CHÂM PHONG ĐỐI QUYẾT

Phía ngoài văn phòng tổng tài có một gian riêng chuyên biệt ngăn cách với bên ngoài, bình thường là để chuẩn bị cho thư ký. Cố Thanh Bùi cho người dọn dẹp chỗ này, lắp đặt máy tính cùng đồ dùng làm việc, làm thành văn phòng cho Nguyên Dương.

Văn phòng thư ký tuy rằng không nhỏ, song lại bị kẹp giữa văn phòng tổng tài cùng một dãy văn phòng bên ngoài, không có cửa sổ, có chút áp lực. Nguyên Dương nhìn thoáng qua liền bĩu môi, trực tiếp theo Cố Thanh Bùi tiến vào văn phòng tổng tài.

Cố Thanh Bùi đang lật xem một chút tư liệu nhân sự hắn yêu cầu Trương Hà đưa tới, ngẩng đầu liếc nhìn y một cái, "Có chuyện gì à?"

Nguyên Dương ngáp một cái, trực tiếp ngả lên sofa của hắn, nhắm mắt lại muốn ngủ trong chốc lát.

Cố Thanh Bùi nhìn nhìn đồng hồ, "Theo đúng trình tự đi làm bình thường, cho cậu nửa giờ làm thời gian nghỉ trưa."

"Đừng ồn ào."

Cố Thanh Bùi đỡ cằm, nhìn cặp chân dài không có chỗ đặt đành phải gác ra bên ngoài sofa của Nguyên Dương, nheo mắt lại. Thằng ranh này tuy rằng tính cách cực đáng ghét, bộ dạng ngược lại quả thật ưa nhìn, thật quá đáng tiếc.

"Cậu muốn ngủ thì vào phòng mà ngủ, bên trong đó có giường. Cậu ngủ trên sofa của tôi thì còn ra bộ dáng gì nữa."

Nguyên Dương đứng dậy, không chút khách khí vòng qua bàn công tác của hắn, tiến vào gian nghỉ trưa bên trong, "Rầm" một tiếng sập cửa lại.

Cố Thanh Bùi tiếp tục xem tư liệu nhân sự, sau một lát, điện thoại trên bàn hắn reo vang.

Hắn cầm lấy điện thoại, "Alo?"

"Alo, Cố tổng."

"Ai, Nguyên đổng."

"Thằng ranh kia đâu rồi?"

"Vẫn đang ở trong công ty."

"Không tồi, hôm nay có thể ở lại đó là rất tốt. Cậu làm rất được, về sau có tình hình gì, lập tức báo cho tôi biết, hai người chúng ta sẽ cùng trừng trị nó. Nó tuổi còn nhỏ, phi thường không hiểu chuyện, nếu có lỡ miệng đắc tội chỗ nào, hy vọng cậu đừng chấp nhặt với nó."

"Không đâu, tôi tin tưởng cậu ấy là hiểu đạo lý, hơn nữa tuyệt đối là người có thể bồi đắp thành tài, chính là hiện tại tâm lý phản kháng có phần nặng, sau này sẽ tốt hơn."

"Cậu nói vậy là tôi an tâm rồi. Nó nếu không ngoan ngoãn, cậu cứ nói cho tôi biết."

"Được, Nguyên đổng xin yên tâm."

Sau khi cúp điện thoại, Cố Thanh Bùi từ máy tính mở một tuyển tập nhạc nhẹ, dựa vào ghế ông chủ thoải mái, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hai tay hắn đan xen đặt trên bụng, ngón tay không có ý thức gõ lên mu bàn tay mình, đại não cấp tốc tự hỏi.

Nguyên Dương so với trong tưởng tượng của hắn còn ngang ngược hơn nhiều, hơn nữa phi thường không cần biết đạo lý, là một khối đá cứng rắn kinh khủng, sẽ gia tăng cho hắn rất nhiều phiền toái. Nhất là ở trong công tác sau này, khó lòng đảm bảo sẽ không ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho hắn, xem ra chính sách lung lạc có lẽ không hiểu quả. Cách duy nhất có thể giải quyết, chính là hoàn toàn chọc giận Nguyên Dương, bản thân y hẳn sẽ phải tự nghĩ cách mà cuốn xéo.

Tuy có khả năng sẽ phải trả giá một chút, bất quá chung quy so với cứ luôn lưu trữ một quả bom hẹn giờ ở bên mình vẫn còn tốt hơn. Hắn có nhiệm vụ rất nặng nề cần hoàn thành, thật sự không có thời gian để chơi đùa cùng trẻ con.

Cố Thanh Bùi quyết định lại quan sát mấy ngày, nếu Nguyên Dương thật sự ngoan cố không chịu thay đổi, hắn cũng chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cứng rắn một chút. Nghĩ đến đây, hắn cầm lấy di động mình, đi ra bên ngoài ban công, sau khi đóng cửa lại, liền gọi điện thoại cho Nguyên Lập Giang.

"Alo, Nguyên đổng, có chuyện này tôi muốn hỏi ngài một chút."

"Cậu nói đi."

"Nguồn tài chính của Nguyên Dương là do ngài cung cấp phải không?"

"Nó cùng mấy đứa bạn cũng có vài nhà hàng cùng CLB, tự nó thì không hề kinh doanh, chỉ lấy cổ phần công ty, quy mô tuy rằng không tính là lớn, nhưng thật ra cũng không thiếu tiền. Bất quá vốn đầu tư ban đầu là do tôi cung cấp. "

"Nguyên đổng, muốn để cậu ấy nghe lời, thì không thể cứ để cậu ấy có tiền tiêu xài, bằng không cậu ấy cái gì cũng không phải lo lắng."

Nguyên Lập Giang tạm dừng trong chốc lát, "Cậu nói rất có đạo lý, bất quá làm chuyện này cũng có điểm khó khăn, sản nghiệp này đều là của mình nó hết."

"Kỳ thật một chút cũng không khó khăn. Tôi đã nhìn ra, Nguyên Dương cậu ấy, lòng tự trọng phi thường cứng cỏi. Ngài cứ tiếp quản cho cậu ấy, tiền vốn là của ngài, tất cả lãi đầu tư đều là của ngài, để cậu ấy tự mình gây dựng sự nghiệp đi."

Nguyên Lập Giang mặc dù trên thương trường là một chiến lược gia mạnh mẽ vang dội, chính là trong chuyện riêng lại có điểm yêu thích nuông chiều con cái, bằng không cũng sẽ không đem Nguyên Dương nuông chiều thành như vậy. Tuy thái độ ông hiện tại có phần cương quyết, nhưng đó thủy chung là con trai mình, ông vừa nghe Cố Thanh Bùi nói như vậy, lúc này vẫn có điểm do dự.

"Chuyện này, cậu nói rất có lý, chính là......"

Cố Thanh Bùi nở nụ cười, "Nguyên đổng không nỡ sao?"

Nguyên Lập Giang ngượng ngùng cười, "Không phải là không nỡ, cứ theo như lời cậu nói đi, hôm nay tôi sẽ gọi nó về nhà. Cố tổng a, chiêu này của cậu không tồi, tôi cũng rất muốn nhìn một chút xem thằng bé này sẽ có phản ứng thế nào."

Cố Thanh Bùi cười nói: "Cảm tạ Nguyên đổng đã dốc sức hỗ trợ công việc của tôi."

Sau khi nói chuyện điện thoại xong, hắn trở về văn phòng, tiếp tục xem tư liệu.

Xem một hồi, hắn ngẩng đầu, phát hiện đã qua bốn giờ, Nguyên Dương đã sắp ngủ hết hai tiếng.

Cố Thanh Bùi cũng đứng dậy vươn vai duỗi thân, sau đó mở cửa gian nghỉ trưa ra.

Vừa vào phòng hắn liền ngây ngẩn cả người.

Nguyên Dương chỉ mặc độc quần lót, quần áo hài dép đều quăng ở một bên, ôm chăn say giấc nồng.

Thắt lưng kia, lồng ngực kia, đôi chân kia, quả thực bới không ra nửa điểm tỳ vết. Cố Thanh Bùi vốn mang thái độ lơ đãng nhìn, thưởng thức hai giây, lúc này Nguyên Dương nghe được động tĩnh cũng tỉnh, cảnh giác mở con ngươi, quay đầu nhìn về phía hắn.

Cố Thanh Bùi lắc lắc đầu, "Cậu thực sự coi đây như ở nhà a, quần áo đều cởi sạch."

Nguyên Dương có một khuyết điểm cũng không tính là tật xấu, chính là ngủ không thích mặc quần áo. Mẹ y lúc nhỏ vẫn thường hù dọa y, nói khi ngủ mặc quần áo thì người sẽ không lớn được, hôm nay là đắn đo nơi đây không phải nhà mình, nên y vẫn còn mặc quần lót, trước kia ở quân ngũ, đều toàn mông trần đi tới đi lui.

Y cũng lười giải thích, trở mình đắp chăn lên, không kiên nhẫn nói: "Gì đấy."

"Ngủ hết một giờ bốn mươi phút, cậu còn không mau dậy đi, tính toán ngủ đến khi nào hả."

"Ngủ no thì thôi."

Cố Thanh Bùi dở khóc dở cười, "Lập tức đứng lên."

Nguyên Dương đang ngủ say, nóng nảy ngồi dậy, buồn bực nói: "Xéo."

"Vẫn mơ ngủ hả? Cậu hiện tại ngủ chính là trên giường tôi, đứng lên." Cố Thanh Bùi bị chữ "Xéo" kia của y khiến cho sầu não không ít, thầm nghĩ loại người phiền hà này, nếu không phải sinh đúng nhà tai to mặt lớn, thì dựa vào cái gì mà dám kiêu ngạo ương ngạnh như vậy chứ.

Hắn không chút suy nghĩ, đưa tay định túm lấy chăn của Nguyên Dương.

Tay còn chưacó đụng tới góc chăn, Nguyên Dương đã chợt xoay người, ở trong ánh mắt sửng sốt của Cố Thanh Bùi, tóm lấy tay hắn, mạnh mẽ đem hắn ấn ngã lên giường. toàn thân Nguyên Dương cũng đồng thời bắn lên, dùng động tác chế ngự Cố Thanh Bùi.

Nguyên Dương chỉ mặc một chiếc boxer brief*, thân mình trần trụi hơn phân nửa ngồi trên thân Cố Thanh Bùi, từ trên cao nhìn xuống Cố Thanh Bùi, hai người bốn mắt giao tiếp, mùi thuốc súng mười phần nồng nặc.

*Boxer brief: quần trong dạng quần đùi ôm. GG hình ảnh ra cả tá, đỡ phải tưởng tượng:)))

Cố Thanh Bùi trừng trừng hai mắt, nghiêm nghị nói: "Buông tôi ra, cậu không phải có bệnh đấy chứ."

Nguyên Dương gầm nhẹ nói: "Ông mẹ nó mới có bệnh, bị trí nhớ ngắn hạn hả? Tôi đã nói là đừng có chụp tôi từ sau lưng."

"Tôi nói chỉ cho cậu nửa tiếng nghỉ trưa, cậu lập tức dậy ngay cho tôi!"

"Ông đây thích ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu. Họ Cố kia, ông đừng có lại chọc giận tôi, tôi mẹ nó ngày đầu tiên đã nhẫn nhịn đủ rồi."

"A, không muốn nhịn nữa ạ, thế cậu tính toán sao đây?" Cố Thanh Bùi cố ý khiêu khích y.

Nguyên Dương cắn răng nói: "Ông đừng tưởng rằng tôi không có biện pháp bắt chẹt ông. Trận đọ sức này của hai ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi, sớm muộn gì tôi cũng phải làm cho ông chủ động cầu xin ba tôi, để tôi đi cho coi."

Cố Thanh Bùi lạnh lùng cười, "Trước mắt, cậu vẫn là nằm dưới sự quản giáo của tôi. Hiện tại buông tôi ra đã, nói không được liền động thủ thì thật quá hèn nhát, tôi chẳng muốn so đo cùng với loại trẻ ranh như cậu."

"Động thủ với ông? Dựa vào cái bộ dáng giả vờ đức hạnh này của ông á? Tôi cho một quyền ông cũng chịu không nổi, ông tốt nhất nên thành thật chút đi. Tôi nói cho ông hay Cố Thanh Bùi, tuy rằng tôi hiện tại không muốn chống lại ý ba tôi, nhưng ông cũng đừng có chọc giận tôi, tôi phát cáu thì cái gì cũng đều có thể làm ra được." Nguyên Dương lớn bằng ngần này, chưa từng có người nào dám khiêu khích y như vậy, hết lần này đến lần khác không thể tận tình phát tiết, làm cho y đặc biệt bực bội. Tính tình y vốn cực kém, hiện tại quả thực sắp nổi khùng.

Y dời thân mình, buông sự kìm hãm với Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi lập tức ngồi dậy, thở hổn hển mấy hơi. Bất kỳ một người đàn ông nào bị áp chế như vậy, trong lòng đều rất không thống khoái. Hoàn hảo Cố Thanh Bùi tuy rằng bất mãn, định lực vẫn còn, rất nhanh nhảy xuống khỏi giường, lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Dương một cái, "Đứng dậy, tôi nói nửa giờ, chính là nửa giờ, nhiều hơn nửa giờ liền tính là đến trễ khấu trừ tiền lương cậu."

Nguyên Dương cười nhạt, căn bản không đem tiền lương để ở trong lòng.

Cố Thanh Bùi ở trong lòng cười lạnh, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp phong bế sạch nguồn tài chính của thằng nhãi Nguyên Dương này, xem y còn dám không ngoan ngoãn nữa hay không. Hắn cũng không tin, Cố Thanh Bùi hắn lại trị không được thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh này.

Bị hắn quấy nhiễu một hồi như vậy, cơn buồn ngủ của Nguyên Dương hoàn toàn tan biến. Y căm giận mặc lại quần áo, một cước đá văng cửa đi ra ngoài.

Cố Thanh Bùi ở sau lưng y lạnh lạnh nói: "Còn tiếng rưỡi nữa mới tan tầm, sau khi hết giờ đưa tôi về nhà."

Nguyên Dương tức giận đến lông này cũng muốn bốc lửa, "Tôi, đưa ông về nhà?"

"Đúng vậy, cậu không chỉ phải đưa tôi về nhà, sau này sáng nào cũng phải đến đón tôi đi làm, cậu là lái xe chuyên dụng của tôi. Xe công ty cấp cho tôi phải cuối tuần mới đến, trước dùng xe của cậu đi, tôi sẽ chi trả phí xăng dầu cho cậu."

Nguyên Dương chỉ vào mũi hắn, nghiến răng nói: "Cố Thanh Bùi, ông con mẹ nó lá gan thật quá lớn, ngươi dám bắt tôi lái xe cho ông? Có biết ông đây là lái những gì không? Tôi là lái xe tăng, lái thiết giáp, lái phi cơ, chứ không phải là lái xe cho ông!"

Cố Thanh Bùi ôm ngực cười khẽ: "Cậu hiện tại cái gì cũng làm không được, phỏng chừng chỉ còn mỗi lái xe là làm được. Tôi cũng có phần thích lái xe từng tham gia quân ngũ, tính kỷ luật mạnh mẽ. Tôi đã muốn nói qua, cậu không hài lòng, thì cứ đi tìm Nguyên đổng, "

Bao nhiêu gân xanh trên trán Nguyên Dương đều nổi hết lên, nắm tay vang lên răng tăc, xem ra tức giận không nhẹ.

Chuyện hôm nay phát sinh trong văn phòng Cố Thanh Bùi, so với nghẹn khuất y phải chịu trong nhiều năm tham gia quân ngũ còn nhiều hơn. Bởi vì y không có cách nào động thủ, không có cách nào để phát tiết, Cố Thanh Bùi không phải đối tượng y có thể sử dụng nắm đấm để trấn áp. Song theo thói quen sinh hoạt của y, y ngoại trừ nắm đấm thì lại không biết làm cách nào để giải quyết loại xung đột này.

Đây mới là điều khiến cho y buồn bực.

Y phải nghĩ ra biện pháp khác đối phó Cố Thanh Bùi, mà không phải động thủ.

Nhất định phải nghĩ ra......

Nguyên Dương lần đầu tiên nảy sinh tính toán tạm thời nhẫn nhịn. Y trước hết chịu đựng chờ ở nơi đây, chờ đến một ngày y bắt được nhược điểm của Cố Thanh Bùi, y nhất định sẽ khiến cho gã ngốc dám cả gan trêu chọc y phải mất mặt.

Y lạnh giọng nói: "Được, tôi làm lái xe cho ông, chỉ cần ông ngồi yên là được."

Cố Thanh Bùi nhếch miệng cười, "Tôi sẽ thắt đai an toàn."

Bình luận

Truyện đang đọc