CẬU KHÔNG ĐƯỢC CHẾT


Cậu cùng Tử Lâm rời khỏi căn nhà rồi đi dạo xung quanh, thôn làng tuy không lớn nhưng nếu muốn đi hết cả thôn thì cũng tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa sắc trời đã không còn sớm, nếu như hai người cùng anh em Sâm đi cùng nhau thì chắc chắn không thể đi nhiều nơi được vì vậy bọn họ quyết định tách ra.
Hai người bắt đầu từ con đường bên trái từ căn nhà đi ra, thôn làng có ba đường đi, một là đi ở giữa nơi các căn nhà trong thôn tập trung nhiều nhất, hai là hai lối rẻ hai bên các căn nhà lẻ tẻ được xây dựng bên trong, dường như đây là dùng để phân biệt người trong thôn cùng người ngoài thôn, bởi vì những căn nhà lẻ tẻ này rất sơ sài, nằm trong một góc rất xấu.
“Thôn này phân biệt người trong cùng ngoài.” Cậu nhìn những căn nhà xa cách nhau một khoảng, con đường lại cực kỳ hẹp cùng hẻo lánh này liền thắc mắc, người ngoài nhìn vào có thể nhìn thấy sự khác biệt cực kỳ rõ rệt này.
“Những căn nhà này hình như không có người ở.” Tử Lâm đưa tay đẩy cánh cửa của một căn.
Kẹo kẹt.

Cánh cửa vang lên âm thanh nặng nề từ từ bị đẩy ra, nhưng tốc độ khá chậm, đáy cửa kéo lê trên sàn gỗ vang lên âm thanh khó chịu, bụi đống bên trên bởi vì lâu ngày không dọn mà tích thành một lớp dày, khi bị tác động liền rớt xuống bay về hướng hai người.
“Khụ, khụ.” Cậu đưa tay ve vẩy trước mặt vừa ho khan.
Tử Lâm đẩy nhẹ cậu ra phía sau rồi dùng thêm sức để đẩy cửa ra hẳn, một cơn gió bay bụi ra bên ngoài lao thẳng về phía hai người, cậu vừa đưa tay bụm mũi mình vừa đưa tay bụm mũi cậu ta, hai người đồng thời nhắm mắt lại.
Đợi một chút hai người mở mắt ra rồi đi vào trong.


Căn nhà tối đen nhờ chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, bên trong rất nhiều bụi bẩn cùng mạng nhện, đồ đạt củ kỹ, bàn ghế trở nên mục nát giống như đã rất lâu rồi căn nhà không có bất kỳ ai sinh sống cả.
Đồ đạc bên trong đổ ngã, chén đ ĩa rơi đầy đất, trong giống như từng có một vụ ẩu đã xảy ra sau đó chủ nhà không còn về lại đây nữa.
Hai người chia nhau lục lội đồ bên trong nhưng chẳng có thứ gì cả, căn nhà trống rỗng quần áo cũng chẳng được vài bộ, có thể nói rất nghèo, đến cả một tấm ảnh gia đình đều không thể nhìn thấy.
“Không có gì cả.

Chúng ta đi thôi.” Tôi thở dài nói, cái huy3t động này đúng là khó hiểu, nó mô phỏng tất cả mọi thứ giống như thật vậy.
“Nơi này có vết máu đông.

Đến cả chi tiết này còn có thể mô phỏng theo, vậy chắc chắn thứ tạo ra huy3t động này phải oán hận lắm.” Tử Lâm đi lại gần ôm lấy cậu thì thầm, phải chịu đau đớn như thế nào mới có thể khắc cốt ghi tâm những chi tiếc nhỏ như thế.
Người bình thường sẽ chẳng nghĩ đến đây là một thứ gì đó khổ sở đau đớn nhưng trong huy3t động những thứ được hình thành đều do chủ nhân của huy3t động từng trải qua mới có thể tạo ra như thế.
Hai người rời khỏi nhà tiếp tục đi dạo xung quanh, sau khi đi hai con đường phái ngoài thì trời cũng đang lặn dần, buổi tối bên trong huy3t động là nguy hiểm nhất, bọn họ không thể ở bên ngoài như thế này, vì vậy cả hai quyết định quay về căn nhà nghỉ tạm thời kia.
Bên trong căn nhà nằm cuối thôn đèn đã bật lên, chứng tỏ đã có người từ bên ngoài trở về, tiếng nói chuyện, tiếng cải vã cực kỳ ồn ào.

Hai người từ xa đi lại nghe hết sức rõ ràng huống chi người dân cách đó không xa.
Khi nhóm người dân đang nhìn chằm chằm căn nhà thì nghe tiếng bước chân của hai người liền nhanh chóng hụt đầu vào không tiếp tục nhìn nữa.
“Ánh mắt của họ làm người khác khó chịu.” Cậu lầm bầm bên tai Tử Lâm.
“Tôi có cảm giác không tốt lắm về chuyện này.” Tử Lâm nhỏ giọng nói.
Hai người đi đến cửa định đưa tay đẩy cửa vảo thì nghe tiếng hét lớn đầy tức giận:
“Anh đây là thế nào, chỉ một câu không biết liền thật sự cho rằng mình vô tội.”

“Mỹ Chi em nói gì vậy, bọn tôi thật sự không biết cô ấy đã đi âu.”
“Cô im đi, đừng ở đây mà ra vẻ.

Tôi biết hai người ở sau lưng chị tôi lén phén với nhau, có phải hai người đã giết chị tôi rồi không.”
“Em đừng nói bậy, bọn chị thật sự không có gì, tại sao chị phải làm hại chị em chứ.”
“Bởi vì các người mơ ước thứ trong tay chị tôi.”
“Mỹ Chi.”
Tiếng của một chàng trai âm trầm vang lên, lời nói đầy sự uy hiếp: “Câm miệng lại cho tôi, nếu không…”
Nhưng cô gái bên trong hoàn toàn không sợ hãi mà hừ lạnh nói: “Tôi cứ nói đấy thì sao, anh định giét luôn cả tôi à.

Tôi biết mà đáng lẽ không nên để chị ấy đi cùng mấy người.

Các người đúng là lũ lang sói, đồ khốn kiếp.”

“Mỹ Chi, chị nghĩ em nên nghe lời anh Kha đi.

Đừng nói nữa.”
“Hừ, tôi sẽ không để các người được tội nguyện.” Cô gái nghiến răng nghiến lại rít lên từng chữ: “Bởi vì chị tôi giữ Đan Sinh Hồn nên các người muốn cướp nó từ tay chị tôi.”
Rầm.

Âm thanh thứ gì đó đập vào bàn ghế vang lên, sau đó là những tiếng kinh hô của những người trong nhà.
“Đan Sinh Hồn.

Nó thật sự tồn tại.” Cậu nghi hoặc hỏi, nếu như là thật chẳng lẽ nó có thể hồi sinh người chết..


Bình luận

Truyện đang đọc