Yên mau chóng phá hủy.
"A... Ngữ Yên ngoại tôn, tuy rằng ta là ngoại tổ mẫu của ngươi, nhưng về sau, trước mặt người khác vẫn gọi Thu Thủy tỷ tỷ đi! Người ta sẽ chê ta già đó."

Lý Thu Thủy cười đùa với Vương Ngữ Yên, đem hết thảy mọi lo lắng vừa rồi vứt sang một bên.

"Tốt lắm, Thu Thủy. Việc đã đến nước này, chúng ta trước hết đi tìm sư đệ, chuyện kế tiếp thì để đó tính sau!". Trong những người ở đây, Vu Hành Vân vẫn ổn trọng nhất. Đương nhiên trừ bỏ Lý Thu Thủy, hai người còn lại căn bản không dám làm trái ý Vu Hành Vân.
Lý Thu Thủy thè lưỡi trêu Hành Vân, bộ dáng nàng hiện giờ cực kì đáng yêu, khiến lòng nàng nảy sinh một chút ý tưởng phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng nàng cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, dù sao hiện tại ở cái sơn động này còn có hai ngọn đèn thật to đang chăm chú nhìn hai nàng [tất nhiên là ám chỉ Mộ Dung và Ngữ Yên rồi].



Bình luận

Truyện đang đọc