CHÀNG RỂ ĐẠI GIA

Hiện tượng kỳ lạ của trời đất.



"Chuyện gì vậy", vẻ mặt của tất cả mọi người lập tức thay đổi.



"E là quy tắc đại đạo của giới thế tục đã cảm nhận được thế giới nhỏ rồi".



"Đạo trời trong quy tắc đại đạo có liên hệ với đạo trời bị chúng ta nhốt ở đây, chiến tranh thật sự sắp đến rồi", vẻ mặt của Bát gia nghiêm trọng.



Thế giới nhỏ độc lập riêng biệt với trái đất, không chịu sự chi phối của thiên nhiên.



Hoàng đế tiên sư năm đó bị một bộ phận đạo trời chiếm đoạt nhưng hắn không phải là đạo trời hoàn toàn, thậm chí rất khó có thể tiêu diệt sạch tâm thức bên trong cơ thể của Hoàng đế tiên sư.



Trong tình hình này, hội trưởng lão và tất cả tiên sư không có cách nào làm gì được hắn mà hắn cũng không thể làm gì được bọn họ.



Nhưng hôm nay không giống như thế nữa.



Tất cả tiên sư cùng nhau đến giới thế tục, công pháp của đại đạo khởi động và phát hiện ra thế giới nhỏ, không gian bị xé nát, lực lượng mạnh mẽ trong công pháp đại đạo đã vào trong thế giới nhỏ.



Đương nhiên công pháp đại đạo cũng có quy tắc riêng, chính là không gian không thể bị xé nát.



Thực tế đạo trời cũng chỉ có thể nói là thông qua một vết rạn do các tiên sư làm rách ra để tới đây chứ không thể thực sự khiến cho thế giới nhỏ và thế giới thế tục thông được với nhau.



Mà đạo trời không thể làm thông được, chỉ có thể dùng một phần sức mạnh của mình để ban cho Hoàng đế tiên sư, đến lúc đó cánh cửa lớn của thế giới nhỏ và thế giới thế tục sẽ bị đóng lại, một lần nữa tạo nên không gian độc lập không có bất cứ liên quan gì với thế giới thế tục.



Tình hình không có quá nhiều thay đổi, chỉ là Hoàng đế tiên sư lại càng mạnh hơn mà thôi.



Nếu cánh cửa giữa thế giới nhỏ và thế giới thế tục đóng lại, đó mới là chuyện đáng sợ thực sự, quy tắc của đạo trời có thể được tiếp thêm sức mạnh từ thế giới thế tục.



Sức mạnh vô hạn!



Nhưng bây giờ tất cả đều đã không kịp nữa rồi.



Chu Dương nghiến răng, trong mắt lóe lên tia hung hăng: "Nếu đã như vậy thì Hoàng đế tiên sư không hề có bất cứ liên quan nào với loài người, đúng chứ?"



"Cho dù là Thẩm Bích Quân cũng không thể khống chế hắn nữa, vì vậy tôi sẽ đi cứu Thẩm Bích Quân ra ngoài trước!"



Lý do Thẩm Bích Quân có thể khống chế được Hoàng đế tiên sư là bởi vì tâm thức bên trong của Hoàng đế tên sư không hề bị xóa sổ hoàn toàn.



Còn người phụ nữ ở nhờ trêи cơ thể Thẩm Bích Quân là người mà hắn yêu.



Nhìn thấy người mình yêu, tâm thức của Hoàng đế tiên sư xuất hiện sự phản kháng với đạo trời, đạo trời sẽ trở nên yếu đuối, đây chính là giá trị và ý nghĩa về sự tồn tại của Thẩm Bích Quân.



Nhưng bây giờ không giống vậy, thiên đạo hạ giới đã tràn vào thế giới nhỏ, tâm thức của cơ thể Hoàng đế tiên sư e rằng trong chớp mắt sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.



Từ đó về sau, hắn sẽ thật sự là thần! Một vị thần duy nhất! Hóa thân của đạo trời!



Không còn ai có thể khống chế hắn nữa!



Nhưng Thẩm Bích Quân là người đã luôn trấn áp hắn, vào lúc này vẫn còn ở bên trong vương phủ tiên sư, cô ấy là người nguy hiểm nhất.



Vì vậy Chu Dương không nghĩ ngợi gì, lao thẳng vào bên trong vương phủ tiên sư.



"Anh Dương!"



"Chu tiên sinh!"



"Ngô Hoàng!"



Tất cả mọi người đều lần lượt kinh ngạc gọi theo bóng dáng của Chu Dương, nhưng lúc này đã muộn.



Chu Dương vào bên trong vương phủ tiên sư, lúc này bên trong không hề có một người hầu nào, vừa rồi toàn bộ những người hầu kia đã bị kéo ra bên ngoài.



Nói cho cùng người hầu trong thế giới nhỏ đều đã đạt đến cảnh giới hoàng đế võ giả, bọn họ cũng là một trong những lực lượng không thể thiếu của văn minh siêu hình học.



Mặc dù những người này bị tê liệt, không hiểu thế nào là phản kháng nhưng đến lúc này chỉ cần bọn họ nghe lệnh là đủ rồi.



Chu Dương nhanh chóng chạy về phía trước, với cảnh giới của anh có thể chạy trăm mét trêи giây.



Vốn dĩ anh có thể đi trêи không, bây giờ chạy đến cực hạn, một trăm mét trêи giây hoàn toàn không thành vấn đề.



Tương đương với một phần ba tốc độ ánh sáng! Có thể tưởng tượng ra tốc độ của anh nhanh đến đâu.



Nhưng cả vương phủ tiên sư rộng lớn như vậy, cho dù có chạy với tốc độ âm thanh, hoàn toàn không quay đầu, quay đầu từ bên này sang bên kia cũng đã mất tầm năm giây.



Chu Dương dựa vào trí nhớ của mình để tìm kiếm, còn không thể tùy ý phá hủy tòa nhà bởi vì nếu tòa nhà bị hủy hoại bản thân anh có thể sẽ không tìm được đường đi cụ thể.



Khoảng hai mươi giây, Chu Dương dựa vào kí ức của bản thân đến được căn phòng mà anh từng tới của Thẩm Bích Quân.



Lúc này mây sấm trêи bầu trời đã tích tụ lại đến một mức độ khủng khϊế͙p͙.



Chu Dương lấy chân đạp vào cửa: "Thẩm tổng! Cô không cần phải ở nơi quái quỷ này nữa, tôi đến cứu cô đây!"



Không ai trả lời anh, trong căn phòng không có người!



Xong rồi! Trong lòng Chu Dương kinh ngạc, nếu như Thẩm Bích Quân không ở nơi này thì có thể đi đâu?



Đừng nói là ở cùng với Hoàng đế tiên sư kia chứ!



Lớn chuyện rồi, nếu như Thẩm Bích Quân và vị Hoàng đế tiên sư kia ở cùng một chỗ, bây giờ sống hay chết cũng không đoán được.



Chu Dương không dám chậm trễ, liền dốc toàn lực chạy về phía của mây sấm.



Lần này anh nhanh hơn rất nhiều bởi vì anh không cần quay đầu hay tìm đường nữa.



Cứ lao thẳng qua tất cả các con đường.



Bất kể ở trước mặt là tảng đá to hay là bức tường anh đều có thể chạy băng băng qua, trêи bề mặt những kiến trúc kia đều lưu lại một lỗ hổng của cơ thể người.



Trong nháy mắt Chu Dương đã đến được căn phòng trêи không nơi ngưng tụ mây sấm.



Nó là một tòa nhà có kiến trúc hiện đại, giống như biệt thự của một hộ gia đình nào đó trong chiến tranh, căn phòng vẫn để cửa gỗ.



Chu Dương xông vào bên trong hét lớn: "Thẩm tổng! Tránh tên ranh đó xa một chút!"



Sau khi vào bên trong, Chu Dương sững sờ.



Hoàng đế tiên sư đau khổ giãy giụa trêи mặt đất, vô số năng lượng tự nhiên không rõ điên cuồng tràn vào trong cơ thể của hắn, còn Thẩm Bích Quân đang quỳ ở trước mặt khẽ xoa đầu hắn.



Thẩm Bích Quân vẫn có thể khống chế được Hoàng đế tiên sư sao?



Nhưng ước chừng khống chế không được bao lâu nữa, Chu Dương thở phào một hơn, may mà đến kịp.



"Thẩm tổng, tránh xa tên ranh này một chút, cô sắp không khống chế được hắn nữa, đi với tôi trước đi!", Chu Dương chậm rãi đi về phía của Thẩm Bích Quân.



Thẩm Bích Quân ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt xa lạ khiến người ta hoảng sợ.



"Nhóc con, không cần lo cho tôi, tôi cũng biết bản thân sắp không khống chế được anh ta nữa!"



"Nhưng anh ta đang liều mạng chống cự muốn nhìn thấy tôi lần cuối, tôi cũng không thể nào vào lúc quan trọng nhất lại rời xa anh ta được".



Chu Dương hơi sững sờ, nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Nói thẳng ra có thể khống chế Hoàng đế tiên sư không phải là Thẩm Bích Quân mà là người phụ nữ Hoàng đế tiên sư yêu nhất.



Người phụ nữ kia đang ở nhờ trong cơ thể của Thẩm Bích Quân, vì vậy Thẩm Bích Quân mới có thể khống chế Hoàng đế tiên sư.



Nhưng bây giờ người phụ nữ kia dường như đã chiếm lấy được cơ thể của Thẩm Bích Quân, khống chế ý thức của cô ấy.



Nói cách khác người phụ nữ trước mặt kia không phải là Thẩm Bích Quân nữa mà là người phụ nữ mà Hoàng đế tiên sư yêu.



Hai người này đang diễn một vở kịch sinh ly tử biệt.



Tâm thức của Hoàng đế tiên sư sắp bị biến mất hoàn toàn, điểm này ai cũng đều biết rõ, vì vậy hắn đang chống cự, đang giãy giụa muốn nhìn Thẩm Bích Quân.



Mà Thẩm Bích Quân rõ ràng cũng đã từ bỏ hi vọng sống, lặng lẽ ở lại bên cạnh hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc