CHẠY TRỜI KHÔNG KHỎI NẮNG


Thay băng gạc cho Trung Thông xong, tôi cáu kỉnh chọt vào vầng trán cao của anh ta mà hỏi.

"Rốt cuộc anh bị sao vậy? Từ tối qua đến giờ sao anh cứ tránh mặt tôi thế?"
Mồm đang nói nhưng mắt anh ta không nhìn tôi, xoay đầu úp mặt vào tường.

"Tôi không có tránh cô."
"Vậy cho hỏi, anh giải thích thế nào về hành động tránh né vừa rồi của anh?"
Trung Thông không trả lời, anh ta nói một câu chẳng đâu vào đâu.

"Xong việc rồi thì về phòng đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa."
Thái độ vừa lồi vừa lõm của anh ta khiến tôi phát cáu.

"Thôi tôi mặc kệ anh đấy, vết thương có bị mưng mủ nhiễm trùng thì tôi cũng mặc xác anh.

Có giỏi thì về đến đất liền tự đứng dậy, tự đến bệnh viện, tự tìm bác sĩ...!xem anh có lết xác nổi để tự làm những việc đó không? Từ giờ đừng có mở miệng nhờ tôi xử lý vết thương cho nữa."
"Tôi đã mở miệng nhờ cô bao giờ chưa?" Anh ta tỉnh bơ đáp trả.

"Không phải lão đại nhà anh nhờ vả, còn lâu tôi mí băng bó cho anh."
Hai người chúng tôi ở trong phòng to tiếng với nhau đã đánh động người đàn ông đang chờ ngoài cửa phòng.

Châu Mặc Lâm đẩy cửa đi vào, hắn nghiêm mặt đanh giọng hỏi hai người chúng tôi.


"Có chuyện gì vậy?"
"Thuộc hạ của anh đáng ghét lắm.

Tôi không thèm chữa cho anh ta nữa đâu." Tôi cáu kỉnh trông thấy.

"Ừ không chữa thì không chữa.

Em ra đây với tôi nào."
Nét mặt Châu Mặc Lâm chẳng có gì gọi là tức giận trước hành động tùy hứng của tôi, không những vậy hắn còn giơ tay cho tôi khoác nữa.

"Thật hay đùa vậy? Vết thương hở không sát trùng thường xuyên dễ bị nhiễm trùng lắm.

Chúng ta đang ở trên tàu, đào đâu ra một bác sĩ để thay tôi làm mấy việc đó." Tôi không yên tâm, tâm trạng lo lắng liền thỏ thẻ mấy lời này vào tai hắn.

"Thì em đang tức giận mà, lúc nào nguôi giận rồi tính sau." Hắn tỉnh bơ kéo tôi cùng ra ngoài, không làm phiền Trung Thông nghỉ ngơi và tĩnh dưỡng.

Ra đến cửa phòng, hai hàng vệ sĩ mặc đồ đen đứng dàn hàng quanh hành lang rộng lớn khiến tôi không khỏi rùng mình, ớn lạnh.

Ai cũng u ám một màu đen tăm tối đủ sức dọa ngất những người yếu tim.

Tôi hơi sợ hãi, lay cánh tay hắn.

"Đừng lo lắng, cứ coi như em không thấy gì đi." Hắn vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, trấn an.

"Người của bố anh trà trộn trên tàu à?"
"Không có đâu, tôi cho người xử lí hết rồi.

Chỉ là...!cảnh giác nhiều hơn một chút là việc làm không bao giờ thừa."
Tôi ngập ngừng níu lấy cánh tay Châu Mặc Lâm.

"Xử lí như anh nói...!"
Hắn bèn giải thích ngọn nguồn.

"Là tôi đã đi kiểm tra hết rồi, con tàu này không phải ai muốn thao túng là thao túng được ngay đâu.

Dù sao ở đây toàn người có địa vị trong xã hội, bố tôi không dại gì đi chọc vào họ."
"Ủa? Bố anh đuổi theo anh, liên quan gì tới họ."
"Em nói đúng, không liên quan nhưng để đưa người lên tàu không phải là chuyện dễ."
"Thế anh và em trai anh vẫn đưa người lên tàu trót lọt đấy đây, có thấy ai bảo gì đâu." Tôi bĩu môi.


"À chủ tàu có quan hệ rất tốt với tôi và Châu Kiến Thành.

Còn nếu bố tôi thật sự đưa người lên thật, lúc đó tình huống sẽ khác đi rất nhiều."
"Khác đi như thế nào?" Tôi tò mò hỏi tới cùng.

"Em tọc mạch thế? Sự tò mò giết chết một con mèo đấy, biết chưa?" Hắn búng lên trán tôi một cái.

"Đến khu vực giải trí rồi, chúng ta đi vào thôi."
Hắn dẫn tôi vào một khu vực nhộn nhịp và đông người đi lại, những vệ sĩ lặng lẽ theo sát đằng sau ngay lập tức tản vào đám đông.

Tôi kinh ngạc đưa mắt nhìn khung cảnh nhộn nhịp trước mặt.

"Mới sáng ra đã đông như vậy sao?"
"Nhu cầu giải trí của con người ai mà chẳng có, thời gian chẳng là cái gì trong mắt họ."
Tầng một và tầng hai của con tàu tích hợp nhiều dịch vụ vui chơi giải trí như: hồ bơi, quán bar/lounge, karaoke, sân tennis, sân golf, spa và massage, fitness và cuối cùng là khu vực bày các máy trò chơi quen thuộc ở các khu trung tâm thương mại.

Và hiện tại chúng tôi đang ở gần khu máy game đập chuột.

Hắn nghi hoặc hỏi tôi.

"Em có chắc là mình muốn chơi trò này?"
"Tôi chắc chắn.

Chơi những trò chơi lành mạnh vẫn là an toàn nhất."
Hắn vò tóc tôi bất lực hỏi.


"Em là trẻ con à? Sao lại đòi chơi những trò đó?"
"Ồ vâng anh nói đúng đấy.

Tôi vẫn còn nhỏ mà."
"Nhỏ?"
"Thì nhỏ thật mà, con gái khi nào có gia đình chồng con thì mới coi là người lớn." Tôi vô tư trả lời, cầm búa lên, nhấn nút khởi động trò chơi.

Tôi hiện nguyên hình mình là một đứa trẻ ham chơi, hăng say chơi trò đập chuột đến quên cả thời gian.

Đang chơi vui là vậy, giọng nói trầm thấp xen ngang làm tôi chưng hửng...!
"Chơi mãi trò đó em không thấy chán à?"
"..."
Ừ nhỉ, tưởng tượng gương mặt đáng ghét của Châu Mặc Lâm thành con chuột đang ngoi lên rồi lại thụt xuống trên máy chơi game là tôi quên hết tất cả, cầm búa đập liên hồi.

Ai bảo trò này giải tỏa áp lực quá làm chi.

"Ừm tôi chán rồi.

Mình chuyển sang chơi trò khác đi."
"Em còn muốn chơi nữa?"
"Vâng, tôi không được phép chơi nữa à?".


Bình luận

Truyện đang đọc