CẦU MÀ KHÔNG ĐƯỢC



Cô nghĩ rằng...!mình thích Diệp Thanh Linh.
Không biết tiếng nước trong phòng tắm đã ngưng từ lúc nào.
Diệp Thanh Linh nhìn hai quyển sổ kết hôn mà đứng hình, không hề chú ý tới.
Mãi cho đến khi Thời Vũ mở cửa phòng tắm ra, sắp đi đến đây rồi thì Diệp Thanh Linh mới bất thình lình ngẩng đầu lên, theo phản xạ, cô định giấu hai quyển sổ kết hôn ra sau lưng, nhưng mà đã không kịp nữa rồi.
Ánh mắt của Thời Vũ dán chặt lên hai quyển sổ màu đỏ thẫm, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc.
Giống như thể Thời Vũ không đoán được chuyện này vậy.
"A...!Linh?" Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Em...!Thấy rồi sao?"
Ngay lập tức, Diệp Thanh Linh siết chặt hai quyển sổ, ánh mắt của cô và Thời Vũ chạm nhau, sau khi im lặng nhìn nhau mấy giây mới nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, chị Thời, em thấy rồi."
Lúc Diệp Thanh Linh nói hết câu, thậm chí Thời Vũ còn hoảng sợ mà vịn vách tường, lui về sau mấy bước nhỏ.
Thời Vũ mới vừa tắm xong, trên chiếc cổ thiên nga trắng nõn còn vươn chút nước, dọc theo cổ, chạy vào trong cổ áo.

Mái tóc đã được thả xuống, xõa tung ở phía sau, quả nhiên là có mấy lọn tóc đã bị ướt, dán vào da thịt.

Trong đôi mắt đào hoa hoa như có một lớp sương mù, ánh mắt mang theo sự bối rối và kinh ngạc, không hề có chút sát khí như những ngày thường.
Lúc này, Thời Vũ, thậm chí còn có chút gì đó...
Nhu nhược, dễ bắt nạt.
Diệp Thanh Linh cũng hoang mang, chớp mắt.
Tựa như có một lớp giấy mỏng manh tồn tại giữa hai người, không ngờ tới, nó lại bị chọc thủng, Hai người họ, trong lúc nhất thời cũng không tiếp thu nổi.
Lại là sự im lặng bao trùm, hai người, một người ngồi trên ghế, một người còn đang đứng ở cạnh tường, lặng lẽ nhìn nhau, không hề chút nhích một chút nào, thời gian trong phòng tựa như đã ngừng lại.
"Chị Thời..."
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh vẫn là người đặt hai quyển sổ sang một bên trước, đứng dậy bước về phía Thời Vũ.
Cô vừa động đậy một cái thôi mà Thời Vũ cứ như một chú nai con bị giật mình vậy, lại chui về phía sau để trốn, sống lưng dán chặt vào tường, trong đôi mắt đào hoa sâu lắng có hơi nước long lanh.
Diệp Thanh Linh đứng trước mặt Thời Vũ, nắm lấy tay cô ấy, lúc ngón tay của hai người chạm vào nhau, cả hai đều chợt run lên thật nhẹ.
Diệp Thanh Linh không hề dùng sức, cô chỉ kéo nhẹ một cái, Thời Vũ liền thuận theo động tác của cô, ngồi xuống mép giường.
Tay hai người vẫn còn nắm chặt.
Ngón tay của Diệp Thanh Linh đặt trên tay của Thời Vũ, bất giác vẽ tròn tròn khiến nó nổi lên một cảm giác tê ngứa.

Thời Vũ cố nhịn xuống, không rút tay lại, ngón tay yếu ớt vô lực nắm chặt lấy drap giường.
"Chị Thời, vậy...!Trước kia, tụi mình có quan hệ thế nào vậy? Diệp Thanh Linh hỏi nhỏ, giọng nói cũng mang theo vẻ hoang mang, cô thử thăm dò, "Là..."
"Người yêu sao?"
Lúc Diệp Thanh Linh hỏi câu này, tay của Thời Vũ rõ ràng là có trở nên run rẩy, ngón tay đang nắm chặt drap giường cũng chợt buông ra.

Cùng lúc đó, năm ngón tay của Diệp Thanh Linh men theo mu bàn tay, chen vào những khe ngón tay của Thời Vũ, đan mười ngón vào nhau.
Thời Vũ để yên cho Diệp Thanh Linh làm, không hề giãy giụa.
Cô lặng lẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn vách tường ở trước mặt, có bóng của hai người đang được in lên đó, hai người ngồi rất gần, mười ngón đan vào nhau, trông vô cùng thân mật và khăng khít.
Thời Vũ rũ mắt, giọng nói rất nhỏ, che đi sự chột dạ trong đó: "Không phải em đã...!Thấy rồi sao?"
Thời Vũ hỏi lại rất khéo léo, cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của Diệp Thanh Linh, nhưng vẫn cho cô ấy được một đáp án xác thực.
Chẳng phải Diệp Thanh Linh đã thấy được sổ kết hôn của hai người rồi hay sao?
Kết hôn luôn rồi, nếu không phải người yêu, thì còn có thể là gì chứ?
"Chị Thời, tụi mình hồi trước...!Yêu nhau rất sâu đậm phải không ạ?" Diệp Thanh Linh lại hỏi.
Thời Vũ hơi giật mình, giọng nói rất nhẹ: "...!Ừm."
Hồi trước, tình cảm mà Diệp Thanh Linh dành cho cô...!đúng là rất sâu đậm.
Cũng không tính là nói dối.
Diệp Thanh Linh gật đầu không chút hoài nghi—— Nếu mà tình cảm không sâu đậm thì tại sao lại chịu kết hôn? Tại sao lại chịu ghim tin nhắn của chị ấy lên đầu của mạng xã hội? Tại sao lại chịu để chị ấy vào nhóm "Duy nhất" cơ chứ?
"Nhưng mà, chị Thời ơi..." Giọng nói mềm dịu của Diệp Thanh Linh cất lên, bỗng nhiên hơi ngập ngừng.

Trong nháy mắt, tim của Thời Vũ muốn nhảy vọt lên cổ họng, đôi mắt đang được ẩn dưới hàng lông mi lại càng hiện lên sự chột dạ, cô sợ rằng nếu Diệp Thanh Linh hỏi tiếp, cô sẽ bại lộ.
Cô và Diệp Thanh Linh...!Thực sự được gọi là người yêu sao?"
.......
Cũng may là Diệp Thanh Linh chỉ dịu dàng nói: "Vậy tại sao, chị không chịu nói cho em biết vậy?"
Thời Vũ nhẹ nhàng thở phào.
Máu dần dần chảy xuôi, tư duy cũng đã bắt đầu mạch lạc hơn.
"Bởi vì em mất trí nhớ, Diệp Thanh Linh." Thời Vũ nhẹ giọng nói, "Nếu ban đầu, chị nói thẳng cho em biết, mối quan hệ giữa chúng ta là như thế này, em có thể tiếp thu được sao?"
Diệp Thanh Linh đứng hình, cô ngẫm lại, lúc mình vừa mới tỉnh lại trong bệnh viện, nhém tí nữa cô đã không tin chuyện Thời Vũ là người chị đã dắt mình về, nuôi mình lớn, nếu lúc đó mà Thời Vũ bảo rằng Thời Vũ là vợ của mình, chắc chắn là mình sẽ càng không tin được.
Ngay lập tức, Diệp Thanh Linh thấy chột dạ, chớp mắt, nói thật lòng: "Em không thể."
"Vậy không phải chị làm đúng rồi sao?" Thời Vũ nói như thể đang giận lẫy.
Diệp Thanh Linh yếu ớt "Ơ" một tiếng.
Trong giây phút đó, sự xấu hổ khi phải chọc thủng lớp giấy giữa hai người cũng đã tan sạch, chỉ còn sót lại sự thản nhiên.
Thời Vũ lắc lắc tay của Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh hoàn hồn, lập tức buông ra.

Thời Vũ xoay người ngồi sang phía đầu giường bên kia rồi lại giấu nửa người dưới vào trong chăn.

Diệp Thanh Linh ngẫm nghĩ một hồi cũng đứng dậy theo, ngồi xuống bên cạnh Thời Vũ, hai chân cũng để vào trong chăn.
"Vậy bây giờ thì sao?" Thời Vũ nhẹ giọng hỏi, "Bây giờ em đã biết mối quan hệ giữa chúng ta rồi, em tiếp thu được sao?"
"Em..." Diệp Thanh Linh cúi đầu tỏ vẻ bối rối, "Em còn cần, cần một chút thời gian để chấp nhận."
Thời Vũ tặc lưỡi một tiếng, nửa người trên cũng chui vào trong chăn, đưa lưng về hướng Diệp Thanh Linh, vờ như đã ngủ.
Diệp Thanh Linh không tắt đèn, cũng không chui vào trong chăn như Thời Vũ nữa, mà là ôm Thời Vũ từ đằng sau.
"Chị Thời, chị đến chương trình này, là vì cái gì vậy?" Cô hỏi một cái yếu ớt.
Cho dù Thời Vũ đang đưa lưng về phía Diệp Thanh Linh, Diệp Thanh Linh không thấy được vẻ mặt của Thời Vũ, nhưng cô vẫn cảm giác được, sau khi mình hỏi ra câu này, nhất định là Thời Vũ sẽ trừng mắt.
Quả nhiên, giọng của Thời Vũ ngập tràn sự giận lẫy: "Em nói xem?"
"Ừm, em..."
Diệp Thanh Linh còn chưa nói hết câu thì Thời Vũ đã thở dài thườn thượt, cắt ngang lời cô ấy: "Còn không phải là để dắt A Linh em về sao, cái đồ sói mắt trắng này."
Cách nói chuyện của Thời Vũ tràn đầy sự bất đắc dĩ, còn kèm theo một chút cưng chiều.
Diệp Thanh Linh cũng không biết tại sao khi nghe được giọng như thế của Thời Vũ thì trong lòng mình lại thấy ngọt ngào đến lạ.
"Em không phải là sói..." Diệp Thanh Linh mới vừa định mở miệng phản bác, nhưng lập tức đã ngẫm ra, cũng cố nuốt xuống lời mà cô định nói.
Hình như, nếu đứng ở góc độ của Thời Vũ, thì cô đúng là một con sói mắt trắng vô tâm.
Thời Vũ bảo vệ cô, cứu vớt cô khỏi một cuộc đời như lúc trước, nuôi cô ăn học, nuôi cô lớn lên, cuối cùng còn kết hôn với cô nữa, ai mà ngờ tới ngày mà hai người kết hôn thì cô lại mất trí nhớ đâu.
Sau khi mất trí nhớ rồi, đứa trẻ nghịch ngợm Diệp Thanh Linh này bình thường hay kiếm chuyện chọc ghẹo Thời Vũ thì thôi đi, đã thế còn vì một trận cãi nhau mà chiến tranh lạnh lâu đến vậy, một hai bắt Thời Vũ chạy từ ngàn dặm xa xôi để đến đây để dỗ mình về.
Nếu mà chỉ là mối quan hệ chị em...!Người một nhà, cãi nhau thì cũng không có gì đáng nói.
Nhưng mà hai người lại là người yêu của nhau, yêu sâu đậm đến thế, lại còn là vợ vợ đã đăng ký kết hôn luôn rồi.

Nói như vậy, những ngày tháng qua, Thời Vũ đã phải trải qua những đau khổ cỡ nào...?
Diệp Thanh Linh lòng đau như cắt, cô vươn tay, lướt qua vai của Thời Vũ, ôm chặt cô ấy.
"Chị Thời ơi, em sai rồi." Giọng của Diệp Thanh Linh mềm như bông, "Sau này em sẽ không cãi nhau với chị nữa, không nạt chị, cũng không chiến tranh lạnh với chị, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị mà."
"Ngoan ngoãn nghe lời?" Thời Vũ nhúc nhích, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Thanh Linh, thoát không được, đành chịu thua, "Diệp Thanh Linh, hồi trước em cũng nói như thế, kết quả thì sao?"
"Bởi vậy em mới nói là em sai rồi." Diệp Thanh Linh nói rất đúng lý hợp tình, cô sờ soạng, tìm được ngón tay của Thời Vũ, "Chị Thời, tụi mình ngoéo tay đi."
Thời Vũ bị ép ngoéo tay, cuối cùng cũng bật cười, không biết có phải là tức quá nên thế không.
Diệp Thanh Linh tựa đầu lên vai của Thời Vũ, nhẹ nhàng cười theo.
"Chị Thời," Diệp Thanh Linh lại nhẹ giọng nói, "Thật ra là trước lúc em nhìn thấy sổ kết hôn, thì em cũng đã đoán sơ sơ rồi...!Bà ngoại, có từng nhắc qua với em."
Thời Vũ lặng lẽ gật đầu: "Ừm."
Tuy là tới tận bây giờ cô vẫn chưa nói chuyện mình và Diệp Thanh Linh đã đăng ký kết hôn cho bà ngoại nghe, nhưng hiển nhiên là bà ngoại cũng đã đoán được gì rồi.
Diệp Thanh Linh nói tiếp: "Nhưng mà, chị Thời, quả thật là em...!Còn cần thời gian để tiếp thu mối quan hệ giữa tụi mình, em phải suy nghĩ lại cho thật kỹ, chị cho em một chút thời gian nhé."

Diệp Thanh Linh cũng không biết vì sao, cô đau lòng Thời Vũ, cũng thích Thời Vũ, nhưng mà cứ mỗi lần nghĩ đến mình và Thời Vũ là người yêu thì cô lại thấy kỳ kỳ.
Ngay cả bản thân Diệp Thanh Linh cũng không nhận ra, tuy Diệp Thanh Linh khát khao được ở bên cạnh Thời Vũ, nhưng thật ra lại là sợ hãi phải ở bên cạnh Thời Vũ.
Thậm chí, sâu trong nội tâm của cô ấy, còn có một chút gì đó rất bài xích chuyện này.
"Ừm." Không nghe ra được cảm xúc gì trong giọng của Thời Vũ.
"Cơ mà...!" Diệp Thanh Linh đổi chủ đề, bỗng nhiên lại nói chuyện rất nghiêm túc, "Chị Thời, bây giờ em có thể xác định được rằng em thích chị, em...!Nhất định sẽ chịu trách nhiệm với chị."
"Chị Thời, chị tin em."
Diệp Thanh Linh nói xong, cả hai người đều rơi vào im lặng, Thời Vũ không có tiếp lời.
Bỗng nhiên, Thời Vũ xoay người lại, ôm lấy Diệp Thanh Linh, hai người ôm nhau.
"Diệp Thanh Linh," Âm cuối của Thời Vũ hơi nâng lên, trong chất giọng có mang theo một chút quyến rũ, "Em còn gọi là chị Thời sao?"
"A...?" Diệp Thanh Linh hiểu được ý mà Thời Vũ muốn nói, đôi mắt hơi sáng lên, sửa lại cách xưng hô, "Thời, Thời Vũ."
Thời Vũ: "..."
Sắc của của Thời Vũ tối sầm xuống, có thể thấy được bằng mắt thường.
Diệp Thanh Linh thè lưỡi, cố nghẹn cười, nhẹ giọng đổi lại cách xưng hô khác: "Nhiễm Nhiễm?"
Khóe môi của Thời Vũ cuối cùng cũng cong lên một cách vui vẻ.
Tắt đèn, trong bóng đêm, hai người ôm nhau ngủ.
.......
Một buổi sáng lại đến.
Hiếm có một ngày mà cả năm người khách mời đều cùng nhau dậy sớm, cùng nhau ăn bữa sáng đầy đủ cả năm người lần cuối cùng, bọn họ tạm biệt tổ chương trình, bước lên hành trình quay trở về.
Lúc Diệp Thanh Linh về đến Hải Thành thì cũng đã bốn giờ chiều.

Có lẽ là do bên công ty biết cô về chung với Thời Vũ nên cũng không cho người đến đón, chỉ có Hoàng Tiểu Dật nhắn tin cho cô:
[ Thanh Linh! Chúc mừng em đã quay xong chương trình giải trí đầu tiên, thành công rực rỡ! ]
[ Tối nay em muốn đi chơi không? Anh Chu đãi á.

]
Diệp Thanh Linh phải ở trên núi tận một tuần, tuy là chơi cũng vui, nhưng cô không được cầm điện thoại, lâu rồi không được liên lạc với bạn bè, Diệp Thanh Linh cũng rất nhớ bọn họ.
Khi xem tin nhắn của Hoàng Tiểu Dật, Diệp Thanh Linh nheo mắt cười cong như trăng khuyết, trả lời: [ Được thui.

]
"Em cười gì đó?" Bên đây, Thời Vũ xoay người bước đến, nhẹ giọng hỏi.
"Chị Tiểu Dật và anh Chu nói tối nay mời em ra ngoài ăn cơm để chúc mừng em ghi hình xong show đầu tiên." Diệp Thanh Linh cười vui đến độ không thấy mặt trời, giọng nói cũng đầy ngọt ngào, "Chị Th...!Nhiễm Nhiễm, chị đi với em nhé?"
Theo bản năng, Thời Vũ hơi cau mày lại, trong lòng bỗng nhiên lại thấy có chút không vui.
Nếu là lúc trước thì chắc là Thời Vũ đã mắng Diệp thanh Linh tại sao ra ngoài chơi mà không báo cho cô biết rồi.

Nhưng mà trải qua mấy tháng này, Thời Vũ chỉ nhíu mày, nói: "Chị không đi, chị còn có việc phải làm cho xong, chờ tí nữa chị đến thẳng công ty."
Cô nghĩ, nếu Diệp Thanh Linh chịu nũng nịu năn nỉ cô đi, thế thì cô sẽ bỏ việc liền.
Ai ngờ Diệp Thanh Linh chỉ gật đầu, thở dài "Òoo" một chút rồi lại trở về với cách nói chuyện như bình thường: "Vậy, Nhiễm Nhiễm, chị làm việc ngoan nha, bao giờ ăn xong em sẽ đến công ty chơi với chị."
Thời Vũ nhìn nụ cười vừa ngây thơ vừa ngọt như mía lùi của Diệp Thanh Linh, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi thốt không thành câu: "....! Được."
Diệp Thanh Linh lại nhìn về phía điện thoại, Hoàng Tiểu Dật đã gửi định vị cho cô, là một quán ăn kiểu Nhật Bản, nó ở cạnh bờ sông Bạch Hà, cũng vừa khéo là tiện đường đến công ty của Thời Vũ.
Vì thế mà Thời Vũ phải trơ mắt nhìn Diệp Thanh Linh ấn vách gỗ cách âm xuống, nói với tài xế rất nhẹ nhàng: "Chú Từ, tí nữa dừng ở chỗ đường Bạch Hà giúp con nhé, con tiện đường đi ăn cơm chiều."
"Ố kề! Cô Diệp."
Vách ngăn cách âm lại được kéo lên.
Thời Vũ, người bị ngó lơ: "..."

Lúc Thời Vũ chuẩn bị xụ mặt thì bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại quay đầu, nắm lấy tay của Thời Vũ, rồi bất thình lình đặt một nụ hôn mềm dịu lên gương mặt cô.
"Nhiễm Nhiễm," Diệp Thanh Linh dùng giọng mũi thở ra một tiếng, hơi thở ngọt lành phả lên vành tai của Thời Vũ, khiến cho cô cảm thấy như có dòng điện thật nhẹ vừa xẹt ngang, mang theo chút ngưa ngứa, "Chút nữa chị làm việc, đừng để mệt mỏi quá nhé."
Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng nói.
Nét mặt sắp tối sầm xuống của Thời Vũ chợt cứng đờ trong nháy mắt, đồng thời cũng dịu lại không ít, bên vành tai lại bắt đầu đỏ ửng lên.
"Ừm." Gương mặt Thời Vũ vẫn cứ căng cứng, ôm lấy cánh tay mình, dùng tư thế vô cùng cao ngạo để tựa người vào ghế.
Diệp Thanh Linh không hề sợ sắc mặt như thế của Thời Vũ, ngược lại cô còn che miệng, cố nén cười.
Cô nghĩ, chị Thời...!Phải nói là Nhiễm Nhiễm mới đúng, thật sự là giống hệt như một đứa nhỏ kiêu căng vậy, thoạt nhìn thì có vẻ hung dữ, nhưng thật ra lại rất trẻ con, rất dễ dỗ dành.
Chỉ một lát sau, đột nhiên Thời Vũ kéo kéo cổ tay áo của Diệp Thanh Linh, vẻ mặt lại thay đổi.
Thời Vũ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ đang chạy ngược về sau, không nhìn thẳng Diệp Thanh Linh, ánh sáng trong mắt có chút ảm đạm, giọng nói cũng mang theo sự yếu đuối khó tả bằng lời: "A Linh, sau này, em ra ngoài chơi, có công việc gì cần phải đi làm, em có thể nào...!nói trước cho chị biết không?"
Lúc này, Thời Vũ giống như một đứa nhỏ không có cảm giác an toàn vậy.
Diệp Thanh Linh lại nhớ đến tối hôm qua Thời Vũ có giận lẫy bảo mình là "sói mắt trắng", tim của Diệp Thanh Linh bỗng nhiên lại nhói lên, cô nắm chặt tay của Thời Vũ: "Ừm, Nhiễm Nhiễm, sau này có gì em cũng sẽ thông báo cho chị."
Dòng suy nghĩ cũng bay đi xa.
Cô tự hỏi, không biết có phải trước khi mình bị mất trí nhớ, Thời Vũ cũng không có cảm giác an toàn như vậy sao?
Bản thân mình của lúc trước, rốt cuộc là khốn nạn đến cỡ nào cơ chứ? Không những cái gì cũng gạt Thời Vũ, mà còn khiến cho chị ấy cảm thấy không an toàn như vậy, yếu đuối tựa như một đứa nhỏ...
Diệp Thanh Linh cúi đầu đầy áy náy, ôm lấy bả vai của Thời Vũ, nhẹ nhàng cọ cọ.
Những chuyện của quá khứ đã không thể thay đổi được, nhưng sau này, cô nhất định sẽ giữ lời hứa, chăm sóc Thời Vũ thật tốt, phải chịu trách nhiệm với chị ấy!
.......
Năm giờ chiều, xe ô tô dừng ở gần chỗ quán Nhật.
Quán ăn kiểu Nhật này nằm ở ven khúc ngoặc sông Bạch Hà, qua chiếc cầu đối diện, đi thêm một xíu nữa chính là tòa nhà của Thời Thị.
Diệp Thanh Linh xuống xe, cô nhìn bóng xe đã biến mất ở chiếc cầu đằng trước, cô dựa theo hướng dẫn, tìm một hồi mới thấy được quán ăn được xây theo kiểu đình viện của Nhật kia.

Ở một nơi tấc đất tấc vàng như thế này ở Hải Thành, đình viện lại chiếm một vị trí rất rộng, xung quanh được bao bởi hàng trúc xanh rì, nhìn rất thanh tịnh.
Lúc Diệp Thanh Linh bước vào, có một cơn gió vừa thổi qua, tiếng chuông gió phát ra những âm thanh rất trong trẻo.

Trong viện còn được treo rất nhiều đèn lồng và bong bóng màu nhạt, nhìn như là cố tình trang trí.
Hoàng Tiểu Dật và Chu Phá Quang đang chờ cô ở bên trong sảnh, bên trong tiểu viện cũng chỉ có hai người họ, vắng như thể đã được bao hết, đôi mắt của Diệp Thanh Linh sáng long lanh, ôm chầm lấy Hoàng Tiểu Dật.
"Thanh Linh, em lên núi sống thấy sao? Không có điện thoại em thấy quen không? Có bị tổ chương trình làm khó dễ không? Em mệt không, buổi tối em có đói bụng không, tối nay em ăn nhiều một chút nha?" Rõ ràng là mới xa nhau có mấy ngày, Hoàng Tiểu Dật cũng nhận được tin tức về Diệp Thanh Linh thông qua tổ chương trình, nhưng bây giờ cô ấy lại phấn khích như mấy năm rồi không gặp, ngay cả khóe mắt còn có giọt lệ sắp trào ra.
Thậm chí, ngoài phấn khích ra thì còn có vài phần hồi hộp bị giấu đi.
"Cũng được, cũng được, không mệt, em cũng không bị đói, chỉ có nhớ hai người muốn chết thôi à." Diệp Thanh Linh vỗ vỗ bả vai Hoàng Tiểu Dật, cười hỏi, "Chị Tiểu Dật thì sau? Mấy ngày nay của chị thế nào?"
"Ầy, thì cũng toàn là đi công tác ở khắp mọi nơi, làm công cho anh Chu nè." Hoàng Tiểu Dật đẩy bả vai của Chu Phá Quang.
Diệp Thanh Linh cười: "Vậy hôm nay tụi mình ăn cho anh Chu sạt nghiệp luôn, anh kêu anh ấy áp bức nhân viên làm chi!"
Chu Phá Quang ôm đầu tỏ vẻ rất đáng thương, khom lưng hô to oan uổng, ba người lại bắt đầu ồn ào, không gian tĩnh lặng của quán Nhật này bị ba người làm ồn tới độ có cảm giác như đây là một quán ăn đêm.

Đồ ăn lần lượt được mang lên rất nhanh, Chu Phá Quang khui một chai rượu, người phục vụ đang định rót cho Diệp Thanh Linh, cô lại vội vẫy vẫy tay: "Ai...!Chút nữa em còn phải qua chỗ chị...!chị Thời nữa, em không uống đâu."
"Ừm, vậy anh với Tiểu Dật uống." Chu Phá Quang cười, gật đầu, thấy vẻ mặt hơi thất thần của Hoàng Tiểu Dật, anh nhẹ giọng gọi, "Tiểu Dật?"
"A...!Em uống với anh Chu!" Hoàng Tiểu Dật hoàn hồn, mím môi cười.
Diệp Thanh Linh chú ý đến chuyện Hoàng Tiểu Dật thất thần, quan tâm nói: "Tiểu Dật, chị sao vậy? Chị thấy không khỏe chỗ nào sao?"
"A không có không có." Hoàng Tiểu Dật vội vàng xua tay, gục đầu che đi đôi mắt ngân ngấn, "Lúc nãy chị suy nghĩ chuyện công việc thôi."
"Đừng nghĩ đừng nghĩ, uống!" Chu Phá Quang nâng ly.
Diệp Thanh Linh cũng bưng ly nước lên để cụng ly với bọn họ.
Nếu so với hồi ở trên núi, nhiệt độ của đầu đông ở Hải Thành cũng không đến nỗi thấp, nhưng trời lại tối rất nhanh.

Ba người mới ăn chưa được bao lâu thì màn đêm đã buông xuống, những ngọn đèn màu trong tiểu viện được thắp sáng, lấp la lấp lánh, vừa yên tĩnh lại vừa hư ảo.
Lúc gần ăn xong, đột nhiên Chu Phá Quang nhận được một cuộc gọi: "A lô...!Chị Bạch?"
Anh ấy đi ra ngoài để nghe điện thoại, sau khi tắt máy, anh trở về, mặc áo khoác vào rồi cười khổ: "Anh có việc phải đi xử lý rồi, xin lỗi mấy em, hôm nay anh không ở lại lâu được nhé, mấy em cứ ăn từ từ đi."
"Đi đi, đi đi." Hoàng Tiểu Dật đã hơi ngà say, cúi đầu choáng váng, vẫy vẫy tay, nhưng lại không ai thấy được bàn tay đang giấu dưới bàn của cô đang siết chặt vì hồi hộp.
Sau khi Chu Phá Quang đi, không khí trong tiểu viện đột nhiên lại trở nên im lặng.
Hoàng Tiểu Dật vẫn cúi đầu ăn đồ ăn rồi lại uống rượu, lâu lâu lại liếc mắt nhìn lén Diệp Thanh Linh một cái, hé miệng, muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Vì say nên trước mắt cô trở nên mông lung, cô thấy được những chiếc đèn màu trong tiểu viện đang nhẹ nhàng lấp lánh, giống như thể đang trong mơ vậy, Diệp Thanh Linh ngồi ở phía đối diện, dùng đôi mắt trong trẻo nở nụ cười nhìn cô.

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Linh, những lời muốn nói trong lòng của Hoàng Tiểu Dật lập tức bị nghẹn lại ở cổ họng, có thế nào cũng không thốt được nên câu.
Cuối cùng, Diệp Thanh Linh vẫn là người phát hiện ra sự khác lạ, cô hoang mang mà nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Dật, chị có gì muốn nói với em ạ? Em thấy chị cứ nhìn em mãi."
"Chị..." Bất thình lình, Hoàng Tiểu Dật đỏ mặt, lời sắp nói ra lại bị nuốt ngược vào, cô lắc đầu nguầy nguậy, "Không có gì không có gì, chị hơi say tí thôi."

"Vậy chị đừng uống nữa." Diệp Thanh Linh lấy chai rượu trước mặt Hoàng Tiểu Dật đi, "Em đưa chị về nhà nhé?"
Hoàng Tiểu Dật gật đầu.
Dáng người của Hoàng Tiểu Dật thấp bé đáng yêu, Diệp Thanh Linh nâng cô ấy dậy rất dễ dàng, cô ôm lấy cánh tay cô ấy bước ra bên ngoài tiểu viện.

Cả người Hoàng Tiểu Dật mềm như bông, hơi run rẩy một chút, Diệp Thanh Linh chỉ nghĩ rằng cô ấy uống say nên đứng không vững thôi, không nghĩ gì nhiều.
Đèn trong tiểu viện bỗng nhiên bị tắt mất, xung quanh cũng trở nên tối om.
Trong bóng đêm le lói, sự can đảm của Hoàng Tiểu Dật như thể được tiếp thêm, không biết là lấy sức từ đâu mà thoáng một cái đã lui sang bên cạnh, thoát khỏi cánh tay đang nâng cô của Diệp Thanh Linh.
"Tiểu Dật?" Diệp Thanh Linh nhíu mày.
"Thanh Linh..." Hoàng Tiểu Dật cúi đầu liếm môi, ngón tay đang rũ ở bên người bấu chặt lấy gấu quần, "Chị có lời muốn nói với em..."
Bỗng nhiên Diệp Thanh Linh lại thấy không khí giữa hai người trở nên kỳ kỳ, nhưng lại không biết phải nói là kỳ ở chỗ nào.
"Nói gì ạ? Em book em cho chị về nhà nhé, rồi trên đường về mình nói sau?" Diệp Thanh Linh nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Tiểu Dật kiên quyết lắc đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Cứ nói ở đây...!Chị sợ chị không nói thì sẽ không còn can đảm để nói nữa."
Diệp Thanh Linh còn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì Hoàng Tiểu Dật tiếp tục nói: "Thanh Linh...!Diệp Thanh Linh, chị, chị thích em!"
Âm thanh của Hoàng Tiểu Dật chợt cao lên, truyền vào trong tai của Diệp Thanh Linh rất rõ ràng.
Đôi mắt của Diệp Thanh Linh mở to vì kinh ngạc, cả người như bị đứng hình, não còn chưa kịp nhảy số là chuyện gì đang diễn ra thì cơ thể đã phản ứng trước: "Em xin lỗi."
Diệp Thanh Linh lui về phía sau một bước, nói rất nghiêm túc: "Em rất xin lỗi, chị Tiểu Dật, em có người em thích rồi."
Vả lại, nói thế nào thì Diệp Thanh Linh cũng không nghĩ tới chuyện Hoàng Tiểu Dật sẽ thổ lộ tình cảm với mình, bây giờ trong đầu cô vẫn còn đang có chút bất ngờ.
Hoàng Tiểu Dật ngớ người tại chỗ, cúi đầu.
"Không có gì..." Cô cười khổ một tiếng, "Là chị uống say nên nói bậy thôi."
Không khí giữa hai người trở nên có chút ngượng nghịu.
Lúc này, có tiếng giày cao gót phát ra từ bên ngoài tiểu viện, theo phản xạ, Diệp Thanh Linh xoay đầu nhìn qua, không biết Thời Vũ đã bước đến cửa ra vào của tiểu viện từ lúc nào, cô ấy đứng đằng kia, hờ hững nhìn về phía hai người.
"Chị Th...!Nhiễm Nhiễm...?" Diệp Thanh Linh hơi giật mình, tự nhiên lại thấy như thể mình bị bắt gặp đang yêu sớm vậy, cô trở nên chột dạ chỉ trong nháy mắt, nhưng rồi lại nở nụ cười như cũ, "Sao chị lại đến đây?"
Hoàng Tiểu Dật đang đứng bên cạnh, cúi đầu thấp hơn nữa.
Không biết Thời Vũ đã nghe được bao nhiêu, chỉ nhẹ giọng nói một cách vô thưởng vô phạt: "Chị làm việc xong rồi nên đến đón em về nhà."
Ánh mắt của Thời Vũ lướt qua Hoàng Tiểu Dật: "Bạn em say rồi à?"
"Dạ..." Diệp Thanh Linh gật đầu, lấm la lấm lét, chớp chớp mắt nhìn Thời Vũ.
"Đi thôi." Thời Vũ xoay người, "Chị lái xe, đưa em ấy về nhà."
"Cảm ơn chị Thời ạ!" Diệp Thanh Linh hô lên một tiếng, nâng Hoàng Tiểu Dật dậy, rảo bước theo Thời Vũ.
Sau khi lên xe, Thời Vũ ngồi ở ghế lái, Diệp Thanh Linh ngồi ở ghế sau để tiện chăm sóc cho Hoàng Tiểu Dật, ô tô được khởi động, không khí trên xe lại im lặng lạ thường.

Có đôi khi, Diệp Thanh Linh ngẩng đầu lên nhìn kính chiếu hậu, cô thấy sắc mặt của Thời Vũ vẫn cứ lạnh lẽo như vậy, nhìn không ra cảm xúc.
Xe dừng ở dưới nhà của Hoàng Tiểu Dật, Diệp Thanh Linh mím môi, lấm lét hỏi: "Chị Thời, em đưa chị ấy lên lầu nhé?"
Thời Vũ gật đầu.
Ban đầu, Hoàng Tiểu Dật còn cố từ chối, kết quả là vừa mới xuống xe đã nhém tí nữa là ngã ngang, cuối cùng vẫn phải chịu để cho Diệp Thanh Linh đỡ mình về nhà.
Thời Vũ cũng xuống xe, cô dựa vào cửa, nhìn bóng lưng của hai người khuất sau cánh cửa chung cư, khóe môi bất giác lại cong lên, hiện ra một nụ cười trào phúng.
Lúc Hoàng Tiểu Dật tỏ tình, Thời Vũ nghe được.

Hoàng Tiểu Dật, cô bé này, còn định cạnh tranh với cô cơ à?
Thích Diệp Thanh Linh? Tỏ tình? Hoàng Tiểu Dật xứng sao?
Còn non và xanh lắm.
"Chậc." Nhân lúc Diệp Thanh Linh còn chưa xuống, Thời Vũ cười khẽ, châm một điếu thuốc, nụ cười trào phúng hiện lên trong đôi mắt.
Mùa đông, làn khói tan rất chậm, nó lượn lờ thành từng vòng trong màn đêm.
Thời Vũ chỉ hút mấy hơi thì đã dập tắt điếu thuốc, cô ném vào thùng rác ở bên cạnh, sự mê mang chợt xuất hiện trong ánh mắt.
Sau khi bình tĩnh lại, Thời Vũ bỗng nhiên lại ý thức được mình mới nghĩ về chuyện gì.
Cô nghĩ rằng...!mình thích Diệp Thanh Linh.
.......
Nhưng mà, thích...!Là một loại tình cảm như thế nào?
Thời Vũ rũ mắt, nở một nụ cười hờ hững.
- ------
Lời của tác giả:
Ơn giời, cuối cùng sếp Thời cũng nhận ra được chuyện mình thích A Linh rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc