CÂY Ô LIU MÀU TRẮNG

Lý Toản một tay vịn vai Tống Nhiễm, tay còn lại nắm lấy lan can, bước từng bậc lên tới bậc thềm cuối cùng trước cửa Cục Dân chính. Anh thở hắt, gương mặt ửng hồng.

Tống Nhiễm lấy khăn giấy ra lau mồ hôi đọng trên môi anh. Anh để cô chăm sóc, ánh mắt trầm tĩnh đăm đăm nhìn cô.

Nắng sớm mùa hè soi lên gương mặt Tống Nhiễm dịu dàng. Hôm nay cô trang điểm nhẹ, mắt sáng long lanh, hàng mày mảnh mai, da dẻ càng trắng nõn mịn màng, gò má thoa phấn hồng, môi tô son nước. Mái tóc dài mềm mượt buông xõa, một bên tóc vén ra sau tai.

"Nhiễm Nhiễm."

"Hả?" Cô ngước đôi mắt trong veo.

"Em nghĩ kỹ rồi chứ?" Rõ ràng đã biết chắc, nhưng anh vẫn muốn nghe cô xác nhận.

"Anh nói xem?" Cô khẽ lườm anh.

Anh nhoẻn miệng cười, khóe môi cong cong.

Cô hỏi ngược lại: "Còn anh? Anh nghĩ kỹ chưa?"

Nụ cười anh thấp thoáng ngại ngùng, mắt cũng đong đầy vui sướng, "Anh nghĩ kỹ lâu lắm rồi."

"Vậy không phải là được rồi sao?" Cô thân mật đến gần anh, khoác lấy cánh tay anh. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao dong dỏng, cô nhỏ giọng khen: "A Toản, hôm nay anh đẹp trai lắm."

"Em cũng rất xinh."

Cô cũng mặc áo sơ mi trắng, vì lát nữa sẽ chụp ảnh chứng nhận kết hôn.

Họ tới sớm, là đôi đầu tiên đăng ký kết hôn hôm nay. Nhân viên Cục Dân chính nhiệt tình tiếp đón họ, lúc nhận lấy hồ sơ bèn ngạc nhiên reo lên: "Ôi, đôi đầu tiên hôm nay là quân nhân kết hôn. Chúc anh chị trăm năm hòa hợp, chúc mừng, chúc mừng."

Tống Nhiễm cảm ơn.

Hai người nộp giấy tờ, điền đơn đăng ký, rồi đi đến phòng nền đỏ chụp ảnh.

Tống Nhiễm khe khẽ dặn người chụp ảnh: "Anh chụp chúng tôi đẹp chút nhé."

"Với nhan sắc của hai người thì chụp thế nào cũng đẹp cả. Lâu lắm rồi tôi mới gặp đôi vợ chồng đẹp như vậy đấy."

Tống Nhiễm vẫn kiên trì: "Phiền anh chụp thêm cho vài tấm, tôi muốn chọn tấm đẹp nhất."

"Được. Không thành vấn đề."

Lý Toản và Tống Nhiễm nhìn nhau cười, rồi nhìn về phía ống kính. Quả nhiên tấm nào cũng rất đẹp. Trước nền đỏ, hai người mặc áo sơ mi trắng tinh khôi và trẻ trung, đầu hơi tựa vào đối phương, trên gương mặt là nụ cười ngọt ngào.

Tống Nhiễm lén ngắm nhìn Lý Toản trong ảnh, mắt anh sáng ngời, nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Giấy hôn thú nhanh chóng được đưa đến. Lý Toản - Tống Nhiễm, tên hai người được in bên trên, trên ảnh còn được đóng dấu mộc nổi. Là vợ chồng hợp pháp được quốc gia công nhận.

Tống Nhiễm vuốt ve giấy hôn thú, lòng trào dâng cảm xúc khôn tả, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng nhìn chằm chằm tờ giấy đó, ngón tay miết nhẹ lên tên cô.

"A Toản, hôm nay chính là ngày cưới, chỉ có hai người chúng ta thôi."

Cô không cần tổ chức hôn lễ, cũng không muốn mời ai cả. Chỉ cần anh có mặt, cầm lấy giấy hôn thú thì chính là hôn lễ rồi.

Xế chiều hôm đó, Tống Nhiễm đưa Lý Toản về thành phố Giang, trở về vùng nông thôn.

Giữa hè, con đường về quê cây cối xanh ươm, che khuất bầu trời. Ve kêu ra rả không mỏi mệt trên cây, chim sẻ tíu tít trong vườn rau.

Kênh rạch ngang dọc, nước trong như gương, xanh biếc kéo dài đến tận chân trời. Dưới những thửa ruộng trồng đầy lúa và đủ mọi hoa màu, nào là mía, đậu Hà Lan, dưa chuột...

Thôn quê vắng vẻ, mỗi căn nhà cách nhau một khoảnh ruộng. Nhà nào nhà nấy đều hòa mình vào bức tranh điền viên.

Bệnh của Lý Toản không thích hợp sống ở thành phố, sau này ngoại trừ đến bệnh viện quân y thành phố Giang khám định kỳ, thời gian còn lại hai người sẽ ở nông thôn.

Năm ngoái chú anh đã chuyển đi, nhà ở quê để trống, ngay bên cạnh nhà ông bà nội anh, cách một nửa mẫu đất và chung một hồ nước.

Đứng trước cửa nhà phóng tầm mắt ra xa, chỉ thấy ruộng đồng biêng biếc kéo dài bất tận, con đường nhỏ rợp bóng cây xanh nối dài tít tắp. Phía xa có một dãy nhà, cuối dãy là cánh rừng trùng điệp đến tận chân trời, đường nét uốn lượn hệt như tranh thủy mặc.

Tống Nhiễm dọn dẹp hành lý xong, bảo sẽ dành thời gian để sửa sang và trang trí lại nhà cửa, tiện thay luôn vài đồ gia dụng mới.

Lý Toản bảo: "Để anh nói với bố anh."

Hôm sau, ông Lý Thanh Thần dẫn theo nhóm công nhân của mình đến, khảo sát toàn bộ ngôi nhà, hỏi thăm hai vợ chồng trẻ ý tưởng trang hoàng và nhu cầu sửa sang, rồi nhanh chóng lên phương án thiết kế, thi công luôn trong hè.

Lý Toản và Tống Nhiễm dọn sang nhà ông bà nội ở tạm một thời gian.

Ông bà nội Lý Toản đã sáu mươi, bảy mươi tuổi, trước giờ chỉ lao động ở quê, sức khỏe rất tốt. Lý Toản kể, trước kia bố anh muốn đón ông bà lên thành phố ở, nhưng ông bà sống không quen, bảo ở quê thoải mái hơn.

Đương nhiên cuộc sống ở miền quê thư thái vô cùng. Chó mèo vờn nhau ở sân phơi lúa, bầy vịt bơi lội trên kênh rạch, vỗ cánh rẽ ngang đầm ấu, gà con theo gà mẹ đi loanh quanh ruộng, lông tơ dính đầy cành lá khô.

Tống Nhiễm ở với ông bà nội chồng một thời gian, một hôm hí hửng kể: "A Toản, em phát hiện ra một bí mật."

"Bí mật gì?" Khi ấy, hai người đang tản bộ bên đường ruộng râm mát bóng cây, ven đường cây quýt trĩu quả xanh mọng, Lý Toản hái một quả quýt cho cô.

"Tính cách của anh và bố đều được di truyền từ ông nội."

"Gì cơ?"

"Ông nội rất dịu dàng, cực kỳ thương bà nội. Nói chuyện ôn hòa, tính tình điềm đạm, mỗi khi đi bộ cũng tay trong tay với bà nội. Tối qua ngồi hóng mát trên giường trúc, ông còn cầm quạt ba tiêu quạt gió cho bà nữa. À đúng rồi, hôm trước em còn bắt gặp ông lén hái một đóa hoa cài lên tóc bà nội."

Lý Toản bật cười, "Quả nhiên là phóng viên, quan sát tỉ mỉ thật."

"Anh không phát hiện ra à?"

"Có thể do quen rồi, không chú ý." Anh bóc vỏ quýt, đưa cho cô.

Tống Nhiễm lắc đầu nhe răng, "Vừa nhìn đã thấy chua rồi."

Anh cười giải thích: "Cây này trồng nhiều năm rồi, từ lúc anh còn bé đã ra quả ngọt."

Thế nên cô lấy thử một múi, cho vào miệng, một vị ngọt thanh và mọng nước đến không ngờ lan tỏa, "Ngon."

Lý Toản đưa phần còn lại cho cô. Băng qua một con lạch, anh lại mò vài củ ấu bẻ cho cô ăn.

Gió hè xào xạc, cô ăn say sưa, đi theo anh một vòng dưới ruộng, ăn những loại quả dân dã do chính tay anh hái.

"A Toản, hồi bé anh ở quê suốt à?"

"Năm nào nghỉ hè cũng về, xuống hồ bơi lội, mò cua bắt cá, và cả tôm càng xanh." Anh vừa dứt lời, cảnh tượng thời thơ ấu như một thước phim hiện lên trong hồ nước lấp lánh, tựa như mơ.

Quả quýt, bóng cây, củ ấu, khuôn mặt tươi cười của cô... tất cả đều lướt qua mặt nước, sóng gợn lăn tăn, mong manh dễ vỡ.

Anh lẳng lặng nhìn mặt hồ, thấy được trong bóng nước có một cây olive trắng, giữa tán cây có gương mặt cười tủm tỉm của cô.

"Tốt thật, ở quê nhàn nhã quá." Tiếng cười của cô kéo anh về thực tại.

Lý Toản im lặng, ngón tay đùa nghịch đám cỏ đuôi chó ven đường, cảm giác nhồn nhột truyền vào lòng, hết sức rõ rệt.

Anh đang phán đoán thì cô khẽ reo lên: "A Toản, em muốn ăn hạt sen."

Phía trước là hồ sen, lá sen đang phơi mình đón nắng, có cơn gió thoảng qua, cả hồ dập dìu đu đưa.

Lý Toản hái đài sen cho cô, nhân tiện hái luôn cả lá sen. Cô ôm lá sen ngồi trên tảng đá ven đường, bóc vỏ hạt.

"Đã lâu lắm rồi không ăn hạt sen ngon như vậy, vừa tươi vừa mềm, hệt như chứa đựng cả hương thơm của hồ sen vậy. Mấy cái trên đường bán đều già, cắn không nổi, còn chát nữa..." Cô càu nhàu lải nhải, hệt như có cả đống lời nói không hết.

Lý Toản đứng bên cạnh nhìn cô, lá cây trên đỉnh đầu xào xạc trong gió.

Đây là một buổi trưa hè quá đỗi yên bình.

Một chú ếch nhảy từ ao lên lá sen, cành sen lay động. Anh lại loáng thoáng thấy được một gốc cây trắng dưới hồ nước. Cô bỏ vỏ đài sen xuống hồ, tạo thành một vòng sóng, thân cây kia biến mất.

Anh hoàn hồn, đi đến bên cạnh cô, chạm nhẹ vào tóc cô. Gió thổi sợi tóc cô quấn quanh ngón tay anh, mảnh mai mềm mại. Anh vuốt ve gương mặt cô, cô sợ nhột, cười khanh khách, rụt cổ lại, đánh nhẹ vào lòng bàn tay anh. Đánh xong cô lại nắm chặt, kéo anh đi về phía trước.

Anh mỉm cười, lòng dần nhẹ nhõm.

Đến cuối tháng Tám, nhà đã sửa sang xong. Từ phòng bếp đến phòng vệ sinh, từ phòng khách đến phòng ngủ chính, phòng ngủ phụ đều được thiết kế rất ấm cúng. Nhất là phòng khách và phòng ngủ có một cửa sổ sát đất bằng kính rất rộng nhìn ra đồng ruộng.

Nghĩ đến khí hậu thành phố Giang và sức khỏe của Lý Toản, họ còn lắp thêm hệ thống điều hòa và máy sưởi.

Hôm hai người dọn vào nhà mới, bà Nhiễm Vũ Vi cũng đến thăm.

Ông Lý Thanh Thần áy náy: "Bà thông gia, tôi thất lễ quá. Nhiễm Nhiễm kết hôn với A Toản nhà tôi, đáng lý tôi phải đến thăm hỏi bà trước, vậy mà tôi không..." Ông xấu hổ phân trần không thôi.

Bà Nhiễm Vũ Vi thản nhiên trấn an: "Không sao, hai đứa nó cũng kết hôn rồi mới cho tôi biết mà."

Tống Nhiễm lặng thinh chốc lát, bèn giải thích: "Mẹ, bố vốn định đến Bắc Kinh gặp mẹ từ sớm, nhưng chỗ chúng con bận sửa nhà."

Bà Nhiễm Vũ Vi cảm thấy từ "bố" kia là lạ, cho rằng vì mình không quen nên bỏ qua, nhìn sang Lý Toản, dịu giọng hỏi thăm: "Sức khỏe của con khá hơn chút nào không?"

Lý Toản mỉm cười đáp lời: "Khá hơn rồi thưa cô."

Tống Nhiễm huých anh, "Anh gọi gì thế?"

Lý Toản đỏ mặt, gật đầu đổi lời: "Mẹ."

Bà Nhiễm Vũ Vi càng gượng gạo, tiếp lời: "Mẹ thấy con vẫn gầy hơn lần trước gặp nhiều, sức khỏe giảm sút nhiều quá."

Ông Lý xen lời: "Hồi đầu tháng gầy lắm, chỉ có năm mươi lăm cân, giờ đã lên được năm mươi tám cân rồi."

Bà Nhiễm Vũ Vi thở dài, "Người làm bố như ông cũng vất vả rồi."

Tống Nhiễm ngạc nhiên, lúc này mới phát giác, trước giờ ông Lý luôn gượng cười đôn hậu trước mặt họ, vào giờ khắc này vành mắt đỏ hoe.

Bữa trưa do ông Lý xuống bếp, nào canh gà ta, cải xào, rau muống, tôm hùm đất, cá chiên... Đều là những món tươi ngon, đặc sản của vùng này.

Trong lúc chờ cơm chín, Tống Nhiễm vào phòng ngủ phụ trải giường cho bà Nhiễm Vũ Vi.

"Con bí mật kết hôn như vậy, Tống Trí Thành có nói gì không?"

"Bố không vui cho lắm, nhưng cũng không nói gì. Tống Ương sinh con, bố và dì bận chăm sóc em bé, không có thời gian can thiệp vào chuyện của con."

"Còn con? Không có ý định sinh con à?"

Tống Nhiễm nhìn ra cửa phòng, phát hiện mẹ cô đã sớm đóng cửa lại. Cô cúi đầu trải ga giường, "Tạm thời chưa nghĩ đến vấn đề này."

"Với tình trạng của Lý Toản, từ từ hãy... sinh thì tốt hơn."

Tống Nhiễm không tiếp lời, tập trung bọc ga giường.

"Còn con?"

"Con làm sao?" Tống Nhiễm hỏi ngược lại.

"Cứ ở quê mãi không cần làm việc hả? Chuyện này không hay đâu."

Tống Nhiễm ôm gối, ngẩng đầu, "Chờ xem sao đã. Bây giờ con muốn hoàn thành quyển ký sự trước. Con có kế hoạch từ lâu rồi, vậy mà cứ luôn bị việc nọ việc kia làm sao nhãng, không chấp bút được. Dọn về quê lại hay, con có thể chuyên tâm làm việc này. Về phần công việc thì tính sau đi." Cô nhét gối vào vỏ, "Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì. Có thể mẹ thấy chăm sóc A Toản rất vất vả, nhưng ở bên anh ấy, con vô cùng hạnh phúc. Thật ra con rất cần anh ấy, bởi vì anh ấy cũng cần con, lệ thuộc vào con. Con cần cảm giác này. Con không biết nói sao cho mẹ hiểu, chỉ là hiện tại con cảm thấy, những vấn đề tâm lý con mắc phải, cũng dần không thành vấn đề nữa."

"Mẹ hiểu, mẹ chỉ sợ trong lòng con không thoải mái thôi."

Tống Nhiễm ngồi bên mép giường, kéo khóa vỏ gối, nghe thấy thế cảm xúc bỗng chốc trào dâng, mắt hoen đỏ, quay đầu đi. Bà Nhiễm Vũ Vi ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô.

Mắt Tống Nhiễm rưng rưng, uất ức cất lời: "Con chỉ không hiểu, rõ ràng anh ấy là người tốt sao lại gặp phải cảnh này? Con... con cũng là người tốt, tại sao..."

Bà Nhiễm Vũ Vi thở dài, "Đời người ai mà chưa từng chịu bất công?"

Tống Nhiễm tựa vào ngực mẹ mình, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, thấm ướt áo bà.

Bà Nhiễm Vũ Vi không khuyên nhủ cũng không an ủi, biết cô cần chỗ trút nỗi lòng. Sau khi khóc xong, cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại, sợ ra ngoài bị Lý Toản phát hiện, đành ở trong phòng thêm một lát.

Vì công việc bận rộn nên bà Nhiễm Vũ Vi chỉ ở một ngày rồi rời đi. Vừa hay ông Lý phải về thành phố Giang, nên sẵn tiện đưa bà thông gia ra sân bay.

Hai vợ chồng trẻ đứng trên con đường nhỏ sau nhà dõi mắt tiễn họ.

Về đến nhà, Tống Nhiễm ngắm nghía nhà mới, tâm trạng vô cùng vui sướng. Vốn định thu dọn nhà cửa sạch sẽ, không ngờ trước khi đi bố chồng đã lau nhà sạch sẽ giúp cô, hoàn toàn không cần cô quét dọn.

Phòng khách được thiết kế giữa nhà theo yêu cầu của cô, đối diện là cửa kính sát đất nhìn ra ruộng đồng, một nửa là chiếc bàn làm việc to dài bằng gỗ của cô, nửa còn lại đặt chiếc ghế dựa thư giãn.

Cô ngồi trước bàn viết lách, anh tựa vào ghế đọc sách, chỉ cần khẽ liếc mắt là thấy được nhau.

Một bình trà chanh bỏ đá đặt ở mép bàn, trên thành thủy tinh rịn nước lấm tấm, trượt xuống thành dòng. Ngoài cửa sổ, ve đang gọi hè, còn trong cửa sổ thi thoảng vang lên tiếng anh lật sách và âm thanh gõ bàn phím của cô.

Giữa chừng, Lý Toản ngước mắt nhìn cô say đắm hồi lâu, chợt bỏ sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài.

Cô quay đầu lại ngay: "Anh đi đâu thế?"

"Phòng vệ sinh."

Lý Toản lấy một lọ hoa nhỏ trong ngăn tủ, đi ra cửa. Anh tìm kiếm khắp sau nhà, bên bờ ruộng, bên kênh rạch... cuối cùng tìm được một đóa hoa đậu Hà Lan, hoa lan, hoa quýt, hoa bìm bìm và những đóa hoa màu xanh, màu hồng không biết tên cắm vào lọ. Anh mang về đưa cho cô đặt bên bàn máy tính.

Lúc trở về đi qua sau nhà, ánh mắt anh vô tình thoáng thấy máy khoan gỗ bỏ trong phòng chứa củi. Mũi khoan vừa mảnh vừa nhọn, lúc hoạt động cấp tốc chuyển động, sắc bén đâm thủng tất cả.

"Két..." Âm thanh động cơ điện vang ầm ầm trong tai.

Máu tươi tung tóe, xương thịt nhầy nhụa. Tiếng cười, tiếng thét, tiếng khóc, tiếng gọi...

Anh khó khăn hít thở, nhà cửa trước mắt bắt đầu vặn vẹo, như muốn sụp đổ, vỡ tan tành.

Không được! Đó là nhà anh.

Không thể! Nhiễm Nhiễm đang ở bên trong.

Thế nhưng con đường dưới chân cũng trở nên hư ảo.

Anh thở dồn dập, thất tha thất thểu lần chạy đến cửa. Vừa nhìn thấy Tống Nhiễm ngồi cắm cúi viết lách qua cửa sổ sát đất, hơi thở của Lý Toản lập tức hòa hoãn trở lại. Căn nhà vốn vặn vẹo lại quay về đường nét rắn chắc.

Anh ổn định trở lại, lẳng lặng ngắm nhìn cô từ xa.

Có lẽ cô cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn sang. Trong thoáng chốc ánh mắt giao nhau với anh, cô cong mắt cười, nói câu gì đó, cách lớp thủy tinh nghe không rõ.

Lý Toản cúi đầu theo ánh mắt cô, thấy trong tay mình vẫn nắm chặt chiếc lọ nhỏ cắm đầy hoa.

Anh đi vào nhà, đặt lọ hoa trước bàn cô. Cô ngẩng đầu cười tít mắt, "Sao anh lại ra ngoài?"

Anh mỉm cười, "Hồi ở nước D, em bảo hoa cắm trong lọ sẽ rất đẹp."

Nụ cười nở rộ trên môi Tống Nhiễm, cô nằm gục trên bàn nghịch mấy khóm hoa.

Lý Toản chợt cất tiếng gọi: "Nhiễm Nhiễm."

"Ơi!" Cô quay đầu.

"Nhẫn." Anh vừa nói vừa nâng tay lên cho cô xem.

Hai chiếc nhẫn màu vàng nhạt, một lớn một nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

Tống Nhiễm bất ngờ, vui sướng hỏi: "Anh mua khi nào?"

"Nhờ bố mua giúp."

Họ kết hôn quá vội, nhẫn cũng không kịp mua, may mà giờ vẫn kịp bổ sung.

Lý Toản đeo chiếc nhẫn nhỏ vào ngón áp út của Tống Nhiễm, kích cỡ vừa khít. Còn chiếc nhẫn lớn đeo vào tay Lý Toản thì hơi rộng một chút.

Anh cười bảo: "Để lại mấy hôm nữa đeo, giờ tay anh gầy quá."

Hai tay đeo nhẫn đan vào nhau, lập lời hẹn ước.

Cô hạnh phúc nhảy xuống ghế, chen vào ghế anh, ôm anh.

"A Toản."

"Hả?"

Cô vuốt ve ngón áp út của anh, "Anh phải nhớ rằng chúng ta kết hôn rồi. Dù trong mắt anh, cái gì là thật, cái gì là giả, nhưng A Toản và Nhiễm Nhiễm đã kết hôn rồi, Lý Toản và Tống Nhiễm đã kết hôn là sự thật. Điều này anh nhất định phải nhớ kỹ."

Lý Toản vuốt chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình bằng ngón cái: "Được. Anh nhớ."

Cô ôm cổ anh, tựa đầu vào hõm cổ anh.

Anh nghiêng đầu áp vào trán cô, áy náy: "Xin lỗi em, anh không thể mạnh mẽ hơn."

Anh từng muốn trở nên mạnh mẽ, trở về kết hôn với cô, cố gắng hơn, xuất sắc hơn, để cho cô một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

"Là lỗi của anh. Nếu anh mạnh mẽ hơn chút nữa, có lẽ sẽ không bị bệnh."

Cô lắc đầu, "Không có gì. Không mạnh mẽ cũng được, yếu ớt cũng chẳng sao."

Người ta luôn nói kiên cường một chút, cắn răng là có thể gắng gượng vượt qua. Thật sự có một số việc, dù có cắn nát cả răng cũng không sao vượt qua được. Nó quá thống khổ!

Vì thế A Toản, không sao cả, yếu ớt cũng không sao! Tất cả những gì anh gặp phải, những đau khổ đã trải qua, anh không cần buộc mình đối mặt, cũng không cần ép mình nhìn thẳng vào nó.

Bị bệnh cũng không là gì, dù gì em cũng sẽ mãi mãi ở bên anh.

Chiếc ghế bập bênh chậm chạp lắc lư, anh và cô cùng khép mắt, vừa như nghỉ ngơi vừa như ngủ say.

Ánh nắng soi vào cặp nhẫn vàng trên tay hai người, phản chiếu lấp lóe, như thể vĩnh hằng.

Bình luận

Truyện đang đọc