CHẬM RÃI ĐỘNG LÒNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: riri_1127

Chương 58: Nghe lời vợ

Thành Đô, tết âm lịch.

Thời tiết hơi ấm lên, Nghê Thường không mặc sườn xám chần bông nữa mà thay vào đó là sườn xám len mỏng.

Hàng năm, Nghê Hồng Hạnh đều sẽ làm cho cháu gái một bộ sườn xám mới, năm nay là sườn xám đỏ tươi, mặc lên vô cùng có không khí năm mới.

Sáng mùng 2 Tết, Nghê Thường đã mặc bộ sườn xám màu đỏ tươi này và cùng Viêm Trì về nhà anh chúc Tết.

Trước khi đi, Nghê Hồng Hạnh đã dặn dò cháu gái mấy lần, vì dù sao đây cùng là lần đầu tiên Nghê Thường ra mắt với tư cách là "con dâu tương lai".

Chờ đến khi hai gia đình cùng gặp mặt vào ngày mùng năm tháng Giêng thì hai người bọn họ sẽ chính thức đính hôn.    *Trì ca đúng chuẩn ra giêng anh rước em=)))

Ngày hôm qua, khi Viêm Trì đến nhà cổ chúc Tết, anh đã mang theo một hộp đựng rất nhiều quà tặng năm mới. Hôm nay, đến lượt Nghê Thường chuẩn bị, cô tặng Hứa Chi Lan hai chiếc sườn xám mới, loại vải cotton hàng ngày và một chiếc bằng lụa, tất cả đều do Nghê Thường may lúc rảnh rỗi vào mấy ngày đầu năm.


Lễ vật cho Viêm Tung Dật là do Nghê Hồng Hạnh đích thân chọn. Nghe nói ông ấy là người thích đồ cổ, bà liền mở kho và lấy ra một món đồ cổ. Đây là đồ từ thời cha nuôi của thái gia gia, một chiếc bình sứ từ thời nhà Thanh.

Hai món quà được như được 'gửi thẳng vào tim', bố mẹ Viêm Trì cao hứng không biết phải làm sao, bèn mỗi người đều đưa cho Nghê Thường một bao lì xì thật lớn.

Bữa trưa là do đích thân hai người xuống bếp chuẩn bị, trên bàn cơ bản đều là món con dâu tương lai thích.

Ăn xong cơm trưa, Viêm Tung Dật nhận được điện thoại, bảo là có một bữa tiệc không thể từ chối, muốn cùng con trai đi xã giao một chuyến.

Hứa Chi Lan rất không vui, ngày đầu năm mới con dâu tương lai lần đầu tiên đến nhà, thế mà hai cha con lại bỏ đi. . . . . .

Trước khi đi, Viêm Trì còn nói cho Nghê Thường biết phòng anh ở tầng hai, bảo một chút cô lên đó, nhất định buổi tối anh sẽ trở về cùng cô ăn cơm tối.


Sau khi hai bố con Viêm Trì ra khỏi cửa, Hứa Chi Lan đã mặc thử sườn xám mới. Kích thước vô cùng vừa vặn không cần chỉnh sửa gì cả. Bà thích nó đến mức không muốn cởi ra, sau đó lại kéo Nghê Thường vào bếp, nói muốn làm bánh.

"Đàn ông không thể ở yên trong nhà được!" Hứa Chi Lan vừa khuấy kem bơ vừa ngẩng đầu nhìn Nghê Thường một cách thân thiết, "Vẫn là có con gái mới tốt ~"

Cô có chút ngượng ngùng: "Con còn tưởng bác thấy chúng con. . . . . . Quá nhanh ."

Hứa Chi Lan lắc đầu: "Nhanh cái gì chứ, nửa năm nữa kết hôn, tính ra đã bên nhau một năm rồi, vậy là tốt, vậy là tốt!"

Bà bĩu môi: "Ta nói cho con biết, nếu đàn ông thực sự yêu con thì khẳng định hận không thể sớm rước con về nhà!"

Cái gì mà yêu nhau dài lâu 8 năm 10 năm nhưng còn chưa kết hôn, cuối cùng hơn phân nữa cũng không thành được. . . . . ."


Nghê Thường gật đầu, do dự hỏi: "Bác cùng bác trai khi ấy bao lâu thì kết hôn ạ?"

Hứa Chi Lan nghĩ nghĩ: "Trước khi kết hôn chúng ta mới gặp nhau tổng cộng hai ba lần gì đó "

Nghê Thường ngây người: "A? !"

Trước đây cô đã nghĩ rằng bố mẹ anh hẳn phải có một đoạn tình cảm lâu dài sau đó mới kết hôn.

Lúc nãy trước khi Viêm Tung Dật ra cửa còn phải hỏi ý kiến vợ trước tiên. Hứa Chi Lan không vui, ông ấy đã dỗ dành vợ cả buổi, thẳng đến khi bà cười một cái ông ấy mới an tâm rời khỏi. . . . . .

Nghê Thường nở nụ cười: "Vậy thì hai người là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng."

Hứa Chi Lan khịt mũi: "Chúng ta thật ra . . . . cũng không giống vậy cho lắm."

Bà khẽ thở dài và kể cho Nghê Thường nghe về quá khứ của mình.

Thực ra, trước đây gia đình bà rất nghèo, năm 20 tuổi đã bắt đầu tham gia các cuộc thi sắc đẹp để kiếm tiền trả nợ và đi học.
Lúc sau đúng thật là đã kiếm được tiền thưởng, nhưng cũng tự đưa mình vào chốn thị phi-- có một ông chủ lớn đã yêu bà, vừa dụ dỗ vừa ép buộc Hứa Chi Lan đi theo mình.

Người đó là người có năng lực, nhưng tuyệt đối không thể là người chồng lý tưởng. Thậm chí còn không được tính là người lương thiện.

Hứa Chi Lan đã phải chịu đựng rất nhiều khi ở bên ông ta, bà rất hối hận nhưng không thể bỏ đi.

Thẳng đến sau này, bà mới gặp Viêm Tung Dật tại một bữa tiệc.

Viêm Tung Dật nói rằng nếu bà bằng lòng kết hôn với ông ấy thì ông sẽ giúp bà rời khỏi người kiabmột cách an toàn. . . . . .

Nghê Thường cảm thấy như đang nghe tình tiết trong một bộ phim truyền hình, cô sững sờ: "Bác liền. . . . . . đồng ý?"

Hứa Chi Lan nhìn cô thật sâu.

"Chỉ cần rời khỏi người kia, cho dù có đến gặp diêm vương ta cũng gật đầu."
Bà không biết Viêm Tung Dật đã làm gì, nhưng cũng đoán được ông nhất định phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giải quyết được người kia, hoàn toàn giúp bà có được tự do.

Ông cũng hết lòng tuân thủ lời hứa ban đầu, là đưa bà khởi khỏi chốn thị phi, tới Thành Đô.

Hứa Chi Lan rũ mắt, nhẹ nhàng nói: "Trước đây, ở phương diện chuyện đó ta không tốt lắm."

"Sau khi kết hôn, cũng rất kháng cự. . . . . . Một thời gian dài đều ngủ riêng, khoảng chừng một hai năm gì đó . . . . ."

Nghê Thường vẫn còn bàng hoàng, mở miệng: "Một hai năm. . . . . ."

Hứa Chi Lan gật đầu: ""Nhưng ông ấy chưa bao giờ ép buộc ta."

Đôi mắt bà phút chốc đỏ hoe : "Chưa từng có ai đối tốt với ta như ông ấy, bao dung, hiền lành, nhẫn nại. . . . . ."

"Ông ấy cũng động viên ta quay lại trường học thêm hai năm nữa, năm thứ ba, ta mới sinh ra anh trai Viêm Trì. . . . . ."
"Sinh đứa đầu tiên xong, vì thương ta nên ông ấy liền bảo sau này không muốn sinh con nữa. Không ngờ đến, lại ngoài ý muốn có thêm Viêm Trì. . . . . . nhưng cũng không thể nói hoàn toàn là ngoài ý muốn --"

Hứa Chi Lan nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời:" Đây là món quà mà Thượng đế ban tặng cho chúng ta nhân kỷ niệm 10 năm ngày cưới! "

Nghê Thường bình tĩnh nhìn bà, một câu nói đều nói không nên lời. Cô hoàn toàn không nghĩ đến Hứa Chi Lan còn có một đoạn quá khứ như vậy.

Cô luôn nghĩ rằng, Hứa Chi Lan nhất định là một người may mắn khi mọi thứ đều suôn sẻ hạnh phúc-- bà ấy có một khuôn mặt vui vẻ dễ gần, không hề có dấu vết của sự đau khổ.

Nói về quá khứ, cũng là ôn hòa bình tĩnh, không có tự ti cùng tủi thân, cũng không có oán hận.

Còn lại chỉ là tình cảm và sự biết ơn dành cho người yêu không hề thay đổi theo năm tháng.
Nghê Thường đột nhiên chợt nhớ ra rằng ngay cả khi Trần Chí đã chọn cách kết liễu đời mình, thì bản thân cô vẫn không thể tự tay kết thúc quá khứ của mình với ông ta.

Khi ấy, Viêm Trì có nói 'không cần nghĩ về nó khi em không muốn.'

Chờ sau này, cô đủ bình tĩnh và chín chắn ắt hẳn sẽ tự chính mình giảng hòa với quá khứ.

Bây giờ, cô mới thực sự hiểu lời anh nói.

Hóa ra tình yêu thực sự có thể chữa lành mọi tổn thương.

Viêm Trì cũng đã quyết tâm, dùng thời gian cả quãng đời còn lại, dùng tình yêu của chính mình, chậm rãi chữa lành vết sẹo trong lòng cô . . . . .

Nghê Thường nghiêng đầu trộm lau khóe mắt.

Cô không biết vì quá khứ của Hứa Chi Lan mà cảm động rơi nước mắt, hay là cảm thấy may mắn khi được gả vào một gia đình tình cảm như vậy. . . . .

Hứa Chi Lan cười khẽ, đưa tay lên vỗ về: "Được rồi, mọi chuyện đã là quá khứ."
Bà xoay người cho bánh vào lò nướng.

"Bây giờ, ta thực sự cảm thấy mọi thứ đều đã viên mãn."

"Viêm Trì từ quốc ngoại trở về, ban đầu nói sẽ trở lại nước ngoài nhưng hiện tại cũng không đi nữa."

Nghê Thường sửng sốt: "Anh ấy không đi ?

" Anh ấy không muốn ra nước ngoài thi đấu nữa sao ạ? "

Hứa Chi Lan nhún vai: "Năm trước trở về nó nói rằng năm nay sẽ quay lại nước ngoài thi đấu. Nhưng hai ngày trước, ta lại nghe nó đổi ý không đi nữa."

Nghê Thường mí mắt chuyển động:" Tại sao ạ? "

"Nó cũng không nói." Hứa Chi Lan nhìn về phía Nghê Thường, "Ta nghĩ chắc bởi vì sắp có vợ nên suy nghĩ cũng thay đổi đi"

"Như vậy mới đúng! Năm nay nó đã 25, 26 tuổi rồi, cũng nên thu liễm tính tình, làm gì để ta yên tâm chút. Ta cũng đã bảo đừng đua xe nữa, rất nguy hiểm  . . . . ."

Nghê Thường: ". . . . . ."
Nghê Thường rũ mắt không trả lời, khéo léo đổi chủ đề.

Sau khi món bánh táo vừa được lấy ra khỏi lò, Viêm Trì gửi một tin nhắn WeChat cho cô.

Anh nói đã gần xong việc ở bên này, nhờ cô lên phòng mình để tìm một tài liệu bảo hiểm xe, sau đó để tài xế đón đến nhà riêng của anh.

Nhớ Hứa Chi Lan từng nói rằng, phòng ngủ của Viêm Trì không cho phép ai dọn dẹp vì anh ấy không vui khi người khác chạm vào đồ của mình. Nghê Thường cố ý hỏi:

【 không phải anh không thích người khác chạm vào đồ của mình sao [ kinh ngạc ]】

【 nhỡ em làm loạn phòng anh thì làm sao bây giờ ? 】

Câu trả lời của Viêm Trì rất 'giòn giã':

【 vợ không phải là người khác 】

【 cho em tùy ý loạn】

Câu trả lời mười điểm. Nghê Thường hài lòng cong khóe miệng, cô cầm bánh ngọt vừa lên lầu vừa ăn.
Phòng ngủ ở tầng 2, căn phòng này cũng lấy tông màu xanh xám làm chủ đạo nhưng nội thất không đơn giản như nhà riêng bên kia.

Có rất nhiều món đồ từ thời thơ ấu, cũng như dấu vết quá trình trưởng thành của anh-- hình dán đo chiều cao trên tường, lưới bóng rổ trên khung cửa ban công, cũng như tất cả các loại Lego và mô hình moto . . . . .

Mở tủ sách, ánh mắt Nghê Thường ngay lập tức bị thu hút bởi hai cuốn album ở dưới cùng.

Bên trong album là tất cả ảnh về khoảng thời gian trước đây của Viêm Trì, khi cô chưa gặp anh.

Khóe môi Nghê Thường mãi còn chưa hạ xuống. Hứa Chi Lan cùng Viêm Tung Dật thật sự là nhiếp ảnh gia tâm hồn, bọn họ rất hạnh phúc khi ghi lại từng khoảnh khắc từ khi ra đời của con trai.

Lấy điện thoại di động ra, chụp vài bức ảnh chú nhóc Viêm Trì đang khóc, Nghê Thường mới miễn cưỡng buông album, bắt đầu tìm kiếm giấy tờ bảo hiểm.
Tập hồ sơ màu xanh có một xấp phong bì dày cộp, về cơ bản đều là màu trắng, không có chữ nên cô phải mở từng cái một để kiểm tra.

Sau khi mở liên tiếp hơn chục phong bì, Nghê Thường đột ngột dừng lại.

Trong phong bì này không phải là một hợp đồng hay văn bản được đánh máy, mà là một tấm thiệp viết tay.

Nét chữ màu đen mạnh mẽ hữu lực rất giống với nét chữ của Viêm Trì.

Kí tên chỉ có đơn giản một từ: ca

Trên tấm thiệp không có nhiều chữ, khi định thần lại Nghê Thường phát hiện mình đã đọc qua mấy lần trong vô thức.

Đôi mắt cô khẽ chớp, trầm ngâm nhìn nó một lúc lâu sau đó đặt tấm thiệp trở lại phong bì.

**

Khi tài xế Viêm gia đưa Nghê Thường đến nơi, trời vừa tối.

Cô mở cửa lớn nhìn thấy tòa nhà tầng hai màu trắng tối om. Cửa gara ở sân trong đang mở một nửa, có ánh sáng từ bên dưới phát ra.
Nghê Thường cúi người xuống đi vào gara, lúc nhìn lên thấy trên tường có một màn hình chiếu rất lớn. Những chiếc moto đủ màu sắc đang phóng nhanh trên đường đua, bình luận cũng nhanh, một thứ tiếng nước ngoài mà cô không hiểu.

Cô nhìn chằm chằm chiếc xe đang cua gấp trên màn hình một lúc, sau đó chậm rãi chớp mắt.

Không có ai trên ghế sô pha trước màn hình. Cô nhìn quanh, chỉ thấy làn khói trắng bốc lên nghi ngút giữa dãy moto phía bên kia gara.

Viêm Trì nằm ngửa trên moto, hai chân dài buông thõng trên ghi đông.

Dường như anh đang ngủ, một cánh tay gối dưới đầu, tay còn lại buông thõng bên cạnh, ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang cháy dở.

Nghê Thường đặt món tráng miệng trên tay xuống bàn và bước tới.

Còn chưa kịp đi tới chỗ anh, Viêm Trì đột nhiên mở mắt ra. Nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy.
"Quay lại."

Vừa nói, anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng, sau đó lấy điện thoại ra nhấn nhấn hai lần.

Màn bình luận sôi nổi trên màn hình lập tức tắt tiếng.

Nhìn thấy làn khói mỏng thoát ra từ môi anh, cô cau mày, bất mãn vỗ nhẹ lên cánh tay anh.

"Lại hút thuốc!"

Viêm Trì cười nhẹ: "Uống chút rượu, hút thuốc sẽ tỉnh."

Cô bĩu môi: "Uống rượu càng không thể hút!"

"Được"

Anh trả lời, sủng nịnh lại chiều chuộng.

"Nghe lời vợ tất."

Nhìn anh dập điếu thuốc ném vào thùng rác, Nghê Thường đi đến trước bàn, rót một cốc nước ấm từ phích nước, sau đó lại mở tủ lạnh lấy ra bình mật hoa hồng do mình mang đến từ trước, múc một muỗng nhỏ hòa tan vào nước.

Cô đưa nước cho Viêm Trì.

"Anh uống giải rượu đi."

Anh uống một ngụm lớn rồi lắc đầu đặt cốc qua một bên: "Ngọt quá."
Đột nhiên Viêm Trì nắm lấy cổ tay cô kéo đến bên mình, vòng tay ôm lấy eo thon dưới lớp sườn xám.

"Cho anh ôm một cái là được."

Anh đang ngồi trên moto mà ôm lấy cô, đầu vừa lúc áp vào bụng cô. Viêm Trì hơi cong lưng hít sâu một hơi, lưu luyến mà thân mật.

Nghê Thường giơ tay lên xoa xoa mấy sợi tóc ngắn, rồi dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào bên mặt bên anh.

"Sao thế?"

Cô nhẹ giọng hỏi "Hôm nay công việc không thuận lợi sao?"

Viêm trì cọ cọ bụng cô, lắc đầu: "Anh hơi mệt."

Giọng anh khàn khàn, nhịp thở hơi gấp gáp. Chà xát làn da cô qua lớp vải:

"Ôm em một chút."

"Để anh sạc điện."

Nghê Thường không nói gì, đưa tay ôm gáy anh rồi im lặng nhìn chiếc moto phía sau.

Một lát cô lại quay đầu, nhìn về phía máy chiếu, hình ảnh trận đua còn đang đóng băng trên đó.

Lúc sau, cánh tay của Viêm Trì mới hơi buông lỏng ra.
"Em chưa ăn gì đúng không?"

Tay anh hơi dùng sức, kéo cô ngồi lên đùi mình.

"Anh gọi món bánh bao súp cua* em thích nhé."

Nghê Thường nở nụ cười: "Được ~."

Môi Viêm Trì cũng cong lên, cúi đầu hôn lên môi cô, đôi mắt đen sáng ngời sâu thẳm.

"Hôm nay bữa tiệc kia anh thật sự không từ chối được."

Anh sờ sờ mái tóc dài của cô: "Em không giận ca ca chứ ?"

Nghê Thường lắc lắc đầu đưa tay ôm cổ anh, yên lặng nhìn vài giây.
"Viêm Trì."

Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, hơi dừng lại hít một hơi, sau đó chậm rãi nói: "Anh trở về đi."

"Trở về, tham gia giải đấu."

Bình luận

Truyện đang đọc