Tô Vũ Nịnh thấy mẹ về rất vui vẻ, chạy đến phòng ngủ tìm bà. Mẹ đang ngủ thì bị Tô Vũ Nịnh ôm chặt, Tô Vũ Nịnh rúc đầu vào lồng ngực mẹ làm nũng: "Mẹ tiếp viên hàng không của con đã về rồi nha."
Khương Hiểu Thần ôn nhu vừa sờ đầu con gái vừa nói: "Đúng, trở về một lúc, con gái ngoan, lớn như vậy vẫn làm nũng với mẹ."
Tô Vũ Nịnh ghé vào trong lòng mẹ làm nũng: "Con còn nhỏ, còn nhỏ mà."
Khương Hiểu Thần thấy thế nói: "Đã sắp có thể gả chồng rồi, con gái ngoan à." Tô Vũ Nịnh ôm chặt Khương Hiểu Thần nói: "Mẹ, con không cần lấy chồng, con muốn ở bên cạnh mọi người mãi."
Khương HIểu Thần cười khổ, đứng dậy đi tới phòng khách. Nhà Tô Vũ Nịnh cũng không lớn, trong phòng khách cũng chỉ có một cái TV kiểu cũ cùng với mấy cái sô pha.Một phòng vệ sinh, cô cùng với em gái một phòng, ba mẹ một phòng cùng với phòng bếp kiểu mở. Bàn ăn cơm cũng là được đặt ở trong bếp.
Tô Vũ Nịnh vừa ngồi xuống bỗng nhiên nhớ tới cái gì hỏi: "Ba, Vũ Ngâm đâu rồi sao vẫn chưa về thế ạ?"
Tô Chí Lăng một bên xới cơm nói: "Con nhóc kia đoán chừng đang chơi ngoài đường với Chí Thần chứ còn ở đâu được nữa, chắc cũng sắp về rồi."
Cách nhà không xa trên đường nhỏ cạnh công viên, Tô Vũ Ngâm cầm bóng bay vui sướng chơi đùa.
Trương Chí Thần đi theo phía sau nói: "Cậu đã bao lớn rồi mà vẫn còn chơi cái này, cài này là đồ chơi của trẻ con, thật là ấu trĩ."
Tô Vũ Ngâm có chút tức giận nói: "Cậu không trẻ con, cậu đừng chơi cùng tôi nữa. Cậu không trẻ con thế mà mỗi ngày lại chơi đồ chơi ô tô kia sao."
Trương Chí Thần cũng có chút tức giận nói: "Cái đó không giống."
Tô Vũ Ngâm vừa muốn nói gì, nghe thấy tiếng có một người phụ nữ nói: "Chí Thần, tại sao vẫn còn ở đây, mau về nhà ăn cơm." Người này chính là mẹ của Trương Chí Thần – Trịnh Thanh Duyệt.
Trịnh Thanh Duyệt lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: "A, Vũ Ngâm cũng ở đây sao, đến nhà dì đi, sáng nay bán bánh kẹp vẫn còn mấy cái, con lấy về cho ba mẹ còn có chị gái nếm thử nha."
Tô Vũ Ngâm cắn cắn môi nghĩ thầm, dù sao dì cùng với bánh kẹp cũng không có thù với mình, cười nói: "Cảm ơn dì ạ." Lúc đi trong lòng còn khẽ hừ một tiếng, cho Trương Chí Thần một ánh mắt lườm nguýt.
Nhà họ Tô mọi người đang ăn cơm. Tô Vũ Ngâm mang theo bóng bay trở về. "Đây là bánh kep dì Trịnh cho, nói cho mọi người nếm thử." Tô Vũ Ngâm đem bánh đặt ở trên bàn cơm.
Tô Chí Lăng cười nói: "Cừa hàng của vợ lão Trương mở nhiều năm như vậy nhưng mà tôi vẫn chưa từng ăn thử đồ ăn của nhà đó, tôi phải nếm thử mới được."
Khương Hiểu Thần dùng chiếc đũa gắp một miếng nấm bình tĩnh nói: "Các con cũng chưa từng ăn thử sao, tôi chính là khách quen của nhà bọn họ, tôi đi làm sớm hoặc tan tầm sớm đều mua, ăn rất ngon."
Tô Vũ Nịnh cùng Tô Vũ Ngâm nhanh chóng chạy đến cầm lấy nếm thử, bánh này bên ngoài rất giòn còn có cả đậu giá xào với nấm đùi gà, kết hợp vô cùng hoàn mỹ. Còn có khoai tây thái sợi xào cùng với thịt xào ớt, thật sự rất ngon.
"Ba, làm sao bây giờ, con yêu cái bánh kẹp này rồi. Đột nhiên cảm thấy những bữa sáng kia đều không còn ngon nữa." Tô Vũ Nịnh ăn ngon lành nói "Hay như vậy đi, về sau ba mỗi ngày đến chỗ dì Trịnh mua đi." Tô Chí Lăng cắm một miếng bánh kẹp nói.
"Được." Tô Vũ Nịnh cùng Tô Vũ Ngâm đồng thời trầm trồ khen ngợi.
Ngày hôm sau, những tia sáng mặt trời đầu tiên xuất hiện chiếu vào cửa hàng đồ ăn sáng, Trịnh Thanh Duyệt đang làm đồ ăn với tốc độ nhanh nhất để bán cho hàng khách dài phía trước. Tô Chí Lăng tới có chút muộn, phải xếp hàng thật lâu mới mua được.
Lúc gần đi Trịnh Thanh Nguyệt nói: "Anh Tô, lần sau bảo đứa nó đến chỗ tôi lấy là được rồi, anh xem anh còn phải mất công xếp hàng lâu như vậy."
"Cái này không phải sợ hai đứa nhỏ không thể dậy sớm sao, không có việc gì, tôi dậy sớm đến chờ mua một chút cũng được." Tô Chí Lăng cười ngượng ngùng nói.
"Được anh Tô, cửa hàng của tôi 4 giờ đã mở cửa có người xếp hàng đợi rồi, vậy anh đến sớm một chút, không thì vẫn là để hai đứa nhỏ tự đến lấy đi, không cần xếp hàng. Nếu anh cảm thấy ngại thì một tháng gửi cho tôi thêm ít tiền là được."
Tô Chí Lăng vừa nghe liền cảm thấy việc này có vẻ cũng được liền cười nói: "Vậy được, lần sau tôi bảo hai đứa nó tự đến lấy. Mỗi tháng tôi đưa cho cô thêm ít tiền." Trên đường Tô Chí Lăng về nhà, Tô Vũ Nịnh đang đi xuống tầng, nhận được bữa sáng đến tay liền chạy nhanh, Tô Chí Lăng cảm thấy quyết định vừa rồi của mình thật sáng suốt.
Tô Vũ Nịnh vừa xuống lầu liền nhìn thấy Trương Chí Phàm đang vừa ăn sáng vừa chờ mình.
"Tôi nói bữa sáng nhà cậu bán thật nhiều loại nha, cậu một tuần cũng không trùng lần nào." Tô Vũ Nịnh mang theo bữa sáng đứng dưới lầu nói.
"Cũng không phải, mẹ tôi tương đối vội, tôi có khi sáng sớm đã ra phụ giúp rồi." Trương Chí Phàm cắn một miếng bánh nói.
"Thật tốt." Tô Vũ Nịnh hâm mộ nói. "Làm sao vậy, Tô đại tiểu thư, ba của cậu ở nhà làm người đàn ông của gia đình nấu cho cậu toàn đồ ăn mỹ vị như vậy mà còn không thỏa mãn được cái bụng cậu sao, muốn hay không xem xét đến việc làm con gái hay con dâu mẹ tôi."
"Vẫn là làm con gái đi, tôi mới không thèm kết hôn với cậu." Tô Vũ Nịnh ghét bỏ đẩy xe ra ngoài tiểu khu.
"Ồ, không muốn gả cho tôi, tôi đẹp trai như vậy, còn là học bá, chủ yếu vẫn là đẹp trai. Trương Chí Phàm bộ dáng nghiêm trang nói.
Tô Vũ Nịnh bất đắc dĩ: "Soái ca, xin buông tha."
Trương Chí Phàm đành phải lên xe đạp cùng Tô Vũ Nịnh đạp xe đến trường.