CHÂN DÀI DUYÊN NGẮN KHÓ GIỮ CHÂN TÌNH

Hộp đêm.

Ánh đèn quay cuồng, những cô gái với đầu những tư thế lắc eo uyển chuyển, vô số gái đẹp ăn mặt nóng bỏng trước một đám người, cả hội trường như bị nổ tùn, khiến ai nấy đều điên cuồng.

Toàn thân Thời Thiếu Tu giống như một tảng băng lạnh di động, hắn cúi đầu đi vào trong hộp đêm, mọi người xung quanh đều sợ đến nhường bước, kéo xa khoảng cách với anh.

Anh đặt mông ngồi xuống chiếc ghế to lớn nhất ở nơi đó, lấy một chai rượu tây, uống ừng ực.

“Thời thiếu gia! Sao anh có thể uống như thế! Như vậy sẽ chết người đó!” Người anh em giúp anh ta bảo dưỡng chiếc xe Mc Laren- Dương Thạc, tiến về phía trước đỡ lấy chai rượu của Thời Thiếu Tu, bỏ ly nước vào tay anh: “Uống chút nước trước.”

Thời Thiếu Tu nuốt cơn giận, bỏ ly nước trên bàn, cúi đầu, đưa tay về phía Dương Thạc.

Dương Thạc không dám do dự, liền vội đưa thuốc cho Thời Thiếu Tu, còn giúp anh châm thuốc.

Thời Thiếu Tu dựa lưng vào ghế sofa, cúi đầy, im lặng hút điếu thuốc.

Dương Thạc thấy sắc mặt anh trầm tư, ngồi bên cạnh anh ta, quan tâm hỏi han: “Không phải cậu đi tham gia Yến tiệc gia đình sao? Để tẩy trần đón cậu trở về mà, sao lại mang theo khuôn mặt tang thương vậy đến đây?”

Trán của Thời Thiếu Tu nhăn nhúm lại, những nếp nhăn biểu hiện sự bi lụy thương tâm đến cùng cực: “Người con gái mình dùng cả mạng sống để yêu thương, tại sao lại bị dày vò thành ra như vậy trong tay hắn chứ.”

Đang cầm chai ly rượu định uống đột nhiên ngừng lại, Dương Thạc nghi hoặc nhìn Thời Thiếu Tu: “Ý cậu là Cố Thu?”

Thời Thiếu Tu không nói thêm lời nào, cướp ly rượu trong tay của Dương Thạc, uống một hơi hết sạch, lại rót ly mới.

Biết mình không thể cản nỗi con người này, chỉ còn cách trơ mắt nhìn anh uống, Dương Thạc chỉ đành đón lấy chai rượu, rót rượu giúp anh, mắt đầy lo lắng: “Bỏ đi, dù gì cô ta cũng không còn là người phụ nữ của cậu nữa, cuộc sống cô ta, cậu cũng không thể can dự được nữa.”

Thời Thiếu Tu cứ uống hết ly này đến ly khác, chẳng mấy chóc, ánh mắt mờ mờ ảo ảo do cơn say, anh cúi đầy cười nhẹ, nhắm đôi mắt mơ màng lại: “Mình chính là muốn biết ai là kẻ đã hại mình ra thế này, khiến mình phải ở trong tù ba năm trời, mất đi mọi thứ.”

Dương Thạc vỗ vai anh, thở dài, cụm ly với anh, uống một hơi cạn rượu.

Uống rượu một hồi, cả hộp đêm dần trở nên vô cùng huyên náo, không khó đạt đến cao trào.

Dương Thạc từ chối vô số người đàn bà muốn ngồi bên cạnh của Thời Thiếu Tu, nhìn ánh mắt vô thần của Thời Thiếu Tu, không nói nên lời.

Rạng sáng một giờ.

Cố Thu nhìn vào khoảng không đen tối trong phòng, chỉ cần mở miệng sẽ có tiếng vọng lại kia, vội mặt đồ đi ra khỏi nhà.

Kết hôn ba năm trời, cho dù là đêm tân hôn, Thời Phong Thụy cũng chưa từng về căn nhà này, anh ta ở bên ngoài có vô số nhà cửa, anh ta quang minh chính đại dẫn tình nhân của mình về đó ăn cơm.

Cũng phải, dù gì bọn họ không hề có bất kỳ tình cảm nào, cô ta Cố Thu, chỉ là một công cụ để Thời Phong Thụy lợi dụng mà thôi.

Lúc đầu khi anh ta cưỡng ép Cố Thu gả cho anh ta, Cố Thu đã hiểu rõ, anh ta nhắm vào tài lực vững mạnh và hùng hậu của Cố gia, nhưng vì Cố Gia không có quan hệ nhiều với giới chức quyền, nên Cố Gia vốn không thể làm gì bọn họ được.

Cố gia trong tay của Thời Phong Thụy, giống như một con cờ vậy, lúc nào cũng có thể vứt đi.

Những ngày tháng ăn không biết mùi vị đồ ăn ra sao trong ba năm nay, Cố Thu đã bị ngu muội, cho đến khi Thời Thiếu Tu trở về, cô mới đột nhiên thấu hiểu cái đau khổ khi yêu mà không thể nói được tiếng yêu.

Ánh mắt cô đỏ hoe, đưa tay đón lấy chiếc xe: “Đi hộp đêm.”

Nhắm mắt tựa vào kính cửa sổ, hít một hơi thật sâu, Thời Thiếu Tu, em phải làm sao mới tốt đây?

Bình luận

Truyện đang đọc