CÂU TRẢ LỜI CỦA TÔI TRÊN ZHIHU BỊ BẠN TRAI PHÁT HIỆN

Kỳ Gia và Phó Tư Diễn bất ngờ xảy ra chiến tranh lạnh.

Bởi vì trong buổi ôn tập thi cuối kỳ, Kỳ Gia đã than thở với Phó Tư Diễn: “A, không thể nhét thêm chữ vào nữa, muốn nổ não quá!!!”

Phó Tư Diễn nửa đùa nửa thật nói: “Ai bảo cậu bình thường không chịu học là chi?”

Vừa nghe xong, Kỳ Gia lập tức phát hỏa: “Ai nói tớ không học hả? Tớ cực kì nghiêm túc học đấy, tại cậu thôi, ngày nào cũng gọi điện quấy rối, chọc phá, không cho tớ yên ổn học bài gì hết!”

“…” Phó Tư Diễn trầm giọng, dừng lại vài giây, “Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”

Kỳ Gia đột nhiên co rúm lại, sự tự tin ban nãy như bay đây hết cả, “À… à… ừ là thế đấy… cái gì mà…”

Phó Tư Diễn đột ngột ngắt lời cậu, dường như có tiếng nói ồn ào gì đó ở đầu dây bên kia, hắn trả lời lại: “Gia Gia, tớ có việc bận rồi. Nói chuyện sau nha.”

Cuộc gọi kết thúc, Kỳ Gia hoảng hốt nhìn điện thoại. Cậu tự thấy mình hơi quá đáng, cứ như là cậu ỷ vào sự cưng chiều của Phó Tư Diễn dành cho mình mà vô tư nói ra những điều làm tổn thương hắn vậy.

Phó Tư Diễn có buồn không nhỉ?

*

*

Sau khi tắm rửa xong, Kỳ Gia ngồi trên giường đợi rất lâu, sau cùng chỉ đợi được một tin nhắn từ Phó Tư Diễn.

“chúc ngủ ngon”

Chỉ mấy từ cụt ngủn như vậy, không phải bảo bối ngủ ngon, cũng không phải là Gia Gia của tớ ngủ ngon mà chỉ là mấy chữ chúc ngủ ngon khô khan thế này thôi, lạnh nhạt và thờ ơ. Chắc có lẽ Phó Tư Diễn đã hối hận vì đã quá tốt với cậu, hắn sẽ không còn thích cậu nữa, cái này thì cậu hoàn toàn có thể hiểu được.

Kỳ Gia bắt đầu suy nghĩ đến việc có thể vài ngày nữa Phó Tư Diễn sẽ chia tay cậu với lý do “em rất tốt nhưng anh rất tiếc”. Sự sợ hãi đó làm Kỳ Gia quyết tâm phải sửa chữa lỗi lầm này để cứu vãn tình thế bằng mọi cách.

Vì vậy, cậu đã nhắn tin cho hắn: “Đừng giận nữa có được không? Tớ biết sai rồi mà. Những lời ban nãy do đầu tớ bị chập mạch thôi, tớ không cố ý đâu. Cậu không làm ảnh hưởng gì tới việc học của tớ hết, cậu còn là động lực để tớ cố gắng mỗi ngày nữa cơ.”

Năm phút sau, Phó Tư Diễn không hề trả lời lại. Kỳ Gia buồn muốn khóc. Cậu nằm trên giường và đợi tin nhắn của Phó Tư Diễn. Một lúc sau, cậu chợt nhớ lại những gì Phó Tư Diễn từng nói trước đây, thế là cậu bèn ngồi dậy kiểm tra xem rèm cửa đã được kéo lại hết chưa, sau đó cậu bật đền lên rồi bắt đầu cởi cúc áo ra, nằm xuống và tuột quần pyjama ra một ít để lộ ra hai mép quần lót màu nâu. Cậu giơ điện thoại lên tự chụp hai cái rồi nhắm mắt nhắm mũi gửi cho Phó Tư Diễn.

Kỳ Gia xấu hổ vô cùng, vừa định thu hồi tin nhắn thì bức ảnh đã được gửi xong, Phó Tư Diễn cũng đã xem hình, lại còn nhắn lại, “Bảo bối, tớ đâu có giận cậu đâu.”

Kỳ Gia: “…”

Năm giây sau, cậu lại thấy Phó Tư Diễn gỡ tin nhắn đó và đổi thành: “Tớ nhầm, ý tớ là tớ giận lắm luôn đó.”

Kỳ Gia: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc