CẬU LÀ GIẤC MỘNG CỦA TỚ (YOU ARE MY DREAM)

Vốn dĩ bạn cùng bạn của Lâm Úy là một bạn nữ, ngay cả tên của cô Lâm Úy cũng không nhớ nổi, Thành Tự ga lăng giúp bạn nữ dọn đồ đến phía sau bàn Lâm Úy, vị trí cũ của mình.

Những bạn học khác trong lớp đều ngây ngốc cả rồi, không rõ vì sao vừa mới đi tới văn phòng của giáo viên một chuyến, mà Thành Tự đã chuyển đến ngồi bên cạnh quái thai, mà đáng giận nhất chính là, quái thai Lâm Úy không có một chút biểu hiện vui vẻ mừng rỡ nào, hay cảm xúc kinh sợ có liên quan, vẫn là bộ mặt gỗ cúi đầu ngồi ở vị trí của mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ có Lâm Úy biết rõ mình không có suy nghĩ gì hết.

Hai tay của cậu đút vào trong ngăn bàn, móng tay lặp đi lặp lại cào vào chỗ thủng, thính giác so với bất cứ thời điểm nào của trước đây đều nhanh nhạy hơn nhiều, cậu nghe thấy bạn nữ bị đổi chỗ ra phía sau ngượng ngùng nói cám ơn với Thành Tự, nghe được Thành Tự ngồi xuống bên cạnh cậu, khom lưng dọn dẹp ngăn bàn, Thành Tự vai rộng dáng cao, động tác thỉnh thoảng làm dấy lên luồng gió rất khẽ, thổi qua cánh tay của Lâm Úy.

Cậu nghe được bạn học xung quanh xì xào, nội dung xì xào cậu dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được.

Trong lòng Lâm Úy sinh ra một loại khoái cảm trái ngược.

Là của tôi.

Ngồi bên cạnh tôi chính là của tôi, các cậu đều với không tới.

Tự mình chiếm hữu, trừ cậu ra không ai biết hết.

‘Tạch ~’

Thước của Thành Tự rớt xuống khoảng trống giữa hai người, Lâm Úy bị dọa, vội vàng dịch cái ghế xa ra, chân ghế ma sát với nền gạch phát ra âm thanh chói tai, mãi cho đến khi Thành Tự khom lưng nhặt cây thước lên, Lâm Úy mới dịch vô một chút, toàn bộ quá trình vẻ mặt không biểu cảm, cũng không dám ngẩng đầu.

Dụng ý của thầy giáo có thể là mượn danh thiên tài của Thành Tự, kích thích Lâm Úy nhiệt tình học tập, nhưng Lâm Úy thất thần càng thêm nghiêm trọng.

Thành Tự hơi có chút động tĩnh gì, cậu liền chú ý, cúi đầu dùng khóe mắt nhìn trộm. Thành Tự mang một đôi giày thể thao nhìn không ra nhãn hiệu, thời điểm ngồi xuống ống quần hơi giựt lên, lộ ra mắt cá chân, làn da màu lúa mạch, trơn nhẵn khô ráo, chỉ mới nhìn thôi, mà Lâm Úy cũng có thể tưởng tượng được nhiệt độ khi da thịt dán vào nhau.

“Lâm Úy…”

Vẫn là tiết toán học, vẫn bị điểm danh.

Lâm Úy luống cuống chân tay chống bàn đứng lên, đề ở trên bảng đen tiết này so với tiết sau càng làm cậu bó tay hơn, cậu hé miệng, nhưng lại không biết nên đáp cái gì. Lại bắt đầu khẩn trương, lòng bàn tay thấm đầy mồ hôi.

“Này, đề này… Đáp án…”

Đầu óc cậu trống rỗng, bỗng nhiên, có một bàn tay khô ráo ấm áp nắm lấy bàn tay đang rũ xuống ở bên đùi của cậu.

Lâm Úy thở dốc vì kinh ngạc, là Thành Tự, cậu không nhìn cũng biết.

Thành Tự thu tay lại, đổi thành ngón trỏ, từ trong kẽ tay của cậu chui vào, ở trong lòng bàn tay của cậu vẽ một vòng tròn, vừa nhẹ vừa ngứa, tựa như cơn gió tháng tư lại tựa như lưỡi rắn thập thò, dừng một chút liền thu trở về.

Lâm Úy nắm chặt tay, phảng phất như muốn đem xúc cảm kia lưu giữ trong lòng bàn tay, cổ họng của cậu khô khốc, ngay cả nói chuyện cũng gian nan.

“Không… Đáp án là bằng không, X = 0.”

Lời răn dạy chuẩn bị nói ra miệng của thầy giáo nuốt ngược trở về, nhẹ gật đầu: “Ngồi xuống đi, cuối cùng cũng có chút tiến bộ, nên học hỏi Thành Tự nhiều hơn.”

Thời điểm Lâm Úy ngồi xuống liếc Thành Tự một cái, Thành Tự hơi nghiêng người, chống đầu, bàn tay từ bi cứu lấy Lâm Úy kia đang xoay bút, vô cùng thản nhiên. Thấy Lâm Úy nhìn mình, Thành Tự chớp mắt mấy cái với cậu, khẽ cười. Cả khuôn mặt Lâm Úy đỏ bừng, bờ môi ấp úng nói không nên lời.

Vừa tan học, Lâm Úy kéo đồ trong ngăn bàn ra lung tung nhét vào trong cặp, xách cặp lên bỏ chạy, chạy một hơi hết ba tầng lầu mới thở hổn hển thả chậm bước chân đi vào thư viện.

Cậu tùy tiện lấy một tập thơ ngụy trang, đi thẳng đến góc hẻo lánh nhất trong thư viện, xếp bằng ngồi dựa vào tường, bên ngoài cửa sổ thủy tinh có thể nhìn thấy chồi xanh và nụ hồng, bốn phía không người, giá sách chồng chất đan xen như núi, làm cho Lâm Úy tràn ngập cảm giác an toàn, có thể yên tâm ngẩn người.

Thời điểm cậu ngẩn người cái gì cũng nghĩ tới, càng nghĩ càng cảm thấy lòng bàn tay ngứa đến lợi hại, cào lại cào, càng cào càng ngứa, làm cho người ta phát cáu.

Thành Tự là bơ ngọt mê người, cũng là cơn đại hồng thủy đáng sợ.

Lâm Úy vô thức mà bắt đầu lật sách, từng trang từng trang, âm thanh nhè nhẹ của trang giấy, làm cho cậu có một loại cảm giác như đang nằm ở trên một tấm nệm dày, thoải mái tới mơ màng.

“Này.”

Lâm Úy giật mình đứng lên, mở to mắt nhìn Thành Tự vai mang ba lô, dựa vào giá sách đứng ở trước mặt cậu, trong lòng cậu rất phiền muộn, Thành Tự giống như nước, phàm là có một khe hở nho nhỏ liền tràn vào khắp nơi.

Thành Tự nhìn đồng hồ trên cổ tay, hạ giọng, lịch sự hỏi: “Sao cậu chạy nhanh vậy, tớ còn định giảng vài đề toán học cho cậu này.”

“Không… Không cần, tớ biết làm…”

Bởi vì chột dạ, nên giọng nói của Lâm Úy càng ngày càng nhỏ, muốn vòng qua Thành Tự rời khỏi cái góc chật hẹp này, nhưng vóc dáng của Thành Tự rất cao, lấp đầy vị trí ở giữa hai giá sách, Lâm Úy lui về phía sau, dựa vào cửa sổ thủy tinh sát đất.

“Ở đây thật yên tĩnh ha.”

Thành Tự xem như ở nhà mà ngồi xuống nền gạch, chiếm đóng đường lui của Lâm Úy, từ trong cặp lôi ra một quyển bài tập, tự nhiên nhìn đọc. Lâm Úy ngó trái ngó phải, đi cũng không được, không đi cũng không được.

Thành Tự thấy cậu vẫn còn đứng, ngẩng đầu nhìn cậu, chống cằm, hỏi: “Cậu rất ghét tớ sao?”

Phối hợp mà nhíu mày, ủy khuất muốn chết.

“Không có!”

Lâm Úy vội vàng ngồi xuống, cảm giác sâu sắc bản thân mình quá là không có tiền đồ.

“Vậy thì tốt rồi.” Thành Tự cười nói, đôi mắt hơi nheo lại, nói xong lại cúi đầu nhìn bài tập của mình, không nói thêm tiếng nào.

Lâm Úy chỉ có thể bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của cậu — tập thơ kia, giả vờ như đang chăm chú đọc, thật ra một chữ cũng không đọc vào, chỉ cần Thành Tự khẽ lật trang, cậu liền cảm thấy lòng bản tay rất ngứa, cả người đều bất thường.

Thành Tự chân dài, bởi vì co chân nên không thoải mái, ngồi một chút liền duỗi chân ra, vượt qua ranh giới, xâm lấn địa bàn của Lâm Úy. Lâm Úy nhìn hắn duỗi chân tới, nhìn giày thể thao của hắn bị giặt tới hơi bạc màu, nổi lên tâm tư nghiên cứu dây giày của hắn, là kiểu cột chặtt rồi nhét dây vào bên trong, nút thắt không có lộ ra bên ngoài, có vẻ gọn gàng.

“Cậu đang nhìn cái gì?”

Nhìn cậu.

Lâm Úy suýt chút nữa bị hắn dọa, khẽ run rẩy, thu hồi tầm mắt, ra vẻ trấn định: “Đọc sách.”

“Đọc sách gì vậy, tớ thấy cậu luôn đọc sách.”

Không đợi Lâm Úy kịp phản ứng, Thành Tự liền buông vở bài tập của mình xuống, thân thiết nhích tới, càng ngày càng gần, nhìn xem chữ in trên sách của Lâm Úy, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lấp lánh lên mái tóc của hắn, bóng râm phản xạ trên áo sơ mi trắng của hắn, Lâm Úy ngửi được hương vị của mùa xuân, là mùi bơ sữa, là mùi cỏ sau cơn mưa, là mùi hoa thoảng trong gió.

Thành Tự nhìn trong chốc lát, đưa tay lên sờ mũi, trầm thấp cười vài tiếng.

“Thì ra cậu thích đọc thể loại này.”

Lâm Úy căn bản không biết mình đang đọc cái gì, nương theo ánh mắt của hắn nhìn xuống tập thơ kia. Trên trang giấy to như vậy chỉ lãng đãng mấy dòng thơ, ý nghĩa tình cảm trong đó trực tiếp đập vào mắt Lâm Úy, ngứa ngáy ở lòng bàn tay hóa thành thực thể, là một con rắn nhỏ phiền muộn, từ trong lòng bàn tay quấn quanh tới ngón tay, rồi trườn qua cổ tay của cậu, uốn lượn chui vào trong làn da.

Trái tim đập bang bang, tiếng vang như sấm giữa ngày xuân.

Tay Lâm Úy run rẩy muốn khép sách lại, Thành Tự lại không chút do dự mở ra, ấn chặt trang sách, nhỏ giọng đọc lên.

“Là tôi, hái đi quả đào và quả táo trên ngực người

Hoa tử đinh hương và hoa bách hợp trên bụng

Nhụy hoa bởi vì cơn gió mà run rẩy

Người không phải hoa quả, càng không phải vạn vật…”

Cả người Lâm Úy đều sắp bị thêu cháy rồi, đốt xương cùng cảm giác được một trận tê dại, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy làn mi hình cánh cung nhấp nhô của Thành Tự, sống mũi cao thẳng.

Đọc đến dòng cuối cùng, thanh âm của Thành Tự giống như đang thì thào tự nói.

“Người là môn học tôi thưởng thức, thực thể học.”

Bình luận

Truyện đang đọc