CHÂM PHONG ĐỐI QUYẾT

Cố Thanh Bùi chống thân thể đau nhức xuống giường, khó khăn đi vào phòng tắm. Xuyên qua gương phòng tắm, hắn nhìn thấy dấu vết gặm cắn trên thân mình, căm giận nện xuống tường.

Gặm toàn thân như thế này, không phải giống chó thì còn là cái gì chứ!

Cố Thanh Bùi vặn vòi nước, làn nước ấm áp vẩy lên mặt hắn, giội đẫm tóc hắn, làm cho đầu óc mê man của hắn có một tia thanh minh.

Uống rượu là xấu, uống rượu là xấu.

Cố Thanh Bùi đối với chuyện phát sinh tối hôm qua hối hận không thôi, song cũng đã vô lực xoay chuyển. Nghĩ đến Nguyên Dương ngay ở cách một vách tường nấu cơm, hắn liền vì chuyện nên đối diện với Nguyên Dương như thế nào mà đau đầu thật sâu.

Hắn vẫn luôn thấy rằng bản thân trong việc sinh hoạt cá nhân đều xử lý rất tốt rất hoàn mỹ, hắn không mê muội tình dục, cũng không lạm giao, hưởng thụ sinh hoạt tình dục có tiết chế. Tất cả những chuyện có thể mang lại cảm giác sứt đầu mẻ trán cho hắn, cho tới bây giờ đều là công tác phức tạp khó khăn, hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, một người đàn ông ở tuổi hắn, còn có thể bởi vì vấn đề thuộc phương diện này mà phiền não.

Hắn nhịn không được dùng đầu đập vào tường, phần eo cùng hạ thân đau nhức một lần nữa nhắc nhở hắn, phiền toái lần này không hề nhỏ.

Cửa phòng tắm bất chợt bị đẩy ra.

Cố Thanh Bùi quay đầu đi, trợn mắt nhìn, "Cậu có thể đúng mực một chút được không, sao lại không gõ cửa chứ."

Nguyên Dương không chút để ý nhún nhún vai, "Tôi thấy ông nửa ngày không ra, cứ tưởng ông ngất mất rồi."

Cố Thanh Bùi đóng vòi nước, lấy khăn tắm quấn quanh thân thể, "Ra đi, tôi vẫn rất khỏe."

Nguyên Dương nhìn bộ dáng ướt đẫm của hắn, nhịn không được sờ sờ mũi, "Thay quần áo rồi ra ăn cơm đi."

Cố Thanh Bùi đem khăn mặt phủ lên tóc, vừa lau vừa đi về phía bồn rửa tay, cầm bàn chải lên đánh răng.

Nguyên Dương chòng chọc nhìn bọt nước đọng trên phần lưng trơn nhẵn của hắn, dòng chảy nhỏ mảnh kia tựa như mở ra một con sông nhỏ trong tâm y, càng chảy càng khiến y ngứa ngáy khó nhịn.

Y bước tới, từ sau lưng ôm lấy Cố Thanh Bùi.

T

Thân thể Cố Thanh Bùi cứng lại, xuyên qua gương nhìn Nguyên Dương.

Nguyên Dương cọ cổ hắn, cười thấp nói: "Cố tổng, ông không phải là đang ngượng ngùng đấy chứ?"

"Tôi chẳng có gì mà phải ngượng ngùng cả, cậu có thể ra ngoài trước được hay không?"

Nguyên Dương kéo khăn tắm, nhẹ nhàng chà lau bọt nước trên người hắn, "Nói cho mà biết a, tối hôm qua ông cũng không có dùng thuốc, đừng có vừa rời giường liền quỵt nợ nha."

"Tôi nợ nần gì cậu chứ? Chẳng lẽ tôi lại còn lại chịu trách nhiệm với cậu nữa à?"

Nguyên Dương đắc ý cười, "Đương nhiên. Tôi lần trước đã nói qua, là muốn ông theo tôi. Dù sao cả hai đều là đàn ông, bình thường đều có nhu cầu, tôi cũng là miễn cưỡng chấp thuận ông thôi." Nguyên Dương há mồm cắn lỗ tai hắn, "Không được cự tuyệt."

Cố Thanh Bùi nổi cáu, "Nguyên Dương, tôi lên giường cùng người khác, đại bộ phận cảm giác cũng đều không tồi. Nhưng mà tôi không quá thích có đối tác cố định, chí ít tôi hiện tại cũng chưa gặp được người nào khiến tôi động lòng, chúng ta bất quá mới ngủ cùng hai lần, cậu cũng chớ coi là nghiêm túc."

Thân hình Nguyên Dương sững lại một hồi, chậm rãi ngẩng đầu lên, đối diện cùng đôi mắt trong gương của Cố Thanh Bùi, y lạnh lùng nói: "Ông là có ý gì?"

"Có ý tứ gì cậu còn nghe không hiểu ư? Hai ta chính là một hai hồi qua đường, đừng có biến thành chuyện yêu đương như vậy." Cố Thanh Bùi vùng khỏi cánh tay y, xoay người đi ra ngoài cửa.

Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống, y một phen tóm lấy cánh tay Cố Thanh Bùi, đem hắn ấn lên tường, "Cố Thanh Bùi, ai mẹ nó muốn nói chuyện yêu đương với ông chứ, đầu óc ông bị nước vào rồi à. Tôi đây chính là thích ngủ với ông, ông không phải cũng rất sướng ư, giải quyết giúp nhau một hồi thì có gì mà ghê gớm, xách cao quần giả bộ thanh cao cái rắm gì chứ, ông rốt cuộc chướng mắt tôi ở điểm nào? Nói cho ông hay, chúng ta không phải chỉ là chuyện một hai lần, về sau còn có thể có rất nhiều lần nữa, tôi sẽ ở bất cứ chỗ nào thượng ông, nhà ông, văn phòng, trong xe, bất luận là chỗ nào đi nữa. Thêm nữa con người tôi có một tật xấu, thời điểm ông theo tôi, thì không được đụng vào người khác, ông nếu dám cùng người khác lên giường sau lưng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho ông."

Sau một đêm tình cảm mãnh liệt ôm nhau ấm áp mà ngủ, vốn khiến cho tâm trạng Nguyên Dương tốt vô cùng, chính là hiện tại tất cả đều bị lời nói của Cố Thanh Bùi khuấy đảo.

Cố Thanh Bùi đến tột cùng coi y là thứ gì? Gậy mát xa ư? Thời điểm dùng thì rất hưng phấn, không cần thì liền quẳng vào trong ngăn kéo sao? Mẹ nó, bao nhiêu người muốn nhào lên giường với y, Cố Thanh Bùi là người thứ nhất sau khi được hắn thượng qua mà thái độ còn ngứa đòn như vậy.

Cố Thanh Bùi nhíu mày, "Cậu hỏi tôi vì cái gì chướng mắt cậu sao. Thứ nhất, cậu là con trai Nguyên đổng, chúng ta như vậy không thích hợp, thứ hai, tôi thích người trưởng thành biết điều, nói chuyện với cậu vừa lao lực lại mệt người, cậu còn không phân rõ phải trái. Thứ ba......" Cố Thanh Bùi vỗ vỗ khuôn mặt y, "Tôi thích người ta nghe tôi nói, chứ không thích phải nghe người khác."

Con ngươi của Nguyên Dương trừng trừng, lửa giận hừng hực dâng lên, y cười lạnh nói: "Chẳng trách hai ta thủy hỏa bất dung, tôi ghét nhất chính là loại hay giả vờ còn ưa sĩ diện như ông, ở chỗ tôi, thì lời tôi nói chính là đạo lý. Ông phải cảm thấy may mắn vì mình còn có cái mông làm mất hồn đàn ông đi, nếu không tôi sớm đã phế ông rồi." Nguyên Dương kề sát hắn, dùng môi mân mê đường cong làn môi hắn, "Bất quá...... Chính là ông bướng bỉnh ngang ngược giống con lừa như vậy, mới làm cho tôi có khoái cảm chinh phục. Cố tổng, chi bằng nói thẳng ra đi, ông không muốn thành thành thật thật làm bạn tình với tôi, là bởi vì ông thích bị tôi thô lỗ cưỡng bức, như vậy cũng được, vừa hay, tôi cũng thích nhất là bộ dáng khóc lóc của ông."

Sắc mặt Cố Thanh Bùi xanh mét.

Nguyên Dương hôn lên môi hắn, dùng sức mút cánh môi, trêu đùa đầu lưỡi hắn, bức bách hắn hé miệng tiếp nhận sự chòng ghẹo của bản thân.

Khăn tắm của Cố Thanh Bùi bị Nguyên Dương ném xuống mặt đất, thân thể trần trụi bị Nguyên Dương tùy tiện vuốt ve.

Nguyên Dương cười tà nói: "Sáng sớm mà cái miệng này đã đáng ghét đến vậy, xem ra ông tối hôm qua vẫn chưa đủ mệt, nếu như làm đến khi ông không nói nổi nữa, xem ông còn có khí lực cự tuyệt tôi nữa không."

Cố Thanh Bùi muốn giãy dụa, lại bị Nguyên Dương kéo mở đùi ra. Hắn cả giận nói: "Đủ rồi đấy!"

Nguyên Dương cọ hắn, "Nếu ông cầu xin, tôi sẽ buông tha cho ông."

"Thúi lắm, Nguyên Dương, cậu có còn biết xấu hổ hay không vậy, tôi không muốn ngủ với cậu, chẳng lẽ cậu hết lần này đến lần khác lại cường bạo tôi sao?"

Nguyên Dương cười nhạo nói: "Không muốn ngủ với tôi? Thế mà cũng dám nói ra miệng."

Hai má Cố Thanh Bùi  nóng lên, nghĩ đến chuyện trải qua tối hôm qua, hắn quả thật có chút chột dạ, hắn hạ cơn tức xuống, "Được rồi, đừng có lại náo loạn nữa, trước buông tôi ra đã."

"Không thể." Nguyên Dương đã bắt đầu cởi quần.

Cố Thanh Bùi gắt gao giữ lấy tay y, cắn răng nói: "Cậu náo loạn đủ rồi đấy." Hắn thật sự không dám tưởng tượng, hiện tại lại cùng Nguyên Dương làm một hồi hắn sẽ phải mất mấy ngày mới có thể xuống giường được.

Nguyên Dương ngạo mạn nâng cằm, "Sáng sớm đã quét sạch hứng, không để cho ông chút giáo huấn ông sau này sẽ càng được đà lấn tới......"

Cố Thanh Bùi giận dữ công tâm, hung hăng tát y một cái.

Nguyên Dương ngẩn người, y ngẩng đầu, nổi trận lôi đình nhìn Cố Thanh Bùi.

Cho tới bây giờ chưa ai dám tát y, thứ đó so với quyền cước còn nhục nhã hơn.

Chính là, khi y chạm đến ánh mắt phẫn nộ khuất nhục của Cố Thanh Bùi, những lời y muốn nói cũng chưa nói ra được, bàn tay muốn vươn ra đánh trả, cũng cương cứng ở giữa không trung.

Ánh mắt mang theo chán ghét, khiển trách này của Cố Thanh Bùi, đâm cho y toàn thân khó chịu.

Y rành rành không có làm sai cái gì. Mà cho dù y có làm sai điều gì, Cố Thanh Bùi rành rành cũng là trong ngoài bất nhất, rõ ràng thích làm tình cùng y, Cố Thanh Bùi vì cái gì không thừa nhận, dựa vào cái gì không thừa nhận, lại còn ghét bỏ y nữa......

Nguyên Dương cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy ủy khuất như vậy.

Cố Thanh Bùi thừa dịp y ngây người, đẩy y ra, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Nguyên Dương cúi đầu, ở trong phòng tắm đứng nửa ngày, càng nghĩ càng không thoải mái, càng nghĩ càng khó chịu.

Chờ đến thời điểm y ra ngoài, Cố Thanh Bùi đã không còn trong phòng ngủ. Y đi đến phòng khách liền thấy, Cố Thanh Bùi đang mặc áo khoác muốn xuất môn.

Bữa sáng y làm, Cố Thanh Bùi một miếng cũng chưa động.

"Ông đi đâu đấy?"

Cố Thanh Bùi mắt điếc tai ngơ, đầu cũng không quay lại, mở cửa muốn ra ngoài.

Nguyên Dương xông đến tóm lấy hắn, tóm áo đẩy lên tường, hung tợn trừng hắn, "Ông muốn đi đâu!"

Cố Thanh Bùi lạnh nhạt nói: "Không liên quan đến cậu."

Nguyên Dương chỉ cảm thấy một luồng thịnh nộ mãnh liệt dâng lên, chuyện Cố Thanh Bùi không ngoan ngoãn thuận theo y, khiến y đặc biệt nóng nảy. Y tóm áo Cố Thanh Bùi, đột ngột đem người đẩy ngã xuống nền nhà.

Cố Thanh Bùi không hề phòng bị, phía sau lưng nặng nề va chạm vào sàn nhà, đầu cũng đập vào cạnh chân bàn. Cú va cham ấy khiến hắn hắn choáng váng hoa mắt, hắn lắc lắc đầu, trời đất quay cuồng, nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Nguyên Dương sững sờ nhìn Cố Thanh Bùi, y cho rằng bản thân không hề dùng lực, như thế nào lại......

Y vội vàng ôm Cố Thanh Bùi dậy, "Có sao không? Bị đụng vào à?"

Cố Thanh Bùi nhắm hai mắt lại, "Cuốn xéo."

Môi Nguyên Dương có chút phát run.

"Coi như tôi cầu xin cậu đó Nguyên Đại thiếu gia, có thể biến khỏi nhà tôi có được không?" Cố Thanh Bùi mệt mỏi che mắt.

Nguyên Dương xiết chặt nắm tay. Y đứng thẳng bất động một hồi lâu, choàng áo khoác của mình lên, mở cửa bước đi.

Cố Thanh Bùi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất.

Hắn không thích Nguyên Dương, từ đầu tới chân cũng không, cho dù cùng y làm tình quả thật không tồi, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới cùng Nguyên Dương bảo trì trường kỳ loại quan hệ này, để rồi tạo thành thật phiền toái cực đại cho hắn. Chỉ vì khoái cảm tình dục mà dẫn đến một đống phiền toái, cái chuyện ngu xuẩn tương đương với không có lời này, hắn không hề có dự định làm.

Song Nguyên Dương lại cứ một mực ép buộc hắn, một bước cũng không nhường.

Cứ tiếp tục như vậy, rất có khả năng phải gánh vác mạo hiểm bị người phát hiện, đến lúc đó phiền toái lại càng lớn hơn nữa.

Có biện pháp nào có thể khiến cho Nguyên Dương đình chỉ hành vi ấu trĩ lại bá đạo này không?

Cố Thanh Bùi đau đầu muốn chết.

Bình luận

Truyện đang đọc