CÂY VÀ ĐẤT

Từ Dân Thành trả lời không khác gì những người ở huyện S.

Thẩm Oánh đã nghe nó nhiều lần, cô cho là mình đã chết lặng rồi.

Nhưng không.

Lúc Từ Dân Thành nói “Vì tiền”, hốc mắt cô bỗng trở nên ẩm ướt.

Cô không thể nói là tại sao.

Từ Dân Thành nói rất bình tĩnh, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại nghe được mùi vị của bi thương.

Bỗng dưng, Thẩm Oánh rất bội phục, rất tôn trọng anh.

Nếu đổi lại nhân vật chính trong câu chuyện này là cô thì cô sẽ không giống như Từ Dân Thành bây giờ, bởi vì cô sẽ không làm được.

Nếu như mắc phải căn bệnh như vậy thì có lẽ cô đã không còn niềm tin để sống.

Từ Dân Thành nhìn Thẩm Oánh đang im lặng, mỉm cười rồi chạm lên mặt cô.

“Sao lại không hỏi nữa, không phải em muốn nghe kể chuyện sao?”

Hỏi xong vấn đề này, Từ Dân Thành mới phát hiện vành mắt cô hơi đỏ.

Anh hỏi cô: “Sao em khóc? Chẳng phải lúc phỏng vấn người khác em rất mạnh mẽ sao?”

Thẩm Oánh hít mũi, không khóc trước mặt anh. Một lúc sau, Thẩm Oánh tiếp tục hỏi anh.

“Anh bán máu mấy lần rồi?”

Từ Dân Thành nói: “Sáu lần, tôi cũng quên là năm hay sáu lần.”

Thẩm Oánh hỏi: “Sáu lần đó anh kiếm được hết thảy bao nhiêu tiền?”

Từ Dân Thành nói: “Hơn ba trăm tệ.”

Thẩm Oánh hỏi: “Anh dùng tiền đó vào việc gì?”

Từ Dân Thành nói: “Chơi net, chơi gái, ăn cơm, uống rượu.”

Câu trả lời này thực sự không giống bình thường, Thẩm Oánh nghe một lúc lâu vẫn chưa hiểu ra.

Ở huyện S này, Thẩm Oánh đã phỏng vấn rất nhiều người. Trước khi đến đây, cô cũng đã xem rất nhiều chuyên đề do nhà đài khác làm.

Những người bán máu ở đây về cơ bản chỉ vì sinh tồn.

Một số để xây nhà, một số để cho con đi học.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Oán gặp một người bán máu để vào quán net, chơi gái, đi ăn và uống rượu.



Nhìn Thẩm Oánh im lặng, Từ Dân Thành lại cười.

Anh cúi đầu, dùng chóp mũi cọ vào mặt cô.

“Lại không hỏi à? Chắc em rất bất ngờ với đáp án này.”

Thẩm Oánh gật đầu rồi tránh khỏi sự đụng chạm của anh.

“Tôi rất ngạc nhiên, tôi cho rằng lý do bán máu của anh tương tự như bọn họ.” Thẩm Oánh nói.

Từ Dân Thành cười, “Đúng vậy, người khác đều vĩ đại còn tôi lại ích kỷ.”

Thẩm Oánh nói: “Cũng không phải, chỉ là tôi thấy không giống chuyện người thời đại đó nên làm.”

Từ Dân Thành hỏi cô: “Người thời đại đó như chúng tôi nên làm gì? Em nói một chút thử xem.”

Thẩm Oánh nói: “Tôi nghĩ các người đều có lý tưởng lớn.”

Từ Dân Thành nói: “Ha ha, em nghĩ nhiều quá, tôi chỉ là người thường thôi.”

Thẩm Oánh nói, “Ừ, tôi phát hiện ra rồi.”

Hai người họ vẫn luôn duy trì tư thế này.

Thẩm Oánh luôn là người không thoải mái, cô nhân cơ hội này đẩy Từ Dân Thành ra, sau đó cười nói với anh: “Anh ngồi trước đi, tôi đi lấy nước cho anh. “

Từ Dân Thành cũng không tiếp tục làm khó cô, ngồi trên sô pha đợi Thẩm Oánh lấy nước cho anh.

Thẩm Oán lấy một cái ly trong khách sạn rửa sạch, rồi bắt đầu đun nước.

Sau khi nước sôi, Thẩm Oánh rót cho anh một ly nước nóng.

Ly nước hơi nóng nên Thẩm Oánh đặt lên bàn trà.

“Để nguội một lát rồi uống, bây giờ còn nóng.”

Từ Dân Thành nhìn lướt qua ly nước rồi nói: “Ừ, chốc nữa tôi uống.”

Thẩm Oánh ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Vậy thì chúng ta nói tiếp đi, kể về quá khứ của anh một chút.”

Từ Dân Thành cười: “Được, em hỏi đi.”

Thẩm Oánh suy nghĩ rồi hỏi anh: “Lúc đó anh quen bao nhiêu cô gái?”

Từ Dân Thành nói: “Tôi không nhớ.”

Thẩm Oánh nói: “Đàn ông các người quá trăng hoa, dù sao cũng dùng máu đổi lấy người yêu, sao lại không nhớ rõ cho được.”

Từ Dân Thành cũng không phủ nhận: “Đúng vậy, tôi chính là kẻ bạc tình trong truyền thuyết, cô thấy thế nào?”

Một lần nữa Thẩm Oánh không biết nói gì.

Nhưng với cái ngoại hình này của anh cũng đủ để làm vốn.

Hóa ra thế kỷ trước là thời đại nhìn mặt, ngẫm lại vẫn rất buồn cười.

Nước để nguội mấy phút là có thể uống được rồi.

Từ Dân Thành cầm ly nước lên uống một hớp.

Nước rất ngọt, có lẽ vì cô là người nấu.

Từ Dân Thành không ở lại lâu, anh hàn huyên vài câu với Thẩm Oánh rồi rời đi.

Những chuyện Thẩm Oánh lo lắng cũng không có xảy ra.

Từ Dân Thành là người tương đối có lương tâm.

Anh không đành lòng kéo Thẩm Oánh xuống nước.

Cô còn trẻ như vậy, tương lai sẽ rất tốt.

**

Ban đêm, Thẩm Oánh bị mất ngủ. Ngày hôm sau ra ngoài phỏng vấn, mắt cô đã có quầng thâm đen.

Trên đường đi, thợ quay phim trêu chọc cô, “Tiểu Thẩm bị sao thế? Tối qua đọc sách cả đêm à?”

Thẩm Oánh cười rồi đáp: “Không phải, hơi lạ chỗ nên ngủ không được.”

Anh quay phim vẫn cười: “Cái này từ từ rồi cũng quen, lúc tôi mới theo đoàn chạy khắp nơi, ngày nào cũng mất ngủ, về sau không chịu nổi, cho tôi một chiếc chiếu tôi vẫn có thể ngủ được.”

Làm phóng viên rất vất vả.

Thẩm Oánh luôn cảm thấy, người làm phóng viên rất hữu tình.

Nếu không có tình cảm và niềm tin thì họ sẽ không bao giờ từ bỏ người nhà để đi phiêu bạt khắp nơi.

Giảng viên Đại học nói với Thẩm Oánh rằng, nếu không có tín ngưỡng, bạn không nên trở thành phóng viên.

Thẩm Oánh nhớ mãi câu này, và cô cũng đang cố gắng trở thành người có tín ngưỡng.

Có tín ngưỡng, có tình cảm, để thay mặt cho vài người và để khôi phục chân tướng cho khán giả.

Thẩm Oánh mang theo niềm tin này bước vào ngành truyền thông và cũng mang theo niềm tin này đi vào huyện S.

——

Người mà hôm nay Thẩm Oánh phỏng vấn chính là một người đàn ông trung niên mắc bệnh AIDS, họ Thành.

Vợ của ông Thành đã qua đời vì bệnh AIDS. Năm nay ông Thành bốn mươi lăm tuổi, có hai đứa con trai.

Con trai lớn của ông Thành năm nay mới vào cấp Ba. Lúc Thẩm Oánh đi vào phỏng vấn, ông Thành cười không ngậm miệng được.

Ông Thành có đôi mắt rất đẹp, mắt to hai mí, sáng ngời và rất có thần.

Lúc trả lời các câu hỏi, thỉnh thoảng ông sẽ khoa tay vài lần.

Đôi khi không biết diễn tả thế nào, ông sẽ cực kỳ sốt ruột nhờ Thẩm Oánh giúp đỡ.

“Nghe tin con trai tôi đậu cấp Ba, lúc đó tâm trạng của tôi rất đặc biệt… giống như là chết đi sống lại vậy.”

Thẩm Oánh cười nói: “Cảm giác như gặp đường sống trong cõi chết phải không ạ?”

Ông Thành gật đầu liên tục, “Đúng vậy đúng vậy, chính là cảm giác đó! Cô gái nhỏ này có học thức nha, tôi phải để con trai học tập theo cô mới được.”

Được người lớn khích lệ nên Thẩm Oánh cười rất ngượng ngùng.

“Con trai chú sẽ tốt hơn chú, tôi tin là vậy.”

Ông Thành càng cười vui vẻ hơn.

Ông rất lạc quan, từ trước giờ vẫn là như vậy.

Cho đến lúc phỏng vấn xong, Thẩm Oánh vẫn không nghe ông oán trách một câu nào.

Kỳ thật, mắc loại bệnh như vậy, có oán trách cũng là điều bình thường.

Thẩm Oánh phỏng vấn mười mấy người, ông Thành là người duy nhất luôn ngồi cười.

Thẩm Oán nghĩ, ông ấy nhất định là người có tín ngưỡng.

Trước đây một nhà triết học gia từng nói, người có tín ngưỡng là người sẽ không sợ chết.

Kết thúc phỏng vấn, anh quay phim thu dọn máy móc.

Thẩm Oánh lén lút hỏi ông Thành: “Chú Thành, chú có hay oán trách căn bệnh này không?”

Ông Thành vẫn cười, ông nói: “Có chứ, tại sao không?”

Thẩm Oánh hỏi: “Vậy chú sẽ điều chỉnh thế nào ạ?”

Ông Thành nói: “Cũng không cần điều chỉnh, chỉ tự trách chính mình thôi. Nếu tôi không tham những món hời kia thì đã không nhiễm bệnh thế này! Tôi đều tự trách mình, cho nên không có cách nào cả, ý trời cả rồi!”

Thẩm Oánh nghe ông nói, trong lòng hơi chua xót.

Thật ra, không ai sai.

Thực sự, không ai sai cả.

Chỉ là tạo hoá trêu ngươi mà thôi.

Phỏng vấn ông Thành xong, tâm trạng Thẩm Oánh có chút không ổn định, cô trốn vào trong xe khóc rất lâu.

Anh quay phim nhìn cô rồi lắc đầu liên tục.

Dù sao cũng là cô gái trẻ mới bước vào xã hội, chưa trải qua sóng to gió lớn, chuyện nhỏ nhặt này cũng không chịu đựng nổi.

Bởi vì tâm trạng Thẩm Oánh không tốt nên buổi sáng cô chỉ phỏng vấn một mình ông Thành.

——

Thẩm Oánh khóc xong đã là 11 giờ 30 phút, rồi cả đoàn đi đến quán cơm ven đường ăn trưa.

Quán cơm ven đường đối diện nhà thờ, Thẩm Oánh và vài người quay phim ngồi ở quầy gọi món, sau đó bắt đầu trò chuyện.

Một trong những người quay phim tương đối lớn tuổi nói sâu xa với Thẩm Oánh: “Tiểu Thẩm à, không nên lúc nào cũng như thế này đâu.”

Thẩm Oánh cười xấu hổ, “Hôm nay em không khống chế được, về sau nhất định sẽ chú ý, chắc chắn sẽ không làm mọi người mất mặt đâu.”

Anh quay phim cho biết: “Không phải là chuyện mất mặt hay không, đợi sau này làm việc lâu rồi em sẽ biết.”

Thẩm Oánh: “Hả?”

Anh quay phim nói: “Trên đời này có rất nhiều điều làm người ta tuyệt vọng, sau này em còn phỏng vấn nhiều. Nếu lần nào em cũng khóc thì chắc chắn em sẽ không ngừng được.”

Thẩm Oánh gật đầu đã hiểu, “Em biết rồi, em sẽ cố gắng khống chế.”

Cái cảm xúc này, là cô không khống chế được.

Thương cảm dâng tràn khiến cô thực sự muốn khóc.

Rất kỳ lạ.

Thẩm Oánh nhìn những người khóc lóc kể lể kia, về cơ bản sẽ không đồng cảm.

Cô chỉ có thể đồng cảm, đau lòng với những người lạc quan.

Ví dụ như Từ Dân Thành, hoặc là ông Thành ngày hôm nay.

**

Rất nhanh phở và đồ ăn kèm được mang lên, làm việc cả buổi sáng nên bây giờ tất cả mọi người đều mệt mỏi.

Tâm trạng Thẩm Oánh không tốt nên ăn gì cũng thấy không ngon.

Ăn không ngon có lẽ là cảm giác như vậy.

Trước khi đến huyện S này, Thẩm Oánh vẫn luôn muốn làm một chuyên đề cực kỳ hoành tráng.

Bố cục chặt chẽ, dàn ý hay, một lần là nổi tiếng.

Nhưng giờ đây cô đã thay đổi quan niệm.

Cô không muốn thông qua câu chuyện của nhiều người, mà cô muốn thông qua chuyện cũ của một người để lan toả cảm giác cho tất cả mọi người.

——

Ăn trưa xong, Thẩm Oánh cùng đoàn quay phim lại đi đến trạm phòng dịch.

Lúc bọn họ đi qua, trạm phòng dịch vừa có người mới qua đời.

Thẩm Oánh nhìn hai người đàn ông đang khiêng cáng cứu thương đưa người che vải trắng ra ngoài.

Ban đầu cô muốn đến phỏng vấn, thế nhưng chân cô lại không thể cử động được.

Ngay lúc đó cô chợt do dự.

Cô không biết mình nên theo đuổi sự thật hay là dành sự tôn trọng cơ bản nhất cho người đã khuất.

Đối với phóng viên mà nói, khôi phục chân tướng là công việc của họ, nhưng nếu làm một cách thái quá thì…dường như sẽ gây tổn thương rất lớn cho người trong cuộc.

Anh quay phim nhìn Thẩm Oánh đang đứng yên, vội vàng nhắc nhở cô: “Thẩm Oánh, cô nhanh đi lên hỏi đi!”

Thẩm Oánh lấy can đảm đi lên ngăn phía trước cáng cứu thương.

“Có phải anh ấy cũng chết vì bệnh AIDS không?”

Người khiêng cáng nói: “Vâng, mới vừa qua đời, bây giờ sẽ mang đi hoả táng.”

Thẩm Oánh lại hỏi: “Ngày nào cũng có người qua đời ạ?”

“Ông ấy chết rồi, cô không thể yên lặng một chút được sao?” Người khiêng cáng chưa kịp trả lời đã bị Từ Dân Thành cắt ngang.

Từ Dân Thành mới từ nhà thờ chạy đến thì liền thấy cảnh tượng như vậy.

Anh bước tới nhìn Thẩm Oánh, trong mắt đầy tức giận.

“Cô thích khoét vết thương của người khác lắm à?”

Thẩm Oánh vô thức giải thích: “Tôi không có… Tôi chỉ hỏi…”

Từ Dân Thành nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô làm người rất uổng phí.”

Bình luận

Truyện đang đọc