CẬU LÀ GIẤC MỘNG CỦA TÔI

Ở  trường học, nơi mà Lâm Úy thích nhất chính là thư viện.

Trong thư viện rất yên tĩnh, sẽ không có chuyện giao tiếp giữa người với người, anh là anh, tôi là tôi, cậu có thể yên tâm thoải mái ngẩn người.

Chỉ để ngẩn người mà thôi, thật ra cậu không thích đọc sách cho lắm.

Khi đọc thơ ca cậu sẽ liên tưởng đến một màu xanh mênh mông, xanh lam đến trong suốt. Khi đọc tiểu thuyết cậu lại nghĩ đến ly Cappuccino mới pha và bọt sữa váng trên bề mặt  ở quán cà phê nơi góc phố. Kỳ lạ nhất là khi nhìn những bức tranh, lúc này, màu sắc đối với cậu đã không có chút ý nghĩa nào. Điều cậu nghĩ tới chính là cảm giác thân thể mình bị ngâm trong làn nước lạnh, thậm chí có lúc lạnh đến mức run lên.

Luôn luôn bị phân tâm như vậy, cho nên cậu không thích việc đọc sách chút nào.

Cậu chính là người mắc chứng mê sảng*, ở trong mắt cậu, đối với thế giới này vẫn luôn mơ màng, không rõ ràng. Tất cả thị giác, thính giác, xúc giác, khứu giác, vị giác đều hỗn loạn. Cậu có thể tuỳ ý mà cuồng loạn trong đó. Mỗi ngày mở mắt ra cũng giống như việc mua vé số, không biết diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.

(Mê sảng là tình trạng rối loạn chức năng tâm thần ngờ, có sự biến động và thường có thể khỏi. Đặc trưng của bệnh là khả năng chú ý không còn, mất phương hướng, không có khả năng suy nghĩ rõ ràng và các dao động trong mức độ tỉnh táo.[Nguồn]).

Ở một bên tầng hai của thư viện là cửa sổ bằng kính lớn từ trần đến sàn nhà, nhìn ra ngoài là hồ nước nhân tạo của trường học và cây xanh um tùm. Bây giờ là mùa xuân, gió xuân thổi đượm vị ái tình, cây cối đâm chồi nảy mầm tươi mới, một mảnh trời xanh biếc như sương như khói. Nơi đó luôn có ánh nắng soi rọi, nhưng Lâm Úy không thích ngồi ở bên cửa sổ, cậu thích ngồi ở trong góc tối nơi mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới được, tránh xa ánh mắt của mọi người, như là cố ý lại như vô ý.

Cậu là một kẻ lập dị quái gỡ và đã quen trở thành một kẻ lập dị, quái gỡ.

Nhưng gần đây, cậu có một sở thích mới ở thư viện, nguồn động lực lớn lao để cậu lếch mông đến đây. Chính là, cậu hay dùng việc đọc sách để thuận tiện cho việc lén lút dõi theo Thành Dữ.

Thành Dữ thích ngồi bên cửa sổ, đặc biệt là những lúc ánh nắng chiếu vào.

Không nói được tại sao, có thể là bởi vì khi nhìn Thành Dữ, dường như đầu lưỡi của cậu nếm được một vị kem bơ, thật ngọt, nhưng khi cảm nhận lại thấy có chút ngậy và lạnh lẽo. Có đôi khi, cậu lại đột nhiên đứng lên như một kẻ thần kinh, vọt vào phòng vệ sinh ở thư viện rửa tay nhiều lần để loại bỏ cảm giác kem bơ mềm mịm còn sót lại trên tay.

Lúc vừa bắt đầu, cậu thậm chí còn không nhận ra đó chính là Thành Dữ.

Kể từ lúc khai giảng đã qua nửa học kì, Lâm Úy cơ bản không nói chuyện cùng bất kì người nào ở trong lớp học, đừng nhắc chi đến việc kết bạn. Ở trong lớp, cậu chỉ có thể nhớ được vài gương mặt, có lẽ bởi vì bọn họ phụ trách thu phát bài tập, mà cảm giác bọn họ mang đến cũng rất bình thường. (Cái Đuôi Nhỏ) Chẳng qua giống như tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng ngân vang của sáo trúc, lại giống như nước sôi không vị, không có gì nổi bật.

Ngày hôm ấy, cậu đến thư viện, đang ngẩn người lựa sách trên kệ, giống như chọn một món ăn trong một nhà hàng vậy.

Cuối cùng cậu chọn trúng một cuốn văn xuôi, xúc giác lật từng trang sách làm cho cậu nhớ đến món canh cà chua đậu tương cậu vừa ăn vào tối hôm qua, coi như không tệ lắm. Cậu lướt ngón tay trỏ trên gáy sách rồi dừng lại một chút, mới đem sách lấy ra.

Cuốn sách này không hề mỏng, sau khi lấy ra, trên giá sách để lại một khoảng trống, qua khe hở, có thể nhìn thấy phía đối diện của giá sách, vừa khéo lộ ra một người đang đứng ở chỗ trống phía đối diện của giá sách.

Bởi vì vóc người rất cao, cho nên chỉ có thể nhìn thấy đường nét gọn gàng của chiếc cằm.

Lâm Úy ngây ngẩn cả người, người kia khom lưng xuống, thấy được cậu qua khe hở, mỉm cười theo phép lịch sự đối với cậu.

Ngay khoảnh khắc ấy, Lâm Úy cảm giác được chứng mê sảng của cậu sắp tái phát. Cậu cảm giác được tim của mình như bị ai đó nhéo một cái, không nhẹ không nặng, rất mới lạ, sau đó cậu nếm được vị kem bơ, mùi vị tươi mới nhưng lại ccó chút ngậy, cậu vô thức run lên.

Ngày hôm sau, Lâm Úy đang ở trong lớp học, bút bị rơi mất, vừa quay đầu lại, phát hiện người đứng đối điện phía bên của giá sách đang ngồi phía sau cậu. Trước giờ, cậu chưa từng xoay người để nhìn về phía sau, cậu nghe người khác gọi hắn là “Thành Dữ”

A, thì ra là “Thành Dữ”

Cho dù Lâm Uý là người không quan tâm chút nào đến chuyện bên ngoài nhưng cũng đã từng nghe nói về hắn, đại diện học sinh tiêu biểu, tư chất học hành siêu giỏi, thân sĩ lễ độ, biết tiến biết lùi có mức độ, gia cảnh thanh bần (nghèo mà trong sạch) lại tích cực tiến lên phía trước. Cho nên các thầy cô trong trường đều rất quý mến hắn, ai có thể không thích Thành Dữ được chứ?

Chỉ có Lâm Úy là không có cảm giác gì đối với Thành Dữ, nhưng cậu thích vị kem bơ.

Lâm Úy cố gắng tìm những chiếc bánh ngọt vị bơ có mùi vị tương tự trong quán cà phê ở góc phố. Cậu là khách quen của quán cà phê. Chỉ vào một vài món bên trong tủ lạnh bảo quản những bánh ngọt rực rỡ sắc màu bằng thuỷ tinh, nhân viên phục vụ sẽ lấy cho cậu, cậu nếm thử vài loại, đều không nếm được mùi vị tương tự, trong lòng có chút khó chịu a~

Buổi tối cậu ở nhà một mình, cha mẹ đã đưa em gái đi nghe buổi hòa nhạc, không dẫn cậu theo. Đó là điều hết sức bình thường, bởi vì cho dù âm thanh có êm tai đến đâu, chỉ cần đi qua lỗ tai cậu đều sẽ biến thành thứ khác, đường nét và màu sắc mơ hồ lại giống như các món ăn có mùi vị khác nhau.

Em gái cậu vẫn hay nói rằng, đầu óc của cậu hỏng rồi, là bệnh thần kinh.

Không phải bệnh thần kinh, là chứng bệnh mê sảng, cậu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng không hé ra lời nào đối với bên ngoài.

Ở nhà, cậu tự dưng lại đứng ngồi không yên, cậu có vẻ đã nghiện vị kem bơ của Thành Dữ, khát vọng muốn thử lại lần nữa. Cậu đi chân trần ở trên sàn nhà bằng gỗ, da dẻ trắng nõn đến nỗi có thể nhìn thấy mạch máu và gân xanh, cậu cảm thấy chính mình dường như giẫm trên bông, mềm nhũn, từng bước một giẫm mãi cũng không chạm đến được cảm giác chân thật.

Cậu cứ đi tới đi lui một cách vô thức, không mục đích trong ngôi nhà trống trải, không có tìm được lối ra.

Thật là khó chịu.

Cậu bỏ cuộc, sinh ra hờn dỗi ngồi xuống mép giường, nhếch miệng, cố ý muốn nếm được mùi vị của không khí. Cậu ngạo nghễ nằm trên giường, tư thế hình chữ đại (大) mở ra, nhìn trần nhà, nhíu mày nhớ lại dáng vẻ của Thành Dữ.

Tóc có độ dài vừa phải, phần đuôi tóc sẽ phồng lên khi chơi bóng và mồ hôi sẽ theo một đường từ cổ chảy xuống.

Có chút ngứa, Lâm Úy buồn bực mà gãi cổ.

Sau đó là hình ảnh những ngón tay thon dài của hắn hiện ra. Thỉnh thoảng hắn lại được thầy gọi lên bục giải đề, bờ vai rất rộng, viết ra từng chữ từng chữ một đều là mang theo sắc thái riêng, như dãi màu rực rỡ vàng chanh, xanh lá, xanh biếc, xanh biển.

Lâm Úy trở mình, rúc vào trong chăn, cuộn tròn người lại, vùi mặt bên trong vào gối.

Còn có, buổi chiều tan học hôm trước, bút máy của Thành Dữ bị rơi xuống đất, Lâm Úy vội vã cúi người nhặt lên giúp hắn, không quan tâm đến vết mực xanh đen dính trên tay.

Thành Dữ nhận lại bút máy, nói với cậu một tiếng “Cảm ơn”

Còn có còn có, Thành Dữ chú ý đến trên vết mực xanh đen trên tay cậu, đưa ngón tay ra giúp cậu lau rồi nói xin lỗi vì vết mực đã làm tay cậu bị dơ.

Cảm giác khô ráp khi tiếp xúc, trong đầu Lâm Úy đang phát bệnh đều biến thành một lớp dính ngấy, trơn tuồn tuột dính nhơm nhớp, Lâm Úy lo lắng rụt tay về.

Nhưng vào lúc này, một mình ở trong nhà không có người nào khác, Lâm Úy nhắm hai mắt —— như vậy dường như không ai thấy cậu đang làm gì, chỉ hơi hé miệng, lè lưỡi, đầu lưỡi liếm một chút trên ngón tay, liếm đến vết mực xanh đen.

Cậu đã nếm được một vị ngọt.

Bình luận

Truyện đang đọc