====================
Cuối tuần nhanh chóng trôi qua, Quý Thư Ngôn lại trở lại làm việc.
Một tuần kế tiếp, Đoàn Chấp vẫn không xuất hiện, ngay cả vòng bạn bè cũng không có cập nhật gì mới, cuộc trò chuyện với Quý Thư Ngôn vẫn dừng lại ở ngày mùng 5 tháng 10, không có thêm tin nhắn nào mới.
Như giọt nước tràn ly đột nhiên biến mất khỏi thế giới.
Quý Thư Ngôn cũng dần dần để bản thân mình quen với chuyện đó.
Mọi chuyện diễn ra lâu dần rồi cũng sẽ thành thói quen, giống như ngay từ đầu anh không thích ứng được việc Đoàn Chấp suốt ngày xuất hiện trong nhà mình, hận không thể vác chổi quét người ra ngoài. Về sau anh lại cảm thấy Đoàn Chấp ngồi trên sô pha nhà mình là một chuyện rất bình thường.
Bây giờ chẳng qua thêm một lần thích ứng nữa mà thôi.
Chỉ là đôi khi, trong lúc đang làm việc, Quý Thư Ngôn ngẩng đầu lên, thấy đồ trang trí Tiểu Xà do Đoàn Chấp đưa đặt trên bàn, vẫn vị thất thần.
???
Chớp mắt lại đến một thứ năm nữa, sau khi phẫu thuật xong, Quý Thư Ngôn ngã người xuống ghế văn phòng, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động.
Y tá bên cạnh vừa rồi có gọi một bữa khuya, tiện đặt cho anh một phần luôn, cầm lấy thì phát hiện là một phần canh và hai nắm cơm nắm của một nhà hàng nhỏ gần bệnh viện, mùi vị cũng ổn, vô thưởng vô phạt.
Sau khi ăn xong hai ba nắm cơm, anh tiếp tục viết báo cáo, sau khi viết xong, thì kiểm tra xem có sót gì không, rồi lại nằm sấp trên mặt bàn trong chốc lát, mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần chuẩn bị về nhà.
Anh tạm biệt các đồng nghiệp trực đêm, đi xuống bãi đậu xe của bệnh viện, ở đây ánh sáng vẫn sáng như ban ngày, anh dễ dàng tìm được xe của mình.
Nhưng nhà dột thì dễ gặp mưa, càng mệt mỏi đến mức chỉ muốn nhanh chóng về nhà, càng dễ gặp vấn đề.
Xe của anh không khởi động được, nhấn ga mấy lần cũng không chạy.
Trong bãi đậu xe yên tĩnh, anh cố gắng vài lần vẫn không thể khởi động, chiếc xe của anh giống như một con rùa lớn tuổi, đứng yên ở chỗ đậu xe không nhúc nhích.
Quý Thư Ngôn: “…”
Anh nằm sấp trên vô lăng, có một giây vô cùng chán nản, nghĩ rằng có lẽ mình phải ở bệnh viện qua đêm.
Nhưng nằm sấp được vài phút, vẫn cam chịu xuống xe, chuận bị gọi taxi quay về, hẹn cửa hàng 4S ngày mai đến bệnh viện kéo xe anh đi.
Chỉ là bây giờ đã gần mười hai giờ, anh đứng ở cổng bệnh viện hơn mười phút, cũng không có chiếc xe nhận đơn, vừa cau mày không ngừng nạp tiền thì có tiếng phanh gấp truyền đến trong gió đêm.
Quý Thư Ngôn vô thức ngước mắt lên, phát hiện trước mặt là một chiếc xe máy, nhìn còn có chút quen mắt, nhìn lên trên thì bắt gặp một đôi mắt hoa đào giấu phía sau chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.
Là Đoàn Chấp.
Tim Quý Thư Ngôn đập chậm lại một nhịp.
Anh không ngờ lại gặp được Đoàn Chấp trong hoàn cảnh như này.
Người đã hơn nửa tháng không gặp, đột nhiên lại gặp được, ngược lại khiến cho người ta luống cuống tay chân.
Anh thậm chí còn không tin vào mắt mình, hoài nghi đây có phải chỉ là một người na ná Đoàn Chấp hay không.
Nhưng ngay sau đó, người này đã cởi mũ bảo hiểm xuống, ánh trăng sáng vằng vặng, phía dưới lộ ra khuôn mặt quen thuộc, quả nhiên rất đẹp trai.
Đoàn Chấp còn ngạc nhiên hơn anh, “Sao chú lại ở đây, không phải đến giờ chú mới được tan làm chứ?”
Quý Thư Ngôn gật gật đầu, “Ừa, vừa mới tan, đang chuẩn bị về nhà.”
Đoàn Chấp đánh giá Quý Thư Ngôn từ trên xuống dưới, “Bác sĩ các chú thật vất vả. Xe của chú đâu, sao không lái xe về?”
“Hỏng rồi”, nói đến việc này Quý Thư Ngôn lại cảm thấy buồn bực, “Vừa rồi không biết xe hỏng chỗ nào, không khởi động được, tôi chỉ có thể bắt taxi về nhà trước, nhưng lại không có người nhận đơn.”
Anh nói xong lại cúi đầu nhìn điện thoại di động, haiz, vẫn không có người nhận đơn.
Trong lòng anh thở dài, nghĩ thầm bệnh viện bọn họ cũng đâu phải là vùng sâu vùng xa, sao hôm nay lại khó gọi xe như vậy chứ.
Đang phát sầu, một bàn tay thon dài vươn tới, rút đi điện thoại di động trong tay anh.
“Đừng gọi nữa, để cháu chở chú về.” Đoàn Chấp nói.
Trong tay Quý Thư Ngôn trống không, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, trong lòng vô cùng rối rắm.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ cảm thấy chuyện này rất bình thường, Đoàn Chấp đưa anh về cũng chỉ coi là đang giúp đỡ lẫn nhau thôi.
Nhưng bây giờ anh lại do dự, anh nhớ lại những gì Quý Viên nói, Đoàn Chấp vất vả lắm mới tiếp xúc với bạn bè cùng trang lứa, muốn bắt đầu một mối quan hệ mới, vì suy nghĩ cho Đoàn Chấp, phải nên bớt tiếp xúc giữa hai người mới phải, tránh cho Đoàn Chấp bị ảnh hưởng.
“Chắc là không tiện đâu.” Quý Thư Ngôn nói, “Cháu còn phải về trường học mà, tôi không làm phiền cháu được.”
Anh muốn lấy lại điện thoại di động từ trong tay Đoàn Chấp, Đoàn Chấp lại lui về sau, để cho tay anh rơi vào khoảng trống.
“Chú thấy phiền khi cháu chở chú à?” Đoàn Chấp xoay điện thoại di động của Quý Thư Ngôn trong tay, mí mắt khẽ rũ xuống, che đi một tia hung quang trong đáy mắt, giọng nói không nhanh không chậm, nhưng lại rất lạnh lùng, “Đã mười hai giờ rồi, chú thà rằng chết cóng ở đầu đường, cũng không muốn cháu đưa về, cháu trông còn đáng sợ hơn cả virus à?”
Quý Thư Ngôn nghĩ, đây khác nào đang bị phản tác dụng.
Từ trước đến nay anh không làm gì được Đoàn Chấp, nhất là khi Đoàn Chấp nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, mím môi, vẻ mặt giống như bị anh ghét bỏ làm tổn thương, anh lại càng cảm thấy áy náy.
Cũng đúng, hành vi của anh ít nhiều cũng hơi tổn thương lòng tự trọng thật, không chừng Đoàn Chấp cũng nghĩ như vậy.
“Ừm, vậy thì đi thôi.” Quý Thư Ngôn đành phải lùi lại một bước, “Nếu cháu không ngại phiền.”
“Không phiền ạ.” Đoàn Chấp một giây sau liền thay đổi sắc mặt, trực tiếp đội mũ bảo hiểm lên đầu Quý Thư Ngôn, ngón tay linh hoạt giúp anh cài quai, “Chú lên đi.”
Quý Thư Ngôn cứng đờ vài giây, rốt cuộc vẫn lên xe.
Thật ra anh chưa từng ngồi xe máy, tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào, hai tay trống không đặt hờ lên thắt lưng Đoàn Chấp, không dám dùng sức, chỉ là miễn cưỡng không để bản thân bị ngã xuống.
Nhưng Đoàn Chấp vẫn cảm nhận được sức nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến, tay nắm tay lái siết chặt lại.
Hắn nghĩ thầm, may mà hắn đã đổi chiếc BMW Latte kia, nếu không sẽ không chở được Quý Thư Ngôn.
BMW Latte
“Vậy cháu đi chậm thôi.” Quý Thư Ngôn nhỏ giọng nói.
Đoàn Chấp nhìn Quý Thư Ngôn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt Quý Thư Ngôn khi đội mũ bảo hiểm càng trở nên nhỏ hơn, bị màu mũ bảo hiểm phản chiếu khiến hai má vô cùng hồng.
“Vâng.”
Đoàn Chấp quả thật không phóng nhanh, Quý Thư Ngôn ngồi đằng sau, cảm thấy rất mới lạ, anh đã quen với xe bốn chỗ, không nghĩ tới mình sẽ có một ngày vào đêm khuya thanh vắng, ngồi trên xe máy của người khác.
Nhưng anh nhíu nhíu mày, mơ hồ nhớ ra bộ phim thần tượng mà đồng nghiệp xem buổi trưa hình như cũng có cốt truyện này, nữ chính ngồi lên ghế sau xe máy của nam chính, đêm khuya hai người cùng nhau đi ngắm biển.
Anh lắc đầu, cố ý lắc bay ý niệm này ra ngoài, ngẩng đầu hỏi Đoàn Chấp, “Sao cháu lại đi ngang qua cổng bệnh viện, không phải là trùng hợp chứ?”
Đoàn Chấp lại nói, “Không phải trùng hợp, gần đây cháu thường xuyên đi ngang qua chỗ này, nghĩ đến, ngộ nhỡ chú tan tầm, có thể làm bộ như tình cờ gặp được.”
Trong gió đêm, thanh âm của Đoàn Chấp cũng bị thổi đến thất linh bát lạc(1).
(1): Thất linh bát lạc – 七零八落: (thành ngữ) mọi thứ tan vỡ và rối loạn
Nhưng Quý Thư Ngôn lại nghe thấy vô cùng rõ ràng.
“Thế mà hôm nay lại may mắn gặp được.” Đoàn Chấp cười nói.
Quý Thư Ngôn không nghĩ tới sẽ nghe được đáp án này, bàn tay nắm lấy quần áo Đoàn Chấp của anh vô cùng căng thẳng, qua một hồi lâu mới nói, “Vì sao cháu…”
Đoàn Chấp không nghe rõ, ở phía trước lớn tiếng hỏi, “Chú nói gì thế?”
Quý Thư Ngôn cũng phải cao giọng, “Tôi nói cháu không phải đang hẹn hò với người ta à, sao còn có thời gian đến bệnh viện.”
Đây chính là một chân đạp hai thuyền, không thể được, vẻ mặt Quý Thư Ngôn nghiêm túc nghĩ, tuy rằng anh không muốn làm thuyền, nhưng ý nghĩ này Đoàn Chấp không được, cần phải ngăn chặn.
Nhưng anh còn chưa nghĩ xong, Đoàn Chấp “Ồ” lên một tiếng rồi dừng xe lại.
Bọn họ tình cờ đi ngang qua một con hẻm hẻo lánh, bốn phía không có người, tiếng xe máy của Đoàn Chấp vô cùng rõ ràng, Quý Thư Ngôn không kịp đề phòng đụng vào lưng Đoàn Chấp, đầu có chút choáng váng.
Nhưng chưa đợi anh mở miệng, Đoàn Chấp đã quay đầu, sắc mặt không tốt hỏi, “Chú nghe ai nói cháu đang hẹn hò thế, ai mà lại đồn lung tung vậy?”
Nhưng hắn nghĩ lại, còn ai trồng khoai đất này, người bên cạnh Quý Thư Ngôn ngoại trừ Quý Viên ra, còn có thể là cái miệng nhỏ bé nào chứ.
Quý Thư Ngôn cũng bị Đoàn Chấp làm cho bối rối.
“Không phải cháu thường xuyên ra ngoài hẹn hò với một nam sinh sao.” Quý Thư Ngôn từ sau mũ bảo hiểm nhìn Đoàn Chấp, “Quý Viên nói người kia theo đuổi cháu rất lâu rồi, gần đây cháu thông suốt rồi, không phải tôi nói người đó là bạn trai cháu đâu, tôi chỉ nói hai cháu có thể… là quan hệ mập mờ ấy…”
Anh không biết nên giải thích như thế nào, bộ dáng Đoàn Chấp nhìn anh rất hung dữ, nhất là khi anh nói đến hai chữ “mập mờ” cuối cùng, trong mắt Đoàn Chấp quả thực lộ ra hung quang.
Quý Thư Ngôn thức thời ngậm miệng lại, nếu không câm miệng, anh cảm thấy Đoàn Chấp sẽ điên lên mất.
Mà Đoàn Chấp cuối cùng cũng nghe hiểu.
Người gần đây thường xuyên ra ngoài với hắn, còn có thể là ai, không phải là tên Tần Chiếu ngu ngốc đó sao.
Hắn day day sống mũi, quả thực không biết nên nói gì cho phải, lời đồn được sinh ra thế nào, hắn coi như đã hiểu rồi, nhưng hắn so với Đậu Nga còn oan hơn nữa kìa.
Hắn dứt khoát xuống xe, đứng đối diện Quý Thư Ngôn, thuận tay cởi mũ bảo hiểm của Quý Thư Ngôn.
Hắn hơi khom lưng, tầm mắt đặt ngang bằng với tầm mắt Quý Thư Ngôn, “Cháu ở trong lòng chú đào hoa như vậy sao, dễ dàng di tình biệt luyến như thế, chưa được mấy ngày, đã đi thích người khác rồi?”
Quý Thư Ngôn không dám nói, chỉ có thể chột dạ lắc đầu.
Đoàn Chấp cười lạnh một tiếng, căn bản không tin.
Nhưng hắn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn trong chốc lát, nhìn Quý Thư Ngôn cả người không được tự nhiên, cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lại đột nhiên nở nụ cười.
“Vậy chú có phiền không, chú Quý, nếu cháu hẹn hò với người khác?” Hắn nhỏ giọng hỏi Quý Thư Ngôn.
Quý Thư Ngôn bị hỏi đến ngớ người.
Anh im lặng một lúc lâu, mãi sau mới lên tiếng, “Cháu hẹn hò với ai là quyền tự do của cháu.”
Đoàn Chấp không hài lòng với đáp án này, nhưng biết dù có bức hỏi cũng không có kết quả, Quý Thư Ngôn giống như một cái vỏ ngao, tâm phòng thủ rất nặng, còn có một đống ý thức trách nhiệm và đạo đức không thể giải thích được, cạy nửa ngày cũng đào không ra được một câu nói thật.
Hắn cao thâm khó lường nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn vài giây, đột nhiên nói, “Nói dối sẽ bị sét đánh, chú Quý đã từng nghe qua chưa?”
Quý Thư Ngôn xoay mặt sang một bên, không để ý tới hắn.
Đoàn Chấp nở nụ cười, cũng không thèm để ý, lại nhỏ giọng giải thích, “Cháu không hẹn hò với người khác, đàn anh cùng ngành của cháu ở bên ngoài tự mở phòng làm việc, một tay gây dựng sự nghiệp, cháu cũng ở trong phòng làm việc đó, gần đây nhân lực không đủ, đúng lúc gặp phải Tần Chiếu, bèn kéo cậu ta đi luôn. Nhưng cháu đã nói rõ với cậu ta rồi, cậu ta là 1, cháu cũng là 1, hai bọn cháu mô hình không đúng, nên cậu ta đã từ bỏ việc theo đuổi cháu rồi.”
Thật lòng mà nói, hắn cũng không hiểu sao, một Tần Chiếu thấp hơn hắn mười cm, thế mà có thể vọng tưởng hắn là 0, sau khi biết được sự thật, hắn thiếu chút nữa đấm cho Tần Chiếu một đấm để hắn mau tỉnh lại.
Nhưng hắn vừa nhìn biểu hiện bày của Quý Thư Ngôn, ngọn lửa nhỏ trong lòng lại rục rịch, vô cùng muốn bắt nạt Quý Thư Ngôn.
Hắn dựa nửa người vào chiếc xe máy, nắm nhẹ lấy đầu ngón tay Quý Thư Ngôn, nhỏ giọng dỗ dành, “Cháu không di tình biệt luyến. Gần đây không đến tìm chú, là bởi vì quá bận, trong lòng cũng có một phần vẫn cảm thấy xấu hổ.”
Bận rộn là thật, nhưng chính là muốn lạnh lùng một chút, để cho anh cảm thụ được cuộc sống không có hắn, lo được lo mất một chút, cũng là thật.
Nhưng lời này Đoàn Chấp vĩnh viễn không có khả năng nói ra miệng, chỉ làm vẻ mặt vô tội nhìn Quý Thư Ngôn, giống như chú chó lớn bị vứt bỏ ngoài cửa, ánh mắt vừa sạch sẽ lại nóng bỏng.
Quý Thư Ngôn bị nhìn đến tim đập thình thịch.
Nhưng anh nhanh chóng nhíu mày lại, hỏi Đoàn Chấp, “1 nghĩa là gì?”
Anh thật sự không hiểu, anh không đọc nhiều những thứ này trên mạng, mấy thuật ngữ cổ quái trên mạng nửa chữ anh cũng chả biết.
Đoàn Chấp bị hỏi đến sững người, đợi đến khi nhận ra Quý Thư Ngôn thật sự đang đặt câu hỏi, hắn lại không nhịn được cười rộ lên.
“Chú không biết à?” Hắn cười lớn hơn, lại gần Quý Thư Ngôn hơn một chút, chọc anh, “Muốn biết không? ”
Quý Thư Ngôn cau mày, nhìn biểu tình của hắn thì cảm thấy đây không phải thứ tốt gì, nhưng anh lại không chịu nổi tò mò trong lòng, cẩn thận gật gật đầu.
Đoàn Chấp lại cười rộ lên, chậm rãi nghiêng người về phía trước, cách Quý Thư Ngôn rất gần, bốn mắt nhìn nhau, ngay cả chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, lại gần hơn một chút, suýt chút nữa thì môi chạm môi.
Quý Thư Ngôn vừa định trốn về phía sau, Đoàn Chấp lại ngừng lại.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài cm.
Đoàn Chấp chớp chớp mắt, ánh mắt dừng trên môi Quý Thư Ngôn, rõ ràng không làm gì, lại tràn ngập tính xâm lược, mùi gỗ mun và hoa hồng nhàn nhạt trên người hắn giống như sợi xích quấn lên, quấn đến Quý Thư Ngôn không thở nổi.
Hô hấp Quý Thư Ngôn trở nên nhẹ hơn, cảm thấy mùi hương kia dọc theo chóp mũi một đường tràn đến đại não của mình, khiến cho anh hơi buồn ngủ, càng giống như say hơn.
Đoàn Chấp nâng cằm lên, tiến đến bên tai Quý Thư Ngôn, nhỏ giọng nói, “1 chính là người làm chồng.”
Khí nóng hắn thở ra phun lên lỗ tai Quý Thư Ngôn, vành tai Quý Thư Ngôn nháy mắt đỏ lên trông thấy, nhưng hắn ngại không đủ, lại hạ thấp giọng nói một câu, “Cháu nói thích chú, chính là muốn làm chồng của chú.”
Quý Thư Ngôn rốt cục không thể nhịn được nữa, đẩy người ra.
Anh nghi ngờ Đoàn Chấp hành nghề lưu manh, nhưng lại không có bằng chứng.
Đoàn Chấp đột nhiên bị đẩy ra cũng không tức giận, nhìn chằm chằm Quý Thư Ngôn cười như không cười.
Trong con hẻm hẻo lánh này, lúc nửa đêm mười hai giờ, trống rỗng không một bóng người, sẽ không có ai đi qua nơi này, chỉ có Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn, hai người, một chiếc xe máy, còn có một gốc cây ngô đồng ở đầu ngõ, tán lá sum suê.
Không hiểu sao, Quý Thư Ngôn không dám ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp.
Nhưng nếu nói anh thật sự tức giận, thì cũng không phải.
Anh cúi đầu nhìn một mảnh ánh trăng nhỏ đang ngưng đọng trên mặt đất, bóng cây lay động, mảnh ánh trăng kia cũng lung lay theo.
Anh nghe thấy Đoàn Chấp hỏi, “Chú Quý, mấy ngày nay cháu không quấy rầy chú, chú có vui không?”
Quý Thư Ngôn không nhúc nhích cũng không nói gì, trong lòng lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Anh không vui.
Thậm chí còn không quen nổi.
“Cháu thấy rất khó chịu, cháu còn tưởng mình có thể kiên trì lâu một chút, nhưng mới được nửa tháng, lại giống như đã qua một thế kỷ, ” Đoàn Chấp lại nói, “Rất khó chịu.”
Rất khó chịu.
Bao nhiêu tâm tư tình cảm cũng không thể diễn giải bằng ba chữ này, đâu chỉ là khó chịu, hắn còn phải dùng cả nghị lực lớn nhất đời mình kiềm chế không được đến nhà, không được nhắn tin cho Quý Thư Ngôn, nhẫn tâm làm bộ trên thế giới này không có Quý Thư Ngôn, rồi lại trằn trọc trằn trọc mỗi khi màn đêm buông xuống, giữa môi và răng đều là cái tên này.
Quý Thư Ngôn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, anh nhìn Đoàn Chấp, nói không nên lời.
Bóng cây ngô đồng rơi xuống trên người Đoàn Chấp, người trẻ tuổi này nhỏ hơn anh mười ba tuổi, là bạn của cháu trai anh, đứng trước mặt anh cao lớn vô cùng, giống như ngăn trở hết cả ánh trăng.
Thực ra anh có thể thực hiện lời hứa của mình, nói anh rất hoan nghênh Đoàn Chấp tới nhà, nhưng không biết vì sao, giờ phút này anh lại không dám nói.
Trong lòng anh mơ hồ có dự cảm, chỉ cần anh nói ra những lời tốt đẹp đó, chuyện sau này chắc chắn sẽ không phải do anh làm chủ.
Nhưng Đoàn Chấp hết lần này tới lần khác muốn hỏi, “Chú Quý, chú nói chú sẽ không đuổi cháu ra khỏi cửa, những lời này là thật sao, mấy ngày nữa cháu có thể tới tìm chú ạ?”
Cổ họng Quý Thư Ngôn giống như bị cái gì đó chặn lại.
Cách một lúc, anh mới nhẹ nhàng gật đầu, thở dài một tiếng, “Cứ đến đi.”
Đoàn Chấp nhận được kết quả mình muốn, lại nhìn Quý Thư Ngôn trong giây lát, mới đội lại mũ bảo hiểm cho Quý Thư Ngôn, bước lên xe máy, “Đi thôi, cháu đưa chú về nhà.”
——————–