CẬY THẾ BẮT NẠT ANH

“Có mạng rồi, em cần làm gì thì làm đi.” – Diệp Tự Minh giả vờ không nhìn thấy sự thèm khát của Diệp Xán với hộp cơm, đặt laptop của mình gần chỗ laptop của cậu: “Anh hai cũng có việc phải xử lý, ngồi đây làm chung với em luôn.”

Hắn không nhắc lại chuyện gọi “anh hai”, Diệp Xán lại không thấy thẹn thùng gì cả, thuận thế mở miệng nói: “Tôi muốn ăn cái này… Anh hai

“Ăn đi.” – Diệp Tự Minh nói.

Diệp Xán ôm hộp cơm ngồi xuống, chỉ sợ Diệp Tự Minh sẽ đổi ý, vội vã nhét trước hai miếng vào miệng, khuôn mặt xinh đẹp của cậu phồng lên như con cá nóc đang tức giận.

… Thật đáng yêu.

Diệp Tự Minh nghĩ, hắn không nhịn được, cũng hoàn toàn không cần phải nhịn nữa, vươn tay kéo người về phía mình, chọc chọc bóp bóp cái má căng phồng của Diệp Xán mấy phút liền, dọa Diệp Xán sợ hết hồn, nuốt không được không nuốt cũng không được, trong miệng chất đầy đồ ăn không nói được gì, chỉ có thể tròn mắt kinh hãi nhìn Diệp Tự Minh.

Diệp Tự Minh thoải mái chơi em trai một lúc mới thả cậu ra.

Nói thật, nếu Diệp Tự Minh nổi giận bình thường, Diệp Xán sẽ không sợ đến thế, con người vốn sợ nhất là những thứ mình không biết mà, cũng vì Diệp Tự Minh nhìn qua vẫn rất bình thường, nhưng hành động càng lúc càng bất thường, Diệp Xán không đoán được suy nghĩ trong lòng hắn mới càng lúc càng thấy bất an. Từ khi bắt đầu trưởng thành, từ lần đầu tiên cậu tự an ủi khi nghĩ đến Diệp Tự Minh cho đến tận bây giờ, đã nhiều năm thế rồi, đây là lần đầu tiên Diệp Xán đối mặt với Diệp Tự Minh mà hoàn toàn không còn nhớ đến tâm tư bí ẩn đáng xấu hổ của mình, chỉ còn e sợ.

Diệp Xán ngồi chỗ của mình, lén lút liếc nhìn Diệp Tự Minh đang làm việc ngay bên cạnh, người này mặc áo ngủ cũng vẫn đẹp trai mạnh mẽ như thường, rõ là giám đốc, tại sao lại như bị điên rồi?

Cứ thế này mãi cũng không được. Diệp Xán mới thoát khỏi thời gian khủng hoảng vì biết được chân tướng mọi việc, cậu muốn nói chút chuyện chính với Diệp Tự Minh, nhưng mà… Cậu cúi đầu nhìn hộp cơm khó mà ăn được trong lòng mình, liệu Diệp Tự Minh có tịch thu của cậu không? Đây là món nổi tiếng của Đông Linh, vì giận Diệp Tự Minh mà bốn năm trời cậu không về nước, cũng không được ăn món đậm mùi tuổi thơ này trong bốn năm liền. Sau này cậu không còn trong nước nữa, có lẽ đây là lần cuối cậu được ăn món này.

Cũng may bây giờ cậu không còn đói bụng như trước giờ cơm tối, bây giờ Diệp Xán đã hết đói, cảm giác thèm ăn không phải cấp bách cần thiết lắm, cảm giác no bụng lại càng tăng thêm ý chí của cậu, cậu do dự một lát, vẫn thấy nói chuyện quan trọng hơn. Diệp Xán nhanh chóng ăn vội hai miếng rồi lưu luyến không rời đậy nắp lại, hắng giọng khiến Diệp Tự Minh chú ý: “Khụ, ờ thì… Anh, anh định bao giờ thả tôi đi?”

Diệp Tự Minh đang xem báo cáo của công ty, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Anh không định thả em đi.”

“Anh đang giận vì hai tháng này tôi hơi quá đáng à? Tôi xin lỗi…”

“Không cần.”

Hắn khó chơi như vậy, Diệp Xán cũng rất khó xử, cậu còn chưa biết vì sao Diệp Tự Minh lại tức giận, mặc dù giáo dục đầy đủ khiến cậu chưa từng đổ lỗi cho người khác, nhưng lần này cậu là người bị hại, cậu chỉ có thể cố gắng giải thích cho mình: “Nhưng người anh nên hận có phải tôi đâu! Tôi không cố ý lừa anh, tôi còn tưởng chúng ta có quan hệ máu mủ, nếu tôi biết trước thì đã rời đi sớm hơn rồi, không bao giờ gây phiền cho anh nữa, cũng không làm mấy chuyện…”

Cậu không biết rằng lời giải thích của mình thực chất lại là đổ thêm dầu vào lửa.

“Rời khỏi anh?” – Diệp Tự Minh trầm giọng hỏi: “Anh nuôi em mười năm, dù anh biết em không có máu mủ gì với anh, anh vẫn cung cấp giáo dục hàng đầu cho em, bây giờ em học thành tài rồi, có thể sống độc lập rồi, lại muốn rời khỏi anh?”

Câu nói này không bộc lộ nửa phần khát vọng không bình thường của hắn, Diệp Tự Minh từ nhỏ đã theo quy củ lễ nghĩa không bao giờ nói ra được tâm tư của mình, nếu hắn nói, e là Diệp Xán sẽ không đơn giản là bất mãn vì hành động giam lỏng của hắn, có khi còn lấy cái chết ra để ép hắn.

Nhưng hắn không ngờ là, lời giải thích đến bản thân mình còn không tin được mà Diệp Xán lại rất đồng ý.

Diệp Xán bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thế! Cũng đúng, đừng nói là con người, nếu mình nuôi một con chó con mèo, nhọc lòng mất công tốn sức chăm bẵm nó mấy năm trời, rồi đùng cái nó bỏ mình đi, mình cũng sẽ không vui. Cậu lạc quan coi hành vi bất thường của Diệp Tự Minh là hành động trừng phạt nhỏ cho mình, chỉ cần mình chỉnh đốn thái độ cho ngoan một tí, chắc là sẽ đổi được tự do. Cậu thật lòng hỏi: “Thế anh muốn cái gì? Anh có quyền thế, cái gì tôi có anh cũng có, tôi không biết báo đáp anh thế nào…”

“Không cần báo đáp.” – Diệp Tự Minh nói: “Chỉ cần em nghe lời, anh sẽ mãi coi em là em trai ruột của anh.’

Trong lòng Diệp Xán chấn động, cậu cứ nghĩ duyên phận của mình với Diệp Tự Minh đã đến hồi kết thúc, nhưng Diệp Tự Minh lại nói sẽ coi cậu là em trai ruột… Cổ họng cậu nghẹn lại, cảm động rồi lại lo được lo mất—— hắn cảm động vì đến giờ phút này Diệp Tự Minh vẫn có thể nói như thế, nhưng cũng sợ sẽ có một ngày, Diệp Tự Minh đổi ý. Dù sao quan hệ của hai người đã không còn sợi dây huyết thống, cái gọi là “Anh sẽ mãi coi em là em trai ruột”, không cần biết là thật lòng đến cỡ nào, suy cho cùng cũng chỉ là lời nói đầu môi thôi, huyết thống là thứ không thể chém đứt, còn lời nói có thể chống lại bao nhiêu xung kích?

Diệp Tự Minh từng nói không chỉ một lần rằng, sau này hắn sẽ lấy một cô gái danh giá, tức là hắn thẳng, nếu như một ngày nào đó, hắn phát hiện mình bị một thằng đực rựa ảo tưởng mơ mộng thì sao? Câu nói “Anh sẽ mãi coi em là em trai ruột”có còn tác dụng nữa không?

“Anh thật sự coi tôi là em à?” – Diệp Xán xác nhận lại.

“Thật.”

“Vậy thì chúng ta phải cử hành nghi thức, cái loại chính thức í.” – Diệp Xán bỗng nhiên tràn đầy nhiệt tình, xoay chuyển tình thế, cậu thấy vẫn còn cơ hội cứu vãn quan hệ của hai người, quyết tâm phải nhân lúc Diệp Tự Minh chưa phát hiện bộ mặt thật của mình mà trói hắn lại: “Không cần mời người, nhưng mà phải có nghi thức, đợi cuối tuần… Không không, ngày mai, hay là bây giờ cũng được, để tôi tra xem cần có những gì…”

Diệp Tự Minh nhất thời không thể hiểu được mạch não của cậu, nghi thức gì cơ? Diệp Xán đã mở công cụ tìm kiếm, ngón tay lướt lạch cạch trên bàn phím, Diệp Tự Minh không khỏi sang xem thử, chỉ thấy Diệp Xán gõ “Nghi thức kết nghĩa anh em”.

Diệp Tự Minh: “…”

“Phải có tượng Quan Công, trong nhà không có làm sao bây giờ? Ngày mai mua một cái đi, còn phải có gà sống…”

Diệp Xán vừa xem quy trình, vừa lo lắng lầm bầm lầu bầu, trên trán Diệp Tự Minh đã hằn gân xanh, không nhìn nổi nữa, nhắc nhở: “Ngày mai anh đi làm sẽ mang router đi, em không tranh thủ thời gian làm việc mà lại xem mấy cái này à?”

“… Mang đi?” – Diệp Xán mờ mịt hỏi: “Nhưng mà chúng ta… Không phải chúng ta đang nói chuyện cùng nhau à?”

“Em muốn đi ra ngoài không?”

“Muốn chứ!” – Diệp Xán vừa sợ sệt đã lập tức lấy lại tinh thần, cậu tưởng mình nói ra cũng không sao, nhưng hình như Diệp Tự Minh không có ý định hả cậu đi thật, hắn nghiêm túc muốn giam giữ cậu chứ không phải chỉ vì nhất thời kích động.

“Anh muốn giam lỏng tôi đến khi nào?”

“Anh đã nói rồi, anh không định thả em đi.”

Lúc này Diệp Xán mới phát hiện, câu nói của hắn không phải nói cho có, chuyện này hình như nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều: “Ngồi tù cũng có kỳ hạn đấy… Anh, anh cũng phải nói cho tôi biết bao giờ anh mới nguôi giận chứ…”

Diệp Xán đang mong đợi hắn “nguôi giận”, sau đó có thể rời khỏi cái phòng này, ra khỏi đất nước này, rời khỏi hắn. Trong lòng Diệp Tự Minh nổi sóng ầm ầm, tại sao Diệp Xán cứ nhất định phải đi? Tại sao không thể ngoan ngoãn ở bên mình…

Hắn cảm giác mình sắp không khống chế được, hôm nay là sinh nhật Diệp Xán, nếu như có một ngày hắn thực sự mất khống chế, chắc chắn không được chọn ngày hôm nay, nghĩ tới đây, Diệp Tự Minh bỗng quay người ra ngoài, để lại một mình Diệp Xán luống cuống ngồi trong phòng làm việc.

Đêm nay trăng khuyết, trong đêm khuya thanh vắng, Diệp Xán xuống giường lặng yên không một tiếng động, trong lúc cậu đang đi nhón chân định mở cửa phòng, đèn trong phòng bỗng sáng choang, Diệp Xán đã quen với bóng tối không thể thích ứng kịp, nheo lại theo bản năng, ngay sau đó bị Diệp Tự Minh nắm chặt cổ tay. 

Diệp Xán mở mắt ra, giật mình nói: “Anh… Anh tỉnh rồi à?”

“Anh tỉnh từ lâu rồi, từ lúc em rút tay ra khỏi tay anh.” – Diệp Tự Minh âm trầm nói: “Em muốn đi ra ngoài làm gì? Tìm điện thoại gọi người cứu em? Tìm chìa khóa và hộ chiếu chạy trốn? Em muốn rời xa anh hai đến thế à?”

“Không phải! Tôi…”

Nhưng Diệp Tự Minh không nghe lọt lời giải thích, trên thế giới này chỉ có Diệp Xán có thể dễ dàng đánh tan tự chủ mà Diệp Tự Minh vẫn lấy làm kiêu ngạo, lần này cậu vô tình đạp trúng bãi mìn của Diệp Tự Minh, vừa mở miệng chưa kịp giải thích đã bị Diệp Tự Minh khiêng lên, thô lỗ vứt về giường.

Diệp Xán ngã trong chăn đệm mềm mại, đầu óc rối bời, cậu mờ mịt gọi hắn theo bản năng: “Anh hai…”

Nhưng người anh luôn luôn nghe theo chiều chuộng cậu lại không nghe cậu, trái lại còn giật caravat trên móc áo xuống, trói chặt hai tay đang giãy dụa không ngớt của cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc