CHẠM ĐUÔI

Lúc Trì Minh Nghiêu nhảy xuống, anh giẫm lên ván trượt một chút, ván trượt dựng thẳng lên, bắt lấy, sau đó nói: "Trước kia chơi qua một lần, xem ra còn chưa quên hết."

Lý Dương Kiêu cách anh hai bước, bóng râm dưới vành mũ che đi hơn phân nửa khuôn mặt của cậu.

"Nghĩ cái gì vậy?" Trì Minh Nghiêu đi về phía cậu, khom lưng đem ván trượt phóng tới trên mặt đất, sau đó ngồi xuống gãi gãi cằm chú cún.

"Tôi đang nghĩ trước kia anh là bộ dáng gì." Lý Dương Kiêu cúi đầu nhìn anh nói, "hơi khó có thể tưởng tượng ra."

"Phải không? Có gì khó tưởng tượng đâu."

"Tóm lại là cảm thấy sẽ không giống với hiện tại."

Trì Minh Nghiêu ôm cún vào trong ngực, đứng lên, nói: "Chỗ nào nhìn ra như vậy?"

Đang nói, tiếng chuông điện thoại vang lên, Trì Minh Nghiêu dùng một tay móc di động ra, nhìn thoáng qua, là Tào Diệp. Anh bắt máy, giọng nói Tào Diệp rất rõ ràng mà truyền tới: "Minh Nghiêu, tôi giữa trưa hẹn anh cậu ăn cơm, cậu cũng tới chút đi?"


Trì Minh Nghiêu hơi nghiêng người, hỏi: "Là chuyện về bộ phim mới của Lương Tư Triết sao?"

"Đúng vậy, đề tài phim có hơi hẹp, hiện tại số liệu dự kiến của rạp chiếu về bộ phim không tốt lắm."

"Để ý như vậy?" Trì Minh Nghiêu cười một tiếng, "mấy ảnh gif của hai người trên mạng thật sự là oanh động đó..."

"Mẹ kiếp, cậu cũng xem rồi ư. Chờ cậu tới đây rồi nói sau, Lương Tư Triết cũng đang ở đây rồi. Tôi gửi định vị cho cậu, đến nhanh chút."

Cún nằm trong lòng ở Trì Minh Nghiêu ngọ nguậy hai cái, muốn nhảy xuống.

Trì Minh Nghiêu cúp điện thoại, khom lưng đem nó đặt xuống đất, sau đó ngồi dậy nói với Lý Dương Kiêu nói: "Có chút việc, tôi phải đi trước rồi."

Chú cún chạy đến bên chân Lý Dương Kiêu, bắt đầu cắn quần của cậu.

"À, được......" Lý Dương Kiêu nâng nâng chân, cục bông xám bám lấy chân câu không chịu buông, "ê... đừng cắn đừng cắn, đây là quần áo của đoàn làm phim."


Lý Dương Kiêu khom lưng, đem ống quần cứu vớt ra khỏi miệng cục bông xám, ôm nó dậy, sau đó đi theo Trì Minh Nghiêu xuống lầu.

Đi xuống cầu thang được một nửa, gặp phải Tiểu Lãng vội vàng chạy lên trên. Tiểu Lãng nhìn thấy Trì Minh Nghiêu, nhếch miệng với Lý Dương Kiêu, hạ thấp giọng nói với câu: "Đồ ngọt cậu đặt cho đoàn làm phim đã đến, nhân viên giao đồ ăn ở phía dưới chờ."

Lý Dương Kiêu lên tiếng, Tiểu Lãng rất mau lại xoay người chạy xuống lầu.

"Cậu đặt bánh ngọt cho đoàn làm phim?" Trì Minh Nghiêu nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Dương Kiêu hỏi.

"Ừm, dù sao ngày hôm qua đã chậm trễ quá trình, muốn nói lời xin lỗi." Lý Dương Kiêu chỉ giải thích một câu, tựa hồ không muốn nói nhiều.

"Không giống việc mà cậu sẽ làm." Trì Minh Nghiêu ý vị thâm trường mà nhìn cậu một cái.


"Phải không?" Lý Dương Kiêu cười một chút, "Nhưng đúng là tôi làm."

Cùng ngày, mọi người trong đoàn làm phim đều ăn đồ ngọt do Lý Dương Kiêu đặt, cùng với bữa tối Trì Minh Nghiêu đặt.

Lý Dương Kiêu cầm hộp cơm đặt từ nhà hàng lần trước cùng Trần Thụy uống rượu, tâm tình có chút phức tạp.

Bữa tối này Trì Minh Nghiêu đặt... Cũng là một lời xin lỗi sáo? Đó là xin lỗi chính cậu, hay là thay cậu xin lỗi đoàn làm phim? Tại sao lại đặt bữa tối ở đó?

Nhà hàng đó sao.....Cậu cảm thấy mình có lẽ vĩnh viễn sẽ không bước chân vào đó lần nào nữa.

"Ôi, Dương Kiêu, show ân ái hình như hơi nhiều đấy nhé?" Tiểu Lãng bưng hộp cơm ngồi xuống bên cạnh Lý Dương Kiêu, "vừa đồ ngọt vừa bữa tối, lại còn là ở nhà hàng này nữa. Chậc chậc, cái này tốn bao nhiêu tiền đây ta?"
Lý Dương Kiêu cúi đầu ăn cơm, qua loa lấy lệ nói đùa câu: "Tò mò sao? Ngày mai cậu đặt một lần y như này là biết ngay ấy mà."

"Lớn lên đẹp thích thật, có tiền cũng thích thật đấy......" Tiểu Lãng chống cằm nói, lại dùng khuỷu tay chạm vào Lý Dương Kiêu, "Hai người quen biết như thế nào vậy?"

"Chạm đuôi."

"Chạm đuôi cái gì?"

"Hai chúng tôi đều lái xe, xe của anh ấy chạm đuôi xe tôi, sau đó cùng làm việc với công ty bảo hiểm xử lý yêu cầu bồi thường, cứ như vậy quen biết." Lý Dương mặt không đổi sắc nói dối, sau khi nói xong vội vàng nhét mấy miếng cơm vào miệng, đứng lên nói, "tôi đi đối diễn đây, cậu cứ từ từ ăn."

Lý Dương Kiêu đi tới phòng nghỉ nhỏ của mình, dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát. Cậu đột nhiên nhớ tới lúc đó, Trì Minh Nghiêu nói với mình một câu, hình như là "Tôi có phải quen biết cậu hay không"...... Hay là "Tôi có phải đã từng gặp cậu rồi không". Hiện tại nghĩ đến những lời này vậy mà lại là một câu nói nổi tiếng, dù sao lần đầu tiên Giả Bảo Ngọc gặp Lâm Đại Ngọc chính là nói như vậy, chỉ là Trì Minh Nghiêu lúc ấy lạnh lùng nói ra những lời này, không liên quan gì đến việc bắt chuyện cả.
Trong đầu cậu xuất hiện hình ảnh Hồng Lâu Mộng phiên bản phim truyền hình thứ 87, Giả Bảo Ngọc lạnh mặt nói với Lâm Đại Ngọc: "Có phải tôi đã từng gặp em gái này rồi không? "Sau đó lại chọc cười chính mình.

Lý Dương Kiêu cảm thấy mình đại khái có chút thần kinh, có thể bị mình chọc cười nhiều lần như vậy.

Về phía Trì Minh Nghiêu, lúc anh bước vào phòng, Trì Minh Khải, Tào Diệp, Lương Tư Triết đang vây quanh bàn nói chuyện phiếm, bộ dáng nói chuyện rất vui vẻ.

Trì Minh Nghiêu gọi một tiếng "ca", sau đó ngồi xuống.

Đều nói trưởng huynh như cha, Trì Minh Khải lớn hơn anh ước chừng một giáp, ngày thường thật sự coi anh như con trai mà nuôi —— Trì Minh Nghiêu ở nhà tương đương với việc có hai người cha, tuổi dậy thì phản nghịch cũng gấp đôi con nhà người khác, cho nên đều đã 26 kỳ phản nghịch mà còn chưa hoàn toàn chấm dứt —— Trì Minh Khải không chỉ một lần nói như vậy.
"Vừa mới tỉnh ngủ?" Trì Minh khải nhìn anh hỏi.

Trì Minh Nghiêu "ừm" một tiếng, không có ý tứ biện bạch gì.

Trì Minh Khải đẩy cho anh một ly nước: "Bộ phim mới của Tư Triết sắp lên, đang nói chuyện sắp xếp phim."

"Ảnh đế còn muốn phát sầu vì việc sắp xếp phim?" Trì Minh Nghiêu uống một ngụm nước, nói đùa, "Làm cho Tào Diệp phát sầu không phải là đủ rồi sao, Lương Tư Triết, nghệ sĩ như anh sao cũng tới thế?"

Lương Tư Triết không chút yếu thế trả lời: "Lời này hẳn là tôi nói chứ, nghệ thuật gia như cậu vậy mà chịu ngồi lại đây nói chuyện với chúng tôi về chuyện sắp xếp phim, mặt mũi của Tào Diệp hẳn là không lớn như vậy chứ?"

"Cũng nên quan tâm chút chứ." Trì Minh Khải không nghe ra trong lời Lương Tư Triết có ẩn ý, chỉ nói với Trì Minh Nghiêu, "em quản lí sản nghiệp phía đó cũng không tệ lắm, nhưng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào công ty con đó mãi, người quản lý hẳn là nên có chút dáng vẻ quản lý, thiết kế loại công việc tỉ mỉ này đã có nhà thiết kế làm..."
Trì Minh Nghiêu nghe xong những lời này của Trì Minh Khải, một điều nhịn chín điều lành nói một câu "đã biết ạ".

Không ai rõ ràng hơn anh, Trì Minh Khải nóng lòng muốn thoát khỏi công việc rườm rà trong công ty, sớm ngày sống qua ngày nghỉ ngơi —— Trì Minh Khải hơn 20 tuổi đã tiếp quản toàn bộ công việc của Minh Thái, hơn nữa còn khiến giá trị thị trường của Minh Thái tăng gấp mấy chục lần trong vòng năm năm. Đặc biệt là trong ngành công nghiệp giải trí, anh ấy đã nhiều lần đầu tư vào các bộ phim chi phí nhỏ để thu về hàng trăm triệu doanh thu phòng vé, khứu giác thương mại cực kỳ nhạy bén, năng lực lấy bốn lạng đẩy ngàn cân khiến ngành công nghiệp phải trầm trồ thán phục phô diễn đến đây là đủ rồi.

Chỉ tiếc, kỳ tài thương nghiệp lại là một bộ não thích yêu đương —— Trì Minh Khải từ sau khi yêu vào đã không còn tâm tình với thương giới kinh doanh nữa, trông cậy vào em trai cùng cha khác mẹ của mình -Trì Minh Nghiêu, có thể sớm ngày trưởng thành trở thành Trì Minh Khải thứ hai.
Nhưng ai cũng biết, Minh Thái nhị công tử Trì Minh Nghiêu trước kia là một họa sĩ không hỏi giới kinh doanh, năm 17 tuổi đã vẽ ra một bức tranh mặt trời lặn ở vách đá đấu giá với giá hơn trăm vạn —— tuy rằng trong giá cả này trộn không ít giao dịch thương mại ngầm.

Chuyện về việc sắp xếp phim nói chuyện rất thuận lợi, Trì Minh Khải lại dặn dò Trì Minh Nghiêu vài câu, sau đó rời khỏi hiện trường sớm.

"Huynh trưởng như cha nhỉ..." Tào Diệp hướng về phía cánh cửa khép lại cảm thán, "tôi nói nè Minh Nghiêu, anh cậu đối với cậu cũng coi như móc tim móc phổi rồi."

"Cậu không thấy thái độ của anh ta khi tôi vừa về nước hai năm trước sao? Khi đó chính anh ta đã chèn ép chủ lực của tôi, "Trì Minh Nghiêu không cho là đúng, "hiện tại anh ta ngược lại nhìn thấu hồng trần, hy vọng tôi có thể tiếp nhận những chuyện thượng vàng hạ cám kia, để cho anh ta an tâm nghỉ hưu."
"Vậy cậu nghĩ sao? Theo tôi thấy, đều nhận lấy cũng không tệ. Aizz, nếu không thì Minh Nghiêu, trước tiên cậu nhận con đường giải trí này, quay đầu nếu muốn thương nghị chuyện sắp xếp gì đó, tôi sẽ không cần tìm anh trai cậu nữa." Tào Diệp hào hứng bừng bừng nói.

"Có chút phiền toái, cũng không phải nói tiếp là có thể tiếp nhận, trước quan sát đã rồi nói sau đi." Trì Minh Nghiêu cầm ly nói.

"Nhận lấy đi, lúc đó không phải cậu muốn nâng đỡ ai là có thể nâng đỡ được hay sao." Lương Tư Triết lạnh lùng nói ở phía đối diện, "Cũng không cần đầu tư một bộ phim truyền hình cũng phải thông qua Tào Diệp đi."

"Này, Tào Diệp ngay cả cái này cũng nói với anh?" Trì Minh Nghiêu dùng ly nước gõ bàn hai cái, sau đó nhíu mày nhìn hai người, nói, "Hai người ngủ với nhau rồi à?"
Lương Tư Triết lời ít mà ý nhiều: "Lăn đi."

Trì Minh Nghiêu đứng lên nói: "Có chút không thể tiếp nhận, xin phép rút lui nhé, trở về tiêu hóa một chút." 

"Ê từ từ đã," Tào Diệp giữ chặt anh lại, "Có một chuyện có thể là cậu sẽ cảm thấy hứng thú, cậu còn nhớ lúc trước trong một bữa tiệc, có người nói Lý Dương Kiêu lúc còn học đại học có bạn trai cũ không?" 

Trì Minh Nghiêu nhíu nhíu mày: "Bạn trai cũ cái gì?"

"Giang Lãng, cậu còn nhớ không?"

"Đấy không phải là bạn trai cũ của cậu ấy......Có điều Giang Lãng làm sao vậy?"

"Gần nhất có một đoàn làm phim, quay phim được một nửa thì thiếu ngân sách, nhà sản xuất tới hỏi tôi có muốn đầu tư hay không, tôi nhìn danh sách nhân viên tổ chế tác một chút, tên người quay phim rất quen, là Giang Lãng, cái tên hiếm như vậy hẳn là sẽ không trùng chứ nhỉ." 
"Bộ phim kia tên là gì?"

"Gọi là gì nhỉ, hình như là thì phải, dù sao vừa nghe đã biết là một kịch bản không hot nổi. Cái tên Giang Lãng này cho tôi ấn tượng quá sâu, người này chính là bị tên này làm liên lụy tới nhỉ, hết thời thì người đi, cha mẹ cũng quá biết đặt tên rồi đó..."

"Lát nữa cậu giúp tôi điều tra xem đoàn làm phim này hiện đang quay ở đâu."

"Hửm? Chẳng phải cậu nói kia không phải là bạn trai cũ sao?"

Đối với Trì Minh Nghiêu mà nói, sinh hoạt giống như bánh răng tự vận hành vậy, an tĩnh vững vàng mà chảy xuôi hướng phía trước. Anh vốn đã quen với những ngày bình tĩnh không gợn sóng như vậy —— giống như một người trưởng thành, khống chế cuộc sống của mình, làm những chuyện cũng không quá phản cảm. 

Nhưng hiện tại đã khác với lúc trước, anh bắt đầu nhớ tới Lý Dương Kiêu thường xuyên hơn, cũng nhớ tới ngày đó trong đoàn làm phim cậu vào vai La Tử Mính - trượt ván trượt như gió, liều lĩnh bước lên bậc thang, vẻ mặt nóng nảy thu dọn bàn, còn có... bí mật thích một người nào đó.
Những điều này không hiểu sao lại làm Trì Minh Nghiêu nhớ về tuổi 17 của mình. Lúc đó anh lái xe việt dã, trong xe có giấy vẽ, cọ vẽ, xẻng và một cây non, tâm trạng của anh hôm đó rất không tốt, nhưng nguyên nhân tại sao thì hiện tại không nhớ rõ nữa.

Anh nhớ rằng mình đã sử dụng xẻng để đào một hốc cây ở nơi mà anh thường đến vẽ tranh, sau đó trồng cây con vào, lấp đất, còn sử dụng cả chân của mình để làm cho đất mịn hơn; sau đó ngồi bên cạnh cây non kia, vẽ một bức tranh hoàng hôn — bức tranh sau đó đã được bán đấu giá.

Bức họa kia bán đấu giá khi nào Trì Minh Nghiêu cũng không biết, sau lại có truyền thông tới phỏng vấn, lúc đó anh mới biết được thì ra đã có chuyện như vậy. Anh đã từng nghĩ tới phải bỏ tiền mua lại bức tranh kia về, nhưng sau đó ngẫm nghĩ, vẫn là bỏ đi, bứcc tranh đó căn bản không đáng giá nhiều tiền như vậy —— nếu như anh không phải là "nhị công tử Minh Thái" trong miệng người khác.
Minh Thái gần đây vừa phát triển thành công con đường thương mại mới "Minh Thái-phá cách", đây là bộ phận hoàn toàn mới, phát triển nhằm vào phong cách nhà ở của nhóm người tiêu dùng trẻ tuổi, lần này màu sắc thanh thoát sống động hơn, cũng rõ ràng khác với các sản phẩm giá cao trước đó.

Siêu mẫu quốc tế 20 tuổi ngồi trong một căn phòng sáng sủa, truyền tải hơi thở sinh hoạt độc đáo lại lười biếng, trong nháy mắt nói với tất cả những người trẻ tuổi: Đây là cuộc sống bạn muốn, đây là cuộc sống mà những người trẻ tuổi nên có.

Cùng lúc đó, Trì Minh Nghiêu cũng đã công bố một quyết định quan trọng trong cuộc họp thường kỳ của công ty vào thứ hai: anh dự định sắp tới sẽ thực hiện truyền bá thương mại một cách có chiều sâu sản phẩm của Minh Thái vào một bộ phim truyền hình tình cảm về chủ đề chính luật - "Nếu như mây biết".
Các nhân viên trong bộ phận marketing nhanh chóng nhận được kịch bản của bộ phim truyền hình này, cũng như hướng dẫn từ giám đốc điều hành: sản phẩm mới sẽ được đưa vào phòng ở của nhân vật La Tử Minh.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này quá kỳ quái, rõ ràng ghép vào phòng của Từ Cảnh Diệp mới có giá trị thương mại hơn. Dù sao bộ phim thần tượng do Từ Cảnh Diệp đóng chính đang phát sóng, nhân khí tiếp tục tăng lên. Mà diễn viên Lý Dương Kiêu vào vai La Tử Minh – từ ảnh chụp mà xem, diện mạo đích xác xuất chúng, nhưng cũng không có tiếng tăm gì.

Không ai dám đưa ra tiếng phản bác, dù sao quyết định của Trì Minh Nghiêu luôn tùy hứng, hai năm qua cũng nhiều lần sự tùy hứng được chứng minh là chính xác, nếu không Minh Thái cũng sẽ không có phát triển như hôm nay.
Mấy ngày kế tiếp, Lý Dương Kiêu trơ mắt nhìn căn phòng trong phim của mình tiến hành một phen thay đồ đạc, kịch bản dưới sự điều khiển của vốn cũng theo đó mà thay đổi ——

Triệu Khả nghiên đến phòng La Tử Minh lấy tài liệu, sau khi đánh giá phòng Lý Dương Kiêu, cô trêu ghẹo một câu: "Là phòng mẹ cậu bố trí cho cậu hả?"

"Tại sao?" La Tử Minh vừa mới rời giường dụi mắt hỏi.

"Rất đáng yêu a, trên tủ quần áo còn có Doraemon kìa." Triệu Khả Nghiên cười rất vui vẻ, "Trong mắt mẹ cậu hẳn là vẫn coi cậu là một đứa trẻ đi."

"Tôi 22 rồi đó!" La Tử Minh tức giận mà nói.

Cứ như vậy, đồ nội thất trong phòng thuận lý thành chương tiến hành một phen thay đổi. Thừa dịp không có người ở nhà, La Tử Minh chỉ dùng một ngày, liền chỉ huy người chuyển nhà đem toàn bộ đồ đạc trong phòng mình thay đổi hết.
Lý Dương Kiêu nhìn đồ đạc và phòng nghỉ hoàn toàn mới mẻ, sinh ra một loại ý nghĩ —— phong cách hiện tại rõ ràng càng phù hợp với tính cách của La Tử Mính, mà về phần bộ đồ nội thất ban đầu kia, đích thật là ấu trĩ một chút.

Phù hợp với La Tử Minh... Hơn nữa, phù hợp với Trì Minh Nghiêu. Đây là có sự tham gia của anh ấy trong thiết kế sao?

Sau khi đạo diễn hô "CUT", khoảnh khắc Lý Dương Kiêu đi ra khỏi phòng, đột nhiên cảm thấy La Tử Minh và Trì Minh Nghiêu trong phim có chút giống nhau —— có tiền, tùy hứng, nhiều lúc đầu gấu, hơn nữa đều biết chơi ván trượt.

Buổi chiều hôm đó, Lý Dương Kiêu quay xong cảnh mới sửa đổi, ngồi trước gương, thấp thỏm chờ tạo hình mới của mình ra lò —— cậu lập tức muốn quay cảnh sau khi nhuộm tóc.

Tiểu Lãng vừa nhuộm màu tóc cho cậu, vừa nói chuyện phiếm với Lý Dương Kiêu: "Lần ghép này của Minh Thái là nhằm vào cậu đúng không?"
"Không phải đâu." Lý Dương Kiêu nói, "Hẳn là cảm thấy tương đối thích hợp mà thôi."

"Nhưng phòng của những người khác cũng không đổi, chỉ đổi phòng của cậu! Nghe nói lần ghép này trị giá 500 vạn lận đó, thật là một khoản tiền lớn." Giọng điệu của Tiểu Lãng không phải không có hâm mộ.

500 vạn? Lý Dương Kiêu có chút khiếp sợ. Cậu cho rằng đó chỉ là một lần tài trợ mà thôi.

Lý Dương Kiêu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghiên cứu kỹ, nhân vật La Tử Minh này như thế nào rơi vào mình.

Lúc trước cậu còn tưởng rằng mình vào tổ chỉ là nhờ một câu nói của Trì Minh Nghiêu mà thôi, nhưng hiện tại xem ra, hình như cũng không đơn giản như vậy.

Lúc trước Trì Minh Nghiêu nói một đêm cậu 20 vạn, cậu cũng nhận, dù sao đây cũng không phải việc mà cậu có thể định đoạt.
Nhưng hiện tại cậu đột nhiên có hơi tò mò, Trì Minh Nghiêu đã làm như thế nào mà cho cậu một vai nam thứ như vây.

Cậu còn có điểm tò mò nữa, hành động ghép lần này của Trì Minh Nghiêu rốt cục có liên quan gì đến mình hay không. Cậu vừa hy vọng có liên quan, lại vừa hy vọng không liên qua, nói không rõ là vì sao lại thế nữa.

"Màu sắc này rất thích hợp với cậu luôn!" Sấy khô tóc, Tiểu Lãng nhìn Lý Dương Kiêu nói.

"Phải không, có chút không quen." Lý Dương Kiêu nhìn mình trong gương, có chút không được tự nhiên gẩy tóc.

"Tin tôi đi được không?" Mái tóc đen trước đây của cậu quá ngoan, như này mới được, tôi sẽ chụp cho cậu một bức ảnh. "Tiểu Lãng nói xong, cầm lấy di động của mình, đứng xa một chút, chụp ảnh cho Lý Dương Kiêu xong, giơ điện thoại lên trước mặt hắn, "cậu tự xem đi nè."
Lý Dương Kiêu vẫn là chưa quen lắm, cậu đã để hơn 20 năm tóc đen rồi, đột nhiên biến thành màu xám bạc, tuy rằng lúc trước lo lắng loại tình huống nhuộm xong sẽ bị già thêm nhiều tuổi - hiện tại cũng không có phát sinh, nhưng luôn cảm thấy có chút làm màu.

"Tôi gửi ảnh cho cậu." Tiểu Lãng nói xong, đặt điện thoại lên bàn.

Buổi tối, Lý Dương Kiêu nhận được tin nhắn của Trì Minh Nghiêu, hỏi cậu tình huống hôm nay quay phim thế nào.

Kể từ lần gặp đó, Trì Minh Nghiêu hầu như ngày nào cũng gửi tin nhắn, lúc thì hỏi cậu đang quay cảnh gì, lúc thì gửi bản thiết kế, lúc thì là ảnh một chú mèo lười - anh nói với Lý Dương Kiêu, một con mèo được nhà thiết kế của công ty bọn họ nuôi, có đôi khi sẽ chạy vào văn phòng của anh.

"Quay cảnh mới thêm vào." Lý Dương Kiêu đáp.
"Nhanh như vậy đã bố trí phòng xong rồi ư?"

Lý Dương Kiêu đáp "ừm", một lúc sau lại gõ thêm một dòng "tôi nhuộm xám bạc rồi", xong mới gửi đi.

Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia mà nghĩ, tại sao lại nhắn câu này không biết, cậu nhấn vào dòng đó muốn rút lại, nhưng Trì Minh Nghiêu nhanh chóng nhắn lại: "Gửi ảnh cho tôi xem chút đi."

Lý Dương Kiêu lục tìm bức ảnh mà Tiểu Lãng chụp, thành thật mà nói, mặc dù đối với cậu mà nói hì trông không quen lắm, nhưng đó là một bức ảnh không tồi, bắt sáng khá tốt.

Nhưng Lý Dương Kiêu nhìn ảnh rồi lại không gửi, liền bật máy ảnh lên, ngẩng đầu lên một tiếng "tách", chụp ảnh, gửi cho Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu nhận được tấm ảnh này, nhìn ba giây liền nhận ra là ảnh chụp đỉnh đầu - nhìn kỹ lại có thể thấy một vòng xoáy tóc nhỏ.
Trì Minh Nghiêu dở khóc dở cười, ai muốn xem ảnh chụp đỉnh đầu cơ chứ, anh nhắn lại ngay: "Mặt đâu?"

"Khuôn mặt vẫn là như cũ thôi, anh tự mình tưởng tượng đi."

Sau khi Lý Dương Kiêu gửi xong câu kia liền bật cười, cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu khả năng sẽ tức giận đến mức muốn ném điện thoại đi mất, nghĩ đến đây, tâm tình không hiểu vì sao lại thấy khá được nha.

Nhưng một giây tiếp theo, điện thoại không báo trước mà vang lên, tay cậu run lên, suýt nữa đánh rơi điện thoại - Trì Minh Nghiêu gọi video.

Bình luận

Truyện đang đọc