CHÀO ANH, THỔ HÀO!

Trương Kỳ Kỳ vừa đổi lại quần áo của mình từ phòng thay đồ đi ra, liền nhìn thấy Tô Khả từ trên lầu đixuống, phát hiện bộ T-shirt và quần thể thao trên người anh đã đổi thành áo sơ mi trắng và quần tây xanh đen, trên mặt dường như mơ hồ mang theo dấu vết của nước.

Tô Khả thấy Trương Kỳ Kỳ đã đổi lại y phục, lông mày thanh tú không khỏi có chút nhíu lên, anh hơi suy nghĩ một chút liền nâng trán ngồi xuống bậc thang.

Trương Kỳ Kỳ thấy thế hỏi vội: "Tô Khả, anh bị làm sao vậy?"

Tô Khả vẻ mặt đau khổ nói: "Đầu rất đau."

Lại nói: "Mấy ngày nay cũng ngủ không ngon, hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, lập tức có chút không thích ứng."

"Có nghiêm trọng hay không?" Trương Kỳ Kỳ vội đi tới, "Em dẫn anh đi bệnh viện!"

Tô Khả lắc đầu: "không cần, chủ yếu là mấy ngày nay ngủ được quá ít..."

Trương Kỳ Kỳ suy nghĩ một chút, nói: "Em đưa anh đi lên nằm chút nữa nhé!"

Tô Khả "ừ" một tiếng, đợi Trương Kỳ Kỳ thật sự đỡ cánh tay của anh, lúc này mới biết thời biết thế xoay người lại lên lầu.

Trương Kỳ Kỳ cách anh rất gần, gần đến mức Tô Khả cảm thấy anh giống như có thể nghe thấy được tiếng tim đập của Trương Kỳ Kỳ.

trên lầu tổng cộng có ba phòng, phòng ngủ chính, thư phòng và phòng tập thể dục, Trương Kỳ Kỳ đỡ Tô Khả trực tiếp đi vào phòng ngủ.

cô trước xốc chăn màu trắng lên, đỡ Tô Khả ngồi xuống giường, lúc này mới dịu dàng nói: "Cởi quần áo không?"

Khuôn mặt của Tô Khả lại đỏ lên, may mà trong phòng ngủ chỉ mở đèn trên tường, ánh đèn mờ nhạt, Trương Kỳ Kỳ không có thấy rõ vẻ mặt của anh.

anh "ừ" một tiếng, sau đó ngước mắt nhìn Trương Kỳ Kỳ, trong ánh mắt đen láy tràn đầy chờ mong, chờ Trương Kỳ Kỳ giúp anh cởi quần áo.

Trương Kỳ Kỳ: "..." cô chỉ là giả vờ hiền lành thuận miệng hỏi thôi được không? Tô Khả sao anh có thể tưởng là thật vậy?

cô liếc Tô Khả, nói: "anh tự cởi đi, em đi bên ngoài chờ, cởi xong rồi thì gọi em."

Tô Khả đành phải đồng ý.

Trương Kỳ Kỳ đóng cửa phòng ngủ, trực tiếp đi vào phòng tập thể hình.

Phía nam phòng tập thể hình có một cái cửa sổ sát sàn rất to, rèm cửa sổ màu trắng rũ xuống, che đitầm nhìn bên ngoài. Phòng tập thể hình không gian rất lớn, bên trong phòng tập thể hình xe đạp, máy chạy bộ, chèo thuyền, cong bắp chân nâng khí và chùy máy kéo tay mọi thứ đều đủ cả, thậm chí còn lắp thêm thiết bị điện tử hiển thị thông số, nhìn đầy đủ vô cùng.

Trương Kỳ Kỳ kế tính toán thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, lúc này mới trở về phòng ngủ.

cô vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, liền phát hiện Tô Khả đang đưa lưng về phía cô đứng ở bên giường thay quần áo - - phía trên cởi hết, đường cong cơ bắp thon dài ưu mỹ, phía dưới còn mặc cái quần tây xanh đen kia, dây nịt buộc vòng quanh eo gầy mạnh mẽ, hiện ra dáng người tuyệt hảo eo nhỏ chân dài.

Trương Kỳ Kỳ ngẩn ngơ nhìn hết một phút đồng hồ, thấy Tô Khả xoay người lại nhìn cô, lúc này mới đỏ mặt đóng cửa lại.

Cửa phòng ngủ rất nhanh liền bị Tô Khả mở ra, anh duỗi tay kéo tay Trương Kỳ Kỳ lại, trong đôi mắt đen tràn đầy dục vọng thâm trầm.

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy sợ hãi.

cô xoay người lại muốn trốn, lại bị Tô Khả kéo trở về.

Cánh tay Tô Khả từ phía sau duỗi tới, ghìm chặt eo cô, sau đó từ phía sau dán lên trên người cô.

Thân thể cứng rắn của anh dính sátTrương Kỳ Kỳ,hơi thở quanh quẩn ở khắp người cô, làm cho cơ thể cô mềm nhũn.

Khi Trương Kỳ Kỳ tỉnh lại, phát hiện rèm cửa sổ màu trắng mơ hồ xuyên vào một tia sáng, có lẽ trời đãsáng rồi.

Cả người cô vùi ở trong ngực Tô Khả, cả người vừa đau vừa khó chịu, quả thực là khó chịu muốn chết. cô muốn nhúc nhích, thế nhưng Tô Khả lại giam giữ cô trong ngực, tay đặt trên eo cô, chân dài đè lên chân cô, cô căn bản không nhúc nhích được.

Trương Kỳ Kỳ nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác được Tô Khả bảo hộ ôm vào trong ngực.

cô không dám nhớ lại chuyện đêm qua, sợ mình tham luyến chút dịu dàng đó.

Trương Kỳ Kỳ dốc hết toàn lực nói với mình: phải đi làm, mau mau rời giường!

Hôm nay là ca sáng của cô, không báo trước thay ca thì không thể nào trốn việc.

Sau khi ổn định tâm lý xong, Trương Kỳ Kỳ cuối cùng cũng từ trong ngực của Tô Khả chui ra.

Sau khi mặc quần áo tử tế, cô xoay người nhìn Tô Khả.

Tô Khả nghiêng người đang ngủ say, làm nổi bật lên lông mày xinh đẹp và lông mi dài đậm ở trên gối đầu trắng như tuyết giống như bức họa, cái mũi cao thẳng đường cong tuyệt đẹp, bờ môi đỏ tươi mím thật chặt, tuấn tú làm cho người khác loạn nhịp...

Trương Kỳ Kỳ tìm quần áo của mình từ trên ghế sa lon bên cạnh giường, rồi tìm điện thoại.

cô nhìn đồng hồ, phát hiện mới sáu giờ 20, còn đủ thời gian làm bữa sáng cho Tô Khả, liền lặng lẽ đixuống lầu.

Cơ thể có lẽ đã sưng lên, mỗi đi một bước đều đau như kim châm muối xát, rất khó chịu. Trương Kỳ Kỳ chịu đau rất giỏi, nhưng cũng không khỏi cắn chặt răng.

Tô Khả sau khi tỉnh lại vô thức liền đi sờ Trương Kỳ Kỳ.

anh sờ trống không.

Trái tim Tô Khả chợt chùn xuống, anh lập tức mở mắt.

Trong phòng trống rỗng, không có Trương Kỳ Kỳ.

Tô Khả xốc chăn lên, thấy màu đỏ trên ga giường trắng như tuyết mà giật mình.

anh nhanh chóng mặc quần, ngay cả áo cũng không kịp mặc liền liền xông ra ngoài, một lần nhảy ba bốn bậc xuống cầu thang.

trên bàn cơm đã bày xong bữa sáng, để trong lồng giữ nhiệt, tim Tô Khả đập nhanh hơn, vội đi về phía phòng bếp.

Phòng bếp cũng trống rỗng.

Bình luận

Truyện đang đọc