CHẠY TRỐN KHẮP ĐỊA CẦU

“Cái… cái gì?” Mạnh Kiều sửng sốt.

“Tôn Diệu, đi tìm thi thể Tôn Diệu!”

Nghiêm Mục nghĩ thông suốt.

Ngay từ ban đầu Tôn Diệu đã dẫn đường sai cho bọn họ rằng Tôn Khiết là Quỷ Quan Nương, mà Song Trọng Thân có thể biến hóa thành cô ta giết chết bất kỳ ai.

Cô ta khiến bọn họ làm rất nhiều chuyện vô ích! Nhiều đến mức đã sắp hết thời gian nhiệm vụ!

Hạ Tinh Thần cầm lấy xẻng bắt đầu đào mộ Tôn Diệu.

“Người đến! Rất nhiều người!” Trương Xán Xán hét lên. Những bóng dáng có lớn có bé đứng trong bóng đêm đậm đặc, bọn họ đều là người bị Quỷ Quan Nương giết chết. Có những cư dân mặc quần áo chất phác, cũng có Lý Bách, Ngô Mai, cùng với những người khác có vẻ như là người chơi. Mặt không biểu cảm giống như đầu gỗ đứng ở chỗ cách bốn người không xa.

Mạnh Kiều nhìn Hạ Tinh Thần. Nếu thi thể Tôn Diệu không ở đây thì sao? Cho dù bọn họ có thể đối phó với nhiều quỷ như vậy, nhưng thời gian đã sắp hết rồi!

Trực giác nói cho cô biết thi thể Tôn Diệu không ở nơi này.

Hai tiếng, còn có hai tiếng.

“Khai quan! Nghiêm Mục, anh đối phó với bọn chúng cho tôi!” Cô gái nhanh chóng hô to quyết định, đẩy quan tài ra.

Một bàn tay của cô duỗi vào máu loãng đè cánh tay thi thể Tôn Khiết lại, cảnh tượng trong đầu bắt đầu bùng nổ giống như pháo hoa.

Là bóng tối.

Là bích hoạ.

Là đại sảnh trống rỗng.

Cô biết chỗ này!

Dưới lòng đất Bạch Giác Quán!

Bản thân Mạnh Kiều không cảm nhận được, nhưng Hạ Tinh Thần xem mà vô cùng sợ hãi. Lỗ tai và đôi mắt cô gái không ngừng chảy ra lệ máu, môi cũng run rẩy tái xanh.

“Mạnh Kiều! Mạnh Kiều!” Hạ Tinh Thần đỡ sống lưng Mạnh Kiều, sợ cô gái té xỉu: “Thế nào? Khó chịu không?”

Trương Xán Xán chưa từng thấy cảnh này, xem mà càng run sợ trong lòng: “Mau bảo chị ấy dừng lại! Mất mạng đấy!”

Ánh mắt Nghiêm Mục nặng nề vẫn luôn dừng ở trên người Mạnh Kiều.

Không đến mười giây.

“Tôi đã trở về.” Mạnh Kiều ra khỏi ảo cảnh: “Tôi ở… tôi ở chỗ này.”

Trán cô đổ mồ hôi, quần áo dán hết trên người: “Đi Bạch Giác Quán. Thi thể Tôn Diệu ở Bạch Giác Quán!”

Cô thấy năm đó Tôn Diệu muốn làm Tôn Khiết sống lại, nhưng cô ta lại triệu hoán Song Trọng Thân của chính mình. Tất cả trở nên không thể khống chế.

Nghiêm Mục đưa lưng về phía Mạnh Kiều, trước mặt có ít nhất ba bốn mươi cái xác không hồn bị khống chế.

Mạnh Kiều nuốt nước bọt: “Thật sự là tết Trung Nguyên mà, người xưa không nói sai! Hiện tại chạy không được, dùng vũ lực?”

Nghiêm Mục: “Em nói là oan gia ngõ hẹp kẻ mạnh thắng?”

Mạnh Kiều:...

Mạnh Kiều: “Tôi bảo anh cố lên.”

Nghiêm Mục:...

Một chân Mạnh Kiều đạp lên ván quan tài, bả vai khiêng cuốc: “Quá nhiều rồi, mấy người chúng ta, một đánh năm cũng không đủ. “Người anh trai” Nghiêm Mục, tôi thấy anh được đấy. Có phải có cách nào không?”

Nghiêm Mục nhìn Mạnh Kiều, từ trong túi lấy ra một tờ báo rất to, sau đó xé thành mảnh nhỏ.

Mạnh Kiều: “Anh làm gì đấy? Rải tiền giấy hả?”

Nghiêm Mục: “Nói nhiều mấy câu thì chưa chắc sẽ sống lâu.”

Mạnh Kiều:...

Ngón tay người đàn ông kẹp những mảnh giấy nhỏ vụn, dưới ánh mắt Mạnh Kiều, những mảnh giấy đó đột nhiên trở nên sắc bén như thép, lóe ra ánh sáng lạnh khiến cho người ta sợ hãi.

Trong đầu Mạnh Kiều hiện lên rất nhiều hình ảnh về Nghiêm Mục, cô xì một tiếng bật cười. Cuối cùng cô đã biết thiên phú của Nghiêm Mục! Quả nhiên có thể đánh có thể đỡ! Người đàn ông này có thể biến tất cả các vật bên người thành vũ khí sắc bén.

Mạnh Kiều đưa cán cuốc cho Nghiêm Mục.

Nghiêm Mục nhìn cô: “Cái này không được.”

Mạnh Kiều bĩu môi: “À, được rồi, không được.”

“Đi thôi.”

Nghiêm Mục bỏ xuống một câu cuối cùng, bay vọt lên xông thẳng vào trong đám người lúc nhúc ở phía trước. Thân hình người đàn ông nhanh nhẹn, Mạnh Kiều chỉ cảm thấy một gợn sóng tỏa ra. Trương Xán Xán, Hạ Tinh Thần kéo Mạnh Kiều theo sát phía sau. Bọn họ không thể lui, chỉ có thể chính diện phá vây.

Song Trọng Thân bị khống chế cười nhạo âm u, âm thanh liên tục quanh quẩn bên tai bốn người đang chạy vội.

Từng mảnh giấy vụn hóa thép bay ra từ tay Nghiêm Mục, trang giấy sắc bén cắt đứt cổ người tới hoặc là cắm thẳng vào mắt bọn chúng. Mùi máu tươi tanh tưởi lập tức tràn ngập trong xoang mũi của Mạnh Kiều.

Song Trọng Thân tụ lại càng ngày càng nhiều, bọn chúng lộ ra dưới ánh trăng, vặn cổ giương nanh múa vuốt đi tới.

Nếu chỉ có một mình Nghiêm Mục, anh tránh trái tránh phải còn có thể chạy được, nhưng phía sau anh còn dẫn theo ba trói buộc. Như vậy tốc độ mọi người đều chậm lại. Không chỉ phía trước, sau lưng Mạnh Kiều còn xuất hiện càng ngày càng nhiều Song Trọng Thân.

Thân thể cô vốn suy yếu bởi vì từng chết một lần, hiện tại thể lực càng thêm hết chống nổi.

Song Trọng Thân lôi kéo quần áo Mạnh Kiều, cô đã chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, múa may cái cuốc chém Song Trọng Thân.

Trong nháy mắt, cô có cảm giác như bị zombie bao vây: “Nghiêm Mục! Anh đừng quan tâm đầu không màng đuôi!”

Hiện tại, trán Nghiêm Mục chảy mồ hôi, sao anh không bận tâm Mạnh Kiều chứ? Một nửa giấy vụn biến thép đều dùng ở trên người cô, nhưng Song Trọng Thân đến càng ngày càng nhiều, đã không chỉ là hai ba mươi con vừa rồi nữa.

“Kiều Kiều, cẩn thận!” Hạ Tinh Thần thấy một bà lão muốn bóp chặt cổ Mạnh Kiều từ phía sau, cậu lập tức kéo Mạnh Kiều qua, nhận lấy cây cuốc vung lên tước đi nửa cái đầu của đối phương. Hạ Tinh Thần ngẩn ra, mới ý thức được rốt cuộc mình đã làm gì. Trên người cậu chảy xuôi máu tươi tanh hôi.

“Con trai trưởng thành rồi! Giỏi rồi!” Mạnh Kiều cười trêu chọc.

Nghiêm Mục kéo cô, cô kéo Hạ Tinh Thần, Hạ Tinh Thần kéo Trương Xán Xán.

Cứ vậy lao tới, cuối cùng cũng chạy ra khỏi đám Song Trọng Thân, bốn người không màng chất lỏng tanh tưởi dính nhớp trên người, lảo đảo chạy về phía Bạch Giác Quán.

Dưới đêm tối, Bạch Giác Quán không có cảnh tượng rách nát điêu tàn, rắn lớn chín đầu kim bích huy hoàng, cửa lớn rộng mở như đang chờ mấy người chui đầu vào lưới.

Nghiêm Mục không dừng lại, dứt khoát chạy xuống tầng ngầm dưới đại điện.

Bỗng nhiên, một tiếng the thé vang vọng toàn bộ Bạch Giác Quán.

Rắn lớn chín đầu màu vàng từ trên nóc nhà trườn bò xuống, đôi mắt hồng bảo thạch lập loè ánh sáng hoa mỹ. Một ánh sáng trắng hiện lên, Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Tinh Thần, Trương Xán Xán lập tức mất đi tầm nhìn. Khi lần nữa nhìn lại được thì phát hiện đã bị lạc trong bóng đêm, không nhìn thấy bóng dáng nhau.

Lại là, ma dẫn đường và ảo giác.

Cả người Mạnh Kiều đều khó chịu.

Bạch Giác Quán rõ ràng chỉ có hai tòa nhà, một chủ điện, một trắc điện hai tầng để dừng chân, nhưng quay chung quanh bên cạnh cô lại có đến bốn chủ điện.

Đông tây nam bắc, mỗi phương một cái. Thế này thì chọn sao đây?

Mạnh Kiều đứng lẻ loi một mình tại chỗ, tay phải xoa giữa mày.

Đột nhiên trong đầu cô lóe lên suy nghĩ.

Thật sự, hệ thống không suy xét cho tôi thêm một thuộc tính pháp sư hệ hỏa à?

Cô móc que diêm dư lại trong túi lần trước.

“… Phừng…”

Ngọn lửa sáng ngời trong bóng đêm, lại tắt.

Mạnh Kiều đổi hướng khác.

Lửa lên, tắt.

Cuối cùng.

Cô ném que diêm vào dưới một cột gỗ ở đại điện, trong khoảnh khắc ngọn lửa bắt đầu bùng cháy mạnh mẽ. Bóng tối vặn vẹo, tiếng gỗ cháy vang lên tí tách. Dưới ngọn lửa, ba đại điện kia cũng không vặn vẹo, chỉ có đại điện bên cạnh cô bén lửa.

Là cái này!

Mạnh Kiều xông lên như phát điên.

Bọn họ đang chạy đua với thời gian, chỉ cần bất kỳ ai trong bốn người kết thúc nhiệm vụ thì bọn họ sẽ thắng.

Mạnh Kiều nhanh như chớp chui vào, nhưng lại dừng chân.

Trước mắt cô là hai chị em Tôn Khiết và Tôn Diệu đang đứng, phía sau hai chị em là bích hoạ sinh đôi quái đản. Hai người nắm tay, đồng tử cứng đờ chảy ra nước đen sền sệt. Vừa há miệng, bên trong đều là giòi bọ nhung nhúc.

Một đánh hai.

Đánh hay không đánh?

Đánh!

Cùng lúc đó, trong bóng đêm Nghiêm Mục ngửi thấy một mùi cháy nồng nặc, có lẽ là Mạnh Kiều phóng hỏa. Nhưng bốn phương tám hướng của anh đều là mùi cháy, căn bản không thể phân biệt Mạnh Kiều đang ở hướng nào trong điện.

Người đàn ông trầm tư hai giây, lấy ra đạo cụ ‘ánh mắt kẻ yêu thầm’.

Đầu ngón tay đùa nghịch con dao màu bạc, trong nháy mắt “vèo” một tiếng rời tay bay đi trong bóng đêm. Nghiêm Mục đuổi sát ở phía sau, xuyên qua một khoảng bóng tối và ảo giác điên đảo, anh thấy chính điện đang cháy, ánh lửa hừng hực, lửa cháy bập bùng.

Người đàn ông nhanh chóng quyết định lướt thẳng qua ngọn lửa, chui vào con đường ở dưới tượng thần, nhưng lại là một khoảng không tối om. Trong phòng không có gì cả, không có Mạnh Kiều, cũng không có chị em nhà họ Tôn, dao nhỏ màu bạc dừng ở trong bàn tay anh. Nơi này vẫn là cảnh như ba ngày trước mấy người đi vào, ngoài bích họa ra thì không có gì cả.

Mạnh Kiều chắc chắn ở chỗ này, đạo cụ của anh sẽ không xảy ra lỗi. Nhưng cô gái nhỏ đi chỗ nào?

Nghiêm Mục bật lửa.

Ngọn lửa sáng.

Theo lời Mạnh Kiều nói, nơi này không phải ảo cảnh, nhưng vì sao lại không có một bóng người. Thi thể, thi thể ở đâu? Nghiêm Mục đi quanh địa cung ba vòng, nơi này không có bất kỳ ngăn tủ nào, vách tường cũng rất thật, có vẻ không có chỗ nào có thể giấu thi thể.

Cuối cùng, anh dừng ánh mắt trên sàn nhà, vừa gõ vừa đập.

Ở sàn nhà trung tâm của điện, anh nghe thấy được âm thanh trống.

Nghiêm Mục ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhấc gạch sàn nhà lên, bên trong là một thi thể trông như còn sống - Tôn Diệu. Tôn Diệu nhắm mắt, trên người bọc một đạo bào màu trắng, khóe môi treo một nụ cười rõ ràng.

Tìm được rồi!

Đột nhiên, chỗ cầu thang vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt.

Giọng ồm ồm của một người đàn ông trung niên không biết truyền đến từ phía sau vách tường nào.

Nghiêm Mục không tìm, mà đâm mạnh dao xuống. Nước đen từ trong cơ thể Tôn Diệu bắn ra, giống như nước sốt nấm đen đang chảy. Anh duỗi tay dứt khoát tìm tòi, lôi trái tim đen đặc từ trong thi thể ra.

Gần như cùng lúc đó, vách tường xung quanh bắt đầu rạn nứt.

Mùi mốc và tanh tưởi dần tan đi.

Nhưng mà, tất cả những thứ này thành công quá dễ dàng, dễ dàng đến mức Nghiêm Mục sinh ra sự bất an đã lâu không thấy.

Mạnh Kiều đâu?

“Mạnh Kiều?”

“Mạnh Kiều? Em ở đâu?”

Gần đó giọng cô gái dần truyền đến.

“Thật là một chỗ thú vị.”

Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Hạ Tinh Thần, Trương Xán Xán, Lý Vọng, Triệu Đức Trụ thuận lợi qua ải, đang về thế giới.

Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều đạt độ hoàn thành nhiệm vụ là 100%.

Chúc mừng người chơi Mạnh Kiều, đứng hạng nhất bảng điểm tích lũy khu vực.

Ba câu này quanh quẩn trong đầu mỗi người tham gia nhiệm vụ lần này.

Bấy giờ Nghiêm Mục mới khẽ thở phào.

Sương mù tan đi, anh lại lần nữa gặp được Mạnh Kiều.

Cô gái có vẻ tiều tụy đi nhiều, dựa vào vách tường xoa huyệt Thái Dương: “Khó chấp nhận quá, khó chấp nhận quá... Thật không chịu nổi!”

“Kiều Kiều, Kiều Kiều?” Hạ Tinh Thần đỏ mặt chạy tới: “Chị có bị thương không? Khó chịu chỗ nào?”

Mạnh Kiều phồng má giống bé cá nóc tức giận: “Không có việc gì, không có việc gì. Cậu làm gì mà đứng gần tôi thế? Cậu còn đỏ mặt. Cậu đỏ mặt cái gì?”

Hạ Tinh Thần mím môi, trên đôi mắt xinh đẹp còn vương một hai giọt nước mắt, nhút nhát nói: “Làm gì có đỏ mặt. Tôi cho rằng chị bị làm sao.”

Mạnh Kiều xua xua tay: “Tôi không có việc gì.”

Cô đắc ý dào dạt nhìn Nghiêm Mục: “Anh không tò mò à?”

Nghiêm Mục: “Không tò mò.”

Mạnh Kiều: “Vì sao không tò mò? Anh nhanh tò mò đi. Hỏi tôi đi, hỏi tôi đi!”

Cô lấy được độ hoàn thành 100%, chứng tỏ cô đã đi hết nhiệm vụ chính tuyến và nhiệm vụ phụ trong câu chuyện này. Cô gái hứng thú bừng bừng hỏi tới hỏi lui: “Anh thật sự không muốn biết à? Thật sự không muốn à?”

Nghiêm Mục cười: “Tôi không gặp được Tôn Diệu. Có phải em gặp được bọn họ không?”

“Đúng. Thứ đồ chơi này chính là búp bê Matryoshka(*). Sau khi tôi vào chính điện thì tiến vào ảo cảnh.” Mạnh Kiều gật gật đầu: “Sau đó tôi gặp Song Trọng Thân của Tôn Khiết và Tôn Diệu.”

(*) Búp bê Matryoshka: Hay Búp bê Nga hay Búp bê babushka là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.

“Vậy mà em đánh thắng được bọn họ?” Trên mặt Nghiêm Mục hiện lên vẻ không thể tin nổi, việc này vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của cô gái.

Mạnh Kiều liếm môi vui tươi hớn hở nói: “Anh có nhớ tôi từng nói tôi là gì không?”

Nghiêm Mục: “Pháp sư?”

Mạnh Kiều: “Tôi có thể dùng tầm nhìn để tìm manh mối trong lúc chiến đấu, đánh một - một cũng không phải việc vô ích. Anh đoán xem, sao tôi làm được?”

Cô gái mở to đôi mắt đắc ý dào dạt nhếch khóe miệng nhỏ.

Nghiêm Mục: “Em bị nhập?”

Mạnh Kiều: “Đệch, sao anh biết?”

Nghiêm Mục: “Tôi nghe thấy có tiếng đàn ông. Ai nhập vào em?”

Mạnh Kiều nhún nhún vai: “Thủ quán Bạch, cuối cùng là ông ta nhập vào tôi. Về phần tôi hỗn chiến với Tôn Diệu, Tôn Khiết thế nào, thật ra tôi không có tí ký ức nào.”

Nhưng lúc ấy Mạnh Kiều bị bám vào người lại thấy hết tất cả.

Thủ quán Bạch vẫn luôn trấn giữ trong gian cung miếu này. Song Trọng Thân của Tôn Khiết vốn muốn khống chế ông ta, cuối cùng ông ta tự chọc mù hai mắt để khỏi bị làm hại. Sau đó, bởi vì thể lực không chống đỡ nổi nữa, hai mắt lại mù, bị tà ám Song Trọng Thân xâm nhập, thắt cổ ở trước tượng thần. Bởi vì lúc sống ông ta không để Song Trọng Thân nhập vào linh hồn của mình, cho nên sau khi chết thật ra ông ấy khá tỉnh táo, cũng không biến thành Song Trọng Thân.

Lúc trước, khi Mạnh Kiều gặp được Tôn Diệu, Tôn Khiết, phản ứng đầu tiên là muốn chạy. Kết quả trong cơ thể đột nhiên xuất hiện một năng lượng mạnh mẽ, kinh văn chú ngữ quanh quẩn ở bên tai nói cho cô “Làm luôn cho xong việc”.

Hình ảnh loáng thoáng lao vào trong đầu, thế cô mới biết mình đã được thủ quán Bạch nhập vào người cứu, cho nên cô mới thấy chuyện từng xảy ra trong Bạch Giác Quán.

100%.

Hoàn toàn xứng đáng.

Mạnh Kiều cảm thấy thiên phú của mình quả thực là thần khí gian lận. Ngoài hơi khó khống chế ra thì trên cơ bản không có khuyết điểm gì.

… Tinh

Người chơi Mạnh Kiều thân mến, chúc mừng ngài đạt được một tấm vé mời thần bí. Tấm vé mời sẽ biến thành đạo cụ gửi đến bên người ngài. Xé vé mời có thể tiến vào nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Chờ mong ngài sử dụng.

Trong đầu Mạnh Kiều lại xuất hiện âm thanh hệ thống.

Đây là vì sao?

Bởi vì cô nói nhiệm vụ này rất thú vị à?

Nhưng mà, vì sao lại khen thưởng một nhiệm vụ nữa? Không nên là một đạo cụ à?

“Kiều Kiều, Kiều Kiều!” Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn màn hình tinh thể lỏng ở ven đường: “Tên của chị, xuất hiện ở trên màn hình.”

Bảng xếp hạng điểm tích lũy trong khu vực.

No.1 Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều: …

Bình luận

Truyện đang đọc