CHÂU QUANG BẢO GIÁM


“Lại trốn tiết?” Giáo sư Vương cầm trong tay một miếng ngọc, liếc mắt nhìn Cố Minh một cái.Cố Minh mang vẻ mặt cười cười đi tới trước mặt ông chủ Trịnh và giáo sư Vương, đầu tiên là gật đầu với ông chủ Trịnh, sau đó mới đáp: “Sáng nay không có tiết ạ.”“Ồ.”Giáo sư Vương ồ lên một tiếng, không nói nữa, vuốt v e miếng ngọc trong tay.

Ông chủ Trịnh thú vị nhìn hai người một chút, cười nói: “Sao vậy, hay để tôi ra ngoài một chuyến, thế nào mà thầy trò các người không được tự nhiên cho lắm?”“Nào có gì không được tự nhiên, chỉ biết nói mò.” Giáo sư Vương có giao tình nhiều năm với ông chủ Trịnh, không hề để bụng bị đối phương trêu ghẹo.“Tiểu Cố, không phải cháu trêu chọc làm lão Vương tức giận đấy chứ?” Ông chủ Trịnh không để ý tới lời giáo sư Vương, quay ra hỏi Cố Minh.Cố Minh len lén liếc nhìn giáo sư Vương, thấy dáng vẻ không thèm đếm xỉa của ông, không khỏi cười khổ.Dáng vẻ này của giáo sư Vương nói rõ là đã sớm biết tính toán gì đó trong bụng cô rồi, nhưng lại yên ắng, lúc này chờ cô mở miệng nói ra mà thôi.“Giáo sư Vương, nghe nói thầy muốn đi hỗ trợ phục hồi văn vật, lại chọn vài người trong đám sinh viên đi cùng, thầy thấy em thế nào?” So với việc giở trò gian trá trước mặt giáo sư Vương đã sớm biết mục đích của cô, không bằng thành thật khai báo sớm một chút.Cô vừa nói xong, giáo sư Vương giương mắt nhìn qua.“Thầy còn nghĩ em sẽ im lìm ở nhà không đến tìm thầy cơ đấy!” Giáo sư Vương vẫy vẫy tay với Cố Minh, chỉ vào miếng ngọc trong tay: “Xem vật này.”Mắt Cố Minh sáng lên, giáo sư Vương không có một từ nào nói từ chối cô, việc này tám phần mười là có cửa rồi.Ngoan ngoãn tiếp nhận miếng ngọc trong tay giáo sư Vương, tay trái vô ý xoa nhẹ mặt ngoài của miếng ngọc, lòng bàn tay truyền tới nhiệt độ yếu ớt, đáy lòng không xuất hiện bất cứ âm thanh nào, cũng không có loại cảm giác vui sướng.Bởi vậy có thể thấy được miếng ngọc này có niên đại không lớn, hàng thật giá trị không cao.Cái gọi là hàng thật, chính là ý nói vật liệu làm ra miếng ngọc là thật, mà không phải là hàng nhái làm từ nhựa cây hay giả thạch anh.Nếu như chỉ giống miếng ngọc, điều này còn chưa tính, miếng ngọc theo công nghệ hiện đại giờ có rất nhiều, nhưng miếng ngọc này căn cứ vào hoa văn bên ngoài mà nhìn, hẳn là thuộc về thời nhà Nguyên.Tổng hợp lại nhìn, rất hiển nhiên thứ này là dường như nhái theo miếng ngọc thời nhà Nguyên.Cô biết rõ, giáo sư Vương khẳng định là muốn khảo nghiệm cô, cho nên sau khi nơi tay trái đã biết được thứ này niên đại không xa, thì thận trọng quan sát.Cô cũng biết giáo sư Vương nói xem cũng không chỉ là phán đoán miếng ngọc này là thật hay giả, mà còn đưa ra căn cứ phán đoán, nếu không thì cũng không được.“Một phút đồng hồ, nói một chút cách nhìn của em.” Giáo sư Vương dựa theo thói quen giới hạn thời gian trên lớp.Cố Minh u oán nhìn giáo sư Vương một cái, muốn nói trên lớp học chỉ cho một phút đồng hồ là để tiết kiệm thời gian, nhưng giờ là ở bên ngoài, giáo sư Vương vẫn cứ vô tình như thế.“Chuyện hồi phục văn vật này…” Giáo sư Vương kéo dài thanh âm.Cố Minh nhanh chóng đứng ngay ngắn, chậm rãi mở miệng nói: “Nhìn bề ngoài vật này, là hình chim cắt đọ sức với thiên nga, gọi là “Đông thanh kích hộc đồ” (Cắt đánh thiên nga).


Loại tạo hình này thấy rất nhiều ở thời nhà Nguyên, một số ít ở thời nhà Minh, đến thời nhà Thanh thì xuất hiện trở lại.Giáo sư Vương gật đầu, biểu thị là Cố Minh nói không sai.“Chim cắt là loài ưng nhỏ, cùng loại với diều hâu, vô cùng dũng mãnh, thường đáp từ trên cao xuống bắt thiên nga đang bay lượn.

“Đông thanh kích hộc đồ” thể hiện lấy nhỏ đánh lớn, hàm nghĩa lấy nhỏ đánh lớn, đấy yếu thắng mạnh, phù hợp với tinh thần và tâm tính của người dân du mục ở phương Bắc.

Dựa vào những điểm này, đây có thể là ngọc khí thời nhà Nguyên, chỉ có điều quan sát tỉ mỉ, có thể phát hiện đây không phải là ngọc khí thời nhà Nguyên chân chính, mà là một chế phẩm làm nhái theo thời nhà Nguyên.” Cố Minh cầm miếng ngọc trong tay, chậm rãi nói.“Miếng ngọc này mặt ngoài xem ra vô cùng ấm nhuận, giống như có niên đại, cũng có đồ hình.


Sao em có thể khẳng định nó là một chế phẩm nhái theo thời nhà Nguyên?” Giáo sư Vương hỏi.“Lý do rất đơn giản.” Cố Minh mỉm cười, nói tiếp: “Như giáo sư vừa nói vậy, mặt ngoài miếng ngọc này xem ra rất ấm nhuận, giống như có niên đại, cũng có đồ hình.

Thế nhưng chỉ cần nhìn cách chế tác của nó, đặc biệt là kỹ thuật khắc đường cong tạo hình, vô cùng gượng gạo, nét khắc mất tự nhiên, hoa văn nhỏ càng lưu lại nhiều nét dài thô cứng, điều này không phù hợp với đặc trưng kỹ thuật gia công chế tác ngọc khí cổ đại, bởi vậy chỉ có thể đoán định là đồ nhái hiện đại.”Đốp, đốp, đốp!Không đợi giáo sư Vương lên tiếng, ông chủ Trịnh liền vỗ tay trầm trồ thán phục nói: “Miếng ngọc này là một người bạn của ta thu về, lúc trước lão Vương đã xem qua, quả thực là một chế phẩm nhái.


Một quãng thời gian không thấy, bản lĩnh của tiểu Cố đã vững vàng hơn không ít, sinh viên này của lão Vương không tồi!”“Cũng tàm tạm.” Cuối cùng giáo sư Vương cũng lộ ra một vẻ mặt tươi cười với Cố Minh.“Đều là do thầy Vương chỉ dạy tốt.” Cố Minh thầm hô may mắn.May mà quãng thời gian trước, bởi vì không hài lòng với thái độ học tập hời hợt của cô, giáo sư Vương giao cho không ít bài luận liên quan tới ngọc khí, khiến cho cô phải dùng rất nhiều thời gian tìm đọc các loại tư liệu, nếu không thì e là hôm nay chỉ có thể phán đoán miếng ngọc này là hàng nhái, mà không thể nói được nguyên nhân cụthể.“Được rồi, không cần vỗ mông ngựa nữa, lần này em đi theo thầy, dù thế nào các em cũng sắp thực tập rồi, gần đây cũng không có tiết gì quan trọng.” Giáo sư Vương cười nói.“Thật ạ?” Cố Minh kinh hỉ nhìn giáo sư Vương, thật không ngờ ông lại có thể đơn giản cho cô một suất đi như vậy, cô cũng biết không ít người hăng hái mà không thể khiến thầy Vương nhả ra một suất.Cái này gọi là gì, cái này gọi là đi cửa sau, ai bảo cô có quan hệ với giáo sư Vương tốt hơn người bình thường không ít!“Cho em đi là cho em đi, không nên thật hay giả nhiều như vậy.” Giáo sư Vương liếc Cố Minh một cái.“Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!” Cố Minh vui vẻ cúi đầu về phía giáo sư Vương.“Trước khi tuyên bố, cơ hội lần này khó có được, trường học cũng không chỉ có mình thầy, mỗi thầy đều chỉ có thể mang theo một số lượng người hữu hạn, em đừng có để bị thua kém.” Giáo sư Vương nghiêm túc căn dặn.Cố Minh liên tục gật đầu, vỗ ngực cam đoan: “Thầy yên tâm, em nhất định sẽ quý trọng cơ hội lần này, tuyệt đối không để thầy phải thất vọng.”“Thời gian cấp bách, ba ngày sau sẽ xuất phát, em nên chuẩn bị cho tốt.” Giáo sư Vương nói với Cố Minh.“Thầy Vương, em chỉ nghe nói rằng có một nơi phát hiện di chỉ, lại không biết cụ thể di chỉ đó ở đâu, thầy có thể nói cho em biết sẽ đi đâu không ạ?” Cố Minh nắm chặt cơ hội nói.“Lần này phát hiện ra không phải di chỉ, mà là cổ mộ của một quý tộc Thái Nguyên.” Giáo sư Vương cho Cố Minh một ánh mắt khinh thường.Đây còn không phải rõ ràng là một kẻ không rõ tình huống đã vội vã tới xin một suất đi sao.Thái Nguyên?Cố Minh khẽ nhíu mày, cô mơ hồ nhớ được hạng mục bận rộn gần đây của Đỗ Hào hình như có liên quan tới Thái Nguyên..


Bình luận

Truyện đang đọc