CẬU THỬ TRỐN TÔI LẦN NỮA XEM

Edit: Yuah

Diệp Dao phát hiện rằng người bạn mới tên Lục Tầm của mình vô cùng ghê tởm tình yêu đồng giới.

Nói đơn giản đó chính là kỳ thị đồng tính.

Nguyên nhân phát hiện ra chuyện này rất đơn giản, đó là vì cậu thấy có một nam sinh đến tỏ tình với hắn.

Khi đó đã tan học, Diệp Dao dọn dẹp sách vở chuẩn bị đi đến quán trà sữa làm thêm, người bạn cùng bàn mới kiêm bạn tốt mới là Lục Tầm lưng mang ba lô, hai tay đút túi quần, biểu cảm trên mặt hiện ra đang rất rảnh rỗi, chán chường, muốn đi theo cậu xem thử.

Người nhà và bạn bè cũ của Lục Tầm không có ở đây, cho nên sau khi tan học hắn muốn đi đâu thì đi không ai quản hắn cả.

"Tùy cậu." Diệp Dao chẳng để tâm đ ến việc khi làm thêm bị người quen thấy, "Nhớ làm bài tập hôm nay."

Lục Tầm nhăn mày: "Bài tập về nhà là gì? Tôi chưa bao giờ làm mấy thứ này cả."

"Ừm, được thôi." Diệp Dao tiếp tục dọn dẹp sách vở của mình, trong giọng nói có chút tiếc nuối, "Tôi không có nhiều thời gian để làm bài tập, muốn mượn của cậu chép để buổi tối có thể ngủ sớm một chút, nếu cậu không làm thì đành chịu vậy."

Diệp Dao thở dài một hơi, kéo khóa kéo balô lại, sau đó mang nó lên trên lưng: "Chúng ta đi thôi."

Lục Tầm càng nhíu mày chặt hơn, hắn nhìn Diệp Dao một lát, vô cùng mất kiên nhẫn mà khom lưng lấy vở bài tập và sách từ trong ngăn bàn ra nhét vào balo của mình.

Khóe môi Diệp Dao hơi hơi nhếch lên, nhìn Lục Tầm lại mang ba lô lên vai một lần nữa.

"Lớp trưởng Diệp muốn chép bài tập của tôi, đương nhiên tôi phải nhớ rõ rồi."

Diệp Dao nở một nụ cười: "Lần sau tôi cho cậu chép bù lại ha."

Đại thiếu gia họ Lục khịt mũi, miễn cưỡng đồng ý cái trao đổi này, sau đó ra khỏi lớp học cùng Diệp Dao.

Diệp Dao không nói cho Lục Tầm, tình huống nhà cậu hơi đặc biệt, thành tích học tập vẫn luôn vừa đủ tốt, cậu có nộp bài tập hay không giáo viên khoa cậu cũng nhắm mắt cho qua, chỉ là cậu vẫn luôn tự giác hoàn thành đúng hạn.

Trên thực tế thời gian chép bài Lục Tầm không khác gì mấy thời gian cậu tự làm.

Cái hành động này nhìn sơ trông có vẻ hơi dư thừa, nhưng Diệp Dao cảm thấy có thể khiến cho Lục Tầm bắt đầu làm bài tập là điều đáng giá.

Lục Tầm một thân một mình lội qua nửa đất nước để tới nơi này học, bên cạnh không có cha mẹ cũng không có bạn bè, cho nên cậu có thể giúp được gì thì giúp.

Sau khi rời khỏi tòa học để đi đến chỗ đậu xe đạp họ phải đi vòng qua nửa sân bóng rổ. Xung quanh sân có rất nhiều người, Diệp Dao và Lục Tầm đi được hơn nửa đường thì đột nhiên trong mắt lóe lên hình ảnh một quả bóng rổ đang lao về phía họ.

Lục Tầm đứng ở bên ngoài, trực tiếp giơ tay chặn quả bóng lại.

Diệp Dao nhìn thấy những người trong sân bóng rổ vẫn đang chơi bóng rổ một cách khí thế ngút trời, không biết ai chơi ở gần lề sân còn không cẩn thận làm bóng rổ bay ra ngoài.

Lục Tầm vừa nghĩ xong thì thấy một cậu con trai chạy tới chỗ họ.

Cậu trai có ngoại hình ưa nhìn, khá trắng trẻo, nụ cười tươi rói như ánh nắng mặt trời.

"Ngại quá, lúc bắt bóng không khống chế được nó, may là các cậu không sao." Cậu trai chạy tới nói chuyện, nhìn về phía Lục Tầm, "Bạn học à, kỹ thuật của cậu rất tốt, có thể kết bạn không?"

Trước khi cậu ta đến trước mặt, Lục Tầm đã ném quả bóng trở lại.

Lục Tầm không biểu cảm gì, cũng không muốn nói nhiều, hắn quay đầu sang chỗ khác nhìn Diệp Dao: "Đi thôi."

Nhưng cậu trai ném bóng rổ kia cũng không chịu ngừng, cậu ta tiếp tục bước lại gần, hơn nữa còn đưa tay ra.

"Bạn học, ống tay áo của cậu có phải bị tôi làm cho dơ không, để tôi giúp cậu—--"

Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào ống tay áo, Lục Tầm đã rút tay về.

"Người anh em, cậu cũng hơi ngông rồi đó, chẳng trách con gái lớp tụi tôi hay bàn tán về cậu." Cậu trai cười cười, "Kết bạn chứ? Tôi nghe nói cậu từ chối tất cả các cô gái tỏ tình với cậu, có lẽ chúng ta vẫn làm bạn được nhỉ?"

Sắc mặt Lục Tầm trở nên lạnh lùng.

"Ai anh em của mày?" Lục Tầm cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận, "Đừng có ở đây nói nhảm nữa, muốn bị đánh thì tao chiều, không đánh đến mày tự xưng là cháu trai thì tên tao viết ngược lại."

Thái độ này còn ác liệt hơn là lúc đối mặt với lời tỏ tình của mấy cô gái rất nhiều.

Cậu trai đơ người một lát rồi ôm bóng xoay người chạy.

*

Xung quanh lại trở nên yên tĩnh, Diệp Dao và Lục Tầm tiếp tục đi về phía trước.

Diệp Dao còn đang suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừa rồi, đã nghe Lục Tầm bình tĩnh nói: "Cậu có khăn giấy không?"

Đầu gấu học đường đương nhiên là sẽ không mang theo khăn giấy bên người, trên tay dính bùn đất khi đánh nhau cũng xem là một huân chương công trạng không cần phải lau đi, còn những lúc khác cũng không dùng đến khăn giấy.

Diệp Dao lấy khăn giấy trong túi đưa cho Lục Tầm, Lục Tầm lấy nước suối bên hông ba lô ra, thấm ướt khăn giấy, sau đó dùng sức lau sạch bàn tay vừa chạm bóng, suýt chút nữa thì đụng tới ống tay áo.

Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, Lục Tầm ném khăn giấy vào thùng rác ở phía xa xa một cách chuẩn xác.

"...Cậu có thói quen sạch sẽ à?" Diệp Dao hỏi.

Họ ngồi cùng bàn mấy ngày, nhưng cậu không nhận ra rằng Lục Tầm có thói quen sạch sẽ.

"Không phải." Lục Tầm cau mày lấy thêm một tờ giấy lau khô nước trên tay, "Tôi không thích người khác chạm vào mình, đặc biệt là nam, đặc biệt người thích tôi là nam."

Diệp Dao đột nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu kết bạn trong miệng cậu trai kia có nghĩa là gì.

Tuy nhiên đối với chuyện Lục Tầm không thích bị người khác chạm vào thì cậu cũng không lấy làm lạ.

Lục Tầm trông có vẻ xa cách với mọi người, đầu gấu không thích bị người khác chạm vào chẳng phải là chuyện bình thường sao?

May là cậu không có thói quen đụng chạm với bạn bè để phát triển mối quan hệ, vì thế cậu chưa bao giờ chạm vào Lục Tầm, hai người họ chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Đi đến chỗ đỗ xe, Diệp Dao khởi động xe đạp, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, tò mò hỏi người bạn có vẻ thần bí khó đoán này: "Vậy lỡ sau này cậu đứng trên khán đài kiểu như bục giảng phải bắt tay người khác thì sao, mang bao tay hả?"

"Bắt tay thì bắt tay, đừng nắm tay là được." Lục Tầm hình như đang tưởng tượng ra cái gì đó, trên mặt hiện lên vẻ chán ghét, giọng điệu cũng trầm đi, "Ai muốn nắm tay với con trai chứ? Dù sao cả đời này tôi cũng sẽ không bao giờ nắm tay trai."

*

Diệp Dao thuận lợi đưa người đến quán trà sữa chỗ cậu làm thêm.

Lúc đi làm không tiện làm phiền, cho nên Lục Tầm tìm một góc nào đó ngồi xuống. Hắn ngồi trong chốc lát, thì lấy sách giáo khoa và vở bài tập ra làm bài tập về nhà.

Tại sao hắn lại làm bài tập ở đây? Thật kỳ quái.

Hắn ghét nhất là phải ngồi học bài làm bài tập, thế mà bây giờ hắn lại làm chuyện mà hắn ghét nhất.

Lục Tầm cau mày, viết lời giải xuống bài tập của mình.

Nội dung bên dưới lời giải cần vận dụng não để phân tích, ban đầu bài tập đều là các loại câu đơn giản, đọc sách xong là có thể làm đươc, Lục Tầm cũng không có ngốc đến mức mấy cái này cũng không hiểu. Nhưng tầm mắt của hắn vẫn dời qua chỗ khác, dời đến người đứng sau quầy.

Diệp Dao rất đẹp trai, cho dù là mặc một bộ độ đi làm bình thường nhất thì cậu vẫn có một sức hút riêng với hắn, tựa như một bức tranh phong cảnh thanh bình.

Nhìn có vẻ như là một người tách biệt với xã hội, chẳng quen biết hắn, nhưng khi cậu thấy hắn bị rất nhiều người vây quanh, cậu vẫn sẵn sàng ra tay giúp đỡ hắn.

Hành động dứt khoát, nhanh nhẹn, đánh xong liền đi, vẫy vẫy ống tay áo, cũng không cần lời cảm ơn của hắn mà chỉ để lại một bóng lưng ung dung rời đi.

Thậm chí ngày hôm sau thấy cậu trong lớp học, vẫn có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lúc mà tới trước mặt hắn thu bài tập, một chữ liên quan đến chuyện hôm qua cũng không nhắc tới.

Là do cậu không có ý định lấy công, hay trong mắt Diệp Dao, chuyện này chẳng có gì đặc biệt để nhắc tới, chẳng qua chỉ là một chút chi tiết nhỏ trong cuộc sống mà thôi?

Lục Tầm vẫn chưa viết được chữ nào cho bài tập của mình.

Kể từ khi Diệp Dao bắt đầu bước vào, trong quán cũng có nhiều khách hơn, đa số đều là con gái.

Có hai cô gái ngồi xuống cái bàn bên cạnh Lục Tầm, sau khi gọi hai ly trà sữa thì vừa thưởng thức sắc đẹp vừa nói chuyện.

Lục Tầm lờ mờ nghe được nội dung cuộc trò chuyện của họ.

"Đi làm thêm mà còn có thể đứng nhất khối, quá đỉnh luôn rồi. không biết nếu cậu ấy dành hết toàn bộ thời gian cho việc học thì còn có thể hơn hạng hai bao nhiêu điểm nữa chứ?"

"Không biết nữa, nhưng không thể không làm thêm. Tôi nghe mẹ tôi nói mẹ cậu ấy bị bệnh phải cần rất nhiều tiền, cho nên là vừa học vừa làm. Tại sao tôi không phải là một cô gái giàu có huhu, lúc cậu ấy gặp khó khăn thì mang ấm áp cho cậu ấy, sau này chắc chắn cậu ấy sẽ nhớ đến tôi, chỉ trách tôi ngày thường thì xài tiền hoang phí, đến lúc cần thì lại không có mà dùng!"

"Haizz, chắc chắn cậu ấy sẽ không chịu, giàu có cũng vô dụng. Tôi nghe nói, trong nhà cậu ấy..."

Trong một thành phố nhỏ chẳng có bí mật nào có thể che giấu được, vì thế Lục Tầm ngồi bên cạnh và lắng nghe, nghe được hết mọi chuyện về công việc gia đình của Diệp Dao.

Lục Tầm nhìn xuống đôi giày của mình.

Quần áo và giày dép hắn đang mặc đều là hàng hiệu nổi tiếng, riêng đôi giày này thôi đã có giá mấy chục triệu.

Từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, mà bây giờ trước mặt hắn là một người khác biệt hoàn toàn với hắn.

Ngoan ngoãn, lễ phép, trong học tập hay cuộc sống đều vô cùng giỏi giang, là một đứa trẻ tốt trong mắt người lớn, chưa bao giờ để người khác phải nhọc lòng.

Hoàn toàn tương phản với hắn.

Lục Tầm im lặng thu hồi tầm mắt, lật vài trang sách, lại cầm bút lên, viết một chuỗi công thức xuống chỗ lời giải.

Sau khi Lục Tầm trả lời xong vài câu hỏi đầu tiên, chủ đề của hai cô gái bên cạnh hắn đã thay đổi.

"Không biết cậu ấy thích kiểu con gái như thế nào. Nếu bạn gái giáo thảo(*) Diệp ngồi ở đây, nói không chừng cậu ấy sẽ tự mình bưng trà sữa đến, sau đó còn nhân cơ hội trò chuyện với bạn gái."

(*) Giáo thảo: vừa đẹp trai vừa học giỏi.

"Có phải cậu lén lút xem phim truyền hình sau lưng tôi không, sao có thể nghĩ như vậy! Mặc kệ, bây giờ tôi chính là bạn gái của giáo thảo, giáo thảo sẽ mang trà sữa lại đây, toàn bộ trường học trong chớp mắt sẽ nổ tung!"

Tay động bút của Lục Tầm dừng lại, ánh mắt vô cảm nhìn đề mục trên sách giáo khoa.

"Hả? Cậu ấy thật sự bưng một ly nước chanh lại đây?"

"...Không thể nào, không lẽ bạn gái cậu ấy ở đây thật, giấc mộng của tôi vỡ tan tành rồi à."

Lục Tầm khẽ nhíu mày, đột nhiên một ly nước chanh được ngón tay mảnh khảnh đặt lên bàn, Lục Tầm nương theo bàn tay đó ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Diệp Dao.

Diệp Dao khẽ mỉm cười: "Trả lời được nhiều câu như vậy hả? Giỏi lắm."

Lục Tầm cầm bút lên lại viết xuống một dòng dưới câu hỏi: "Cái này có là gì chứ, còn nhiều cái giỏi hơn mà cậu chưa biết kìa."

Diệp Dao tán thưởng, Lục Tầm nhìn cái câu vừa giải kia cũng thuận mắt hơn chút, hắn lại hỏi: "Ly nước này bao nhiêu tiền? Tôi bù cho cậu."

Diệp Dao lắc đầu cười: "Không cần, tôi mời cậu, cảm ơn cậu cho tôi chép bài."

Khóe miệng Lục Tầm khẽ nhếch lên rồi lại hạ xuống: "Cậu mời bao nhiêu người rồi thế?"

Lục Tầm thấy đôi mắt Diệp Dao cong lên.

"Đâu ra nhiều người cho tôi chép bài tập như vậy, cậu là người duy nhất đó."

Lục Tầm nhìn Diệp Dao, theo bản năng lấy nước chanh, nhưng hắn lại chạm vào thứ gì đó ấm áp thay vì một ly nước lạnh.

Diệp Dao sửng sốt một chút, nhớ tới Lục Tầm không thích đụng chạm với con trai, cậu lập tức rút tay về.

Thế mà không ngờ tới, Lục Tầm không có phản ứng gì cả, theo tay cậu rời khỏi cái ly.

Không có ly nước làm điểm tựa, tay họ chạm vào nhau giữa không trung, tựa như đang nắm tay nhau vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc