Dịch giả: Titan
Nghĩ tới chuyện dùng nữ tử này để làm nhục kẻ bị xem là một địch thủ lớn nhất, Trương Duy Thanh phảng phất thấy dáng vẻ Lục Bình bị mình ép đến nổi điên lên, trong lòng không khỏi hưng phấn từng cơn.
Đang lúc này, Trương Duy Thanh phảng phất nghe được cái gì đó vang động vậy, lập tức cảnh giác, nhưng bốn phía lại không có chút động tĩnh nào. Trương Duy Thanh nhìn cành nhánh rừng cây trên đỉnh đầu, bởi vì trận pháp mà tất cả cành lá đều phủ sương trắng, tạo thành một cảnh tượng rừng băng huyền ảo.
Trương Duy Thanh thầm nói, trận pháp này dùng để ngắm cảnh quả thực cũng không tệ!
Ngay vào lúc này, một dãy băng bình thường treo trên một nhánh cây phảng phất như không cách nào chịu đựng được sức nặng vậy, từ trên nhánh cây rơi xuống.
Băng điều rơi xuống đất cách Trương Duy Thanh ước hai ba thước, Trương Duy Thanh không thèm để ý. Ngay khi băng điều rơi đến độ cao ngang bằng với Trương Duy Thanh thì, nó quỷ dị chuyển một cái, hướng ngang hàng phát ra một đạo kiếm quang, chém vào cổ họng của Trương Duy Thanh.
Lần này chuyện phát đột nhiên, Trương Duy Thanh dù thế nào cũng không nghĩ tới một cái bằng lăng này sẽ biến thành một thanh đỉnh cấp phi kiếm.
Trương Duy Thanh không còn kịp lên tiếng, vội vàng đem một món thượng cấp pháp khí từ trữ vật đại ra, hộ thân cương khí đã sớm vươn ra chông giữ quanh người.
Vậy mà hết thảy đều đã quá muộn, Thanh Hàm kiếm được Lục Bình thi triển “Vô hình kiếm quyết, chỉ một kiếm liền đem kẻ mấy lần muốn hãm hại mình này chém cho đầu và thi thể chia lìa.
Nhìn thi thể trên đất, trên mặt Lục Bình đầy vẻ hờ hững. Nhân vật như vậy, bây giờ đã khó nhìn vào trong mắt của Lục Bình nữa rồi.
Lục Bình xoay người hướng chỗ sâu trong trận pháp khẽ mỉm cười, biết Hồ Lệ Lệ đã phát giác mình đến, cho nên mới phải dùng trận pháp phối hợp hắn song song động thủ, khiến cho Trương Duy Thanh bị Lục Bình một kiếm nháy mắt giết chết, ngay cả cơ hội phát ra cảnh báo cũng không có.
Đang ở Lục Bình quay đầu nhìn lại lúc, Hồ Lệ Lệ cũng giống như “tâm hữu linh tế” (lòng có linh cảm) vậy. Một cây bằng sau lưng Lục Bình đung đưa trái phải một cái, những băng điều treo trên cây phát ra một trận “Đinh định đương đương”, phảng phất như Hồ Lệ Lệ đang cười nói giòn giả.
Có trận pháp che giấu, Lục Bình ngược lại cũng không sợ đám người Miêu Duy Đông ngoài trận nhìn thấy diện mạo của mình. Lục Bình dưới sự phối hợp của Hồ Lệ Lệ, lợi dụng trận pháp đem hai người khác cũng lặng yên không tiếng động chém chết.
Thu thập xong chiến lợi phẩm, Lục Bình quanh co xoay chuyển bảy tám lần, rừng sương và bằng trước mắt hắn giống như né tránh hắn vậy. Một mảnh đất trống trong rừng xuất hiện ở trước mắt Lục Bình. Một bóng dáng mỹ lệ áo xanh đang ngồi xếp bằng trên cỏ xanh biêng biếc, không phải là Hồ Lệ Lệ thì còn là ai?
Hồ Lệ Lệ vén về phía sau một lọn tóc buông nhẹ ở góc trán, mặt hơi tái nhợt bởi vì pháp lực tiêu hao quá lớn chợt hướng Lục Bình cười một tiếng nụ cười thật tươi. Một đôi mắt sáng khi cười giống như một vầng trăng non, trong ánh mắt mang theo một tia cảm kích, một chút vui mừng, một vẻ kiêu ngạo, ngoài ra còn có một chút âm mưu của tiểu nữ tử đã được như ý nữa. Nói chung về rắn mắc thoáng hiện lên, nhìn hấp dẫn vô cùng.
Ánh mắt của hai người nhìn nhau. Lục Bình như trút được gánh nặng, còn vẻ kiêu ngạo cùng rắn mắc trong ánh mắt Hồ Lệ Lệ càng lộ ra nồng hơn, hai con ngươi tròn đen như mực lại biến thành cái giếng sâu bao quanh bởi một con trăng tròn.
- Biết là người sẽ tới đón ta!
Hồ Lệ Lệ cười khanh khách đứng lên, Lục Bình đã đi tới bên người nàng.
- Có bị thương không?
Lục Bình nghe giọng hỏi.
- Có người lưu lại nhiều đan dược như vậy, cho dù có bị thương cũng sớm khỏi rồi.
Hồ Lệ Lệ ở trước mặt Lục Bình xoay một vòng, có ý bảo mình không hư hao chút nào.
Hồ Lệ Lệ trước giờ ở trước mặt Lục Bình luôn luôn lấy về thành thục thông tuệ để biểu hiện, hành vi như cô gái nhỏ thế này ngược lại là lần đầu tiên triển hiện ra ở trước mặt Lục Bình.
Hồ Lệ Lệ nhìn Lục Bình mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, cười lên khanh khách. Lục Bình cũng nhẹ giọng cười theo. Hồ Lệ Lệ cười hạnh phúc, còn hắn thì cười mừng rỡ.
Sáu người phía ngoài Sương Lâm trận rốt cục phát giác có điều không ổn. Bốn người tiến vào trận pháp trong thời gian dài như vậy, bên trong trận pháp không ngờ không có một chút động tĩnh nào, cũng không có tin tức gì truyền ra. Cho dù là một đám phi cá yêu thú tiến vào trong đó, cũng khiến cho người chủ trì trận pháp mất một phen tay chân, chẳng lẽ bốn người trong đó có một cao thủ tinh thông trận pháp, đã lên vào trận nhãn, đem cô gái chủ trì trận pháp kia một kiếm giết chết rồi?
- Không đúng! Tên Triệu Thường Vận đó có vấn đề.
Mọi người cuối cùng phát giác có điều không ổn. Hà Lệ Hân cuối cùng thì tâm tư cũng cần mật hơn, đã nghĩ tới điều gì đó.
Tất cả những người ở đây đều là dung huyết kỳ tinh anh của các phái, đương nhiên tâm tư của họ cũng nhạy bén. Họ lập tức nhận ra được Triệu Thường Vận cuối cùng không lộ ra mặt mũi thực. Mọi người cũng chỉ chỉ căn cứ vào Thận lâu sa y - là một loại pháp khí đặc trưng của Hải Diễm môn - trên người Triệu Thường Vận mà đoán được thân phận của hắn.
Thật ra là mọi người còn có chút hoài nghi, Triệu Thường Vận nếu thật là giả mạo, như vậy thì Thận lâu sa y được xưng là chỉ có Hải Diễm môn công pháp bí truyền mới có thể tế luyện và ngự sử được như thế nào lại có thể bị vận dụng thành thạo thế kia? Chẳng lẽ người đến là người của Chân Linh phái nằm vùng ở Hải Diễm môn sao? Mọi người hiển nhiên không cho là như vậy.
Ở trong Sương Lâm trận, Lục Bình đem những gì diễn ra ở trong phòng tu luyện của Lưu Tử Viễn ở Hoàng Ly đảo nói qua cho Hồ Lệ Lệ nghe một lần, so với những gì Hồ Lệ Lệ kể cho hắn hoàn toàn bất đồng.
Ngày đó, đúng như lời của Viên Chiêm đã nói, ba người che chở cho Khương Tử Huyên đang bị hôn mê, chạy trốn dưới sự truy kích của yêu thú rối cùng mọi người tẩu tán.
Tuy nhiên, dường như yêu thú chỉ rắp tâm truy kích đúng bốn người Hồ Lệ Lệ. Có đến bảy, tám con yêu thú dung huyết hậu kỳ, mang theo khoảng ba mươi, bốn mươi con yêu thú dung huyết kỳ sơ trung kỳ đuổi sát theo bốn người không ngừng nghỉ. Một khi đuổi lên kịp, tất nhiên bốn người khó có thể thoát khỏi bọn chúng.
Hồ Lệ Lệ dung huyết tầng năm tu vi, thấp nhất trong bốn người, lại là trận tu, cho dù so về tốc độ với Viên Chiêm cùng Lãnh Thiến là hai dung huyết hậu kỳ tu sĩ mang theo Khương Tử Huyên đang hôn mê thì Hồ Lệ Lệ cũng không thể sánh bằng. Dần dần, khoảng cách giữa Hồ Lệ Lệ và ba người còn lại càng lúc càng xa.
Vậy mà Viên Chiêm cùng Lãnh Thiến hai người dường như quên mất Hồ Lệ Lệ ở sau lưng, chỉ lo vùi đầu phi độn, đối với Hồ Lệ Lệ ở phía sau kêu gọi coi như bịt tai không nghe thấy.
Lúc này, Hồ Lệ Lệ há có thể không biết hai người này đã coi mình là người thế mạng, bị bỏ lại phía sau để ngăn trở yêu thú truy kích.
Viên Chiêm không nói làm gì, nghĩ tới Lãnh Thiến ngày thường ở trong nhóm bạn tốt của mình, hơn nữa lại là thân sư tỷ của Lục Bình, không ngờ lại làm chuyện như vậy, Hồ Lệ Lệ không rét mà run.
Hồ Lệ Lệ là một người thông minh, quyết đoán, sao có thể mặc cho hai người coi làm cây thương mà muốn sử dụng thế nào cũng được. Từ khi Hoàng Ly đảo tuần hải đại đội gặp tập kích, lúc Dương Huyền Mộc chân nhân một chiêu bị trọng thương, Hồ Lệ Lệ liền đoán được điều gì sẽ xảy ra. Vì vậy nàng quả quyết xoay người hướng phía bắc bỏ chạy.
Quả nhiên không vượt suy đoán của Hồ Lệ Lệ, đám yêu thú thấy nàng xoay người bỏ chạy về hướng bắc, chỉ phân ra mấy con yêu thú dung huyết trung kỳ mang theo mười mấy con yêu thú dung huyết sơ kỳ, đuổi theo Hồ Lệ Lệ. Những yêu thú còn lại tiếp tục truy kích ba người Viên Chiêm, Lãnh Thiến, Khương Tử Huyên.